Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THƯA PHỤ HOÀNG, CON ĐÃ BIẾT LỖI!

Tiểu thuyết gốc · 1341 chữ

Tại đại điện, Bảo Lộc hành lễ với vua Gia Long, ông đang ngồi duyệt tấu chương của các quan lại.

“Hôm nay, con có chuyện vui gì mà đến hẳn đại điện để trò chuyện với trẫm thế?”

“Thưa phụ hoàng, lâu rồi con không thấy người ghé thăm mẫu hậu, người phải giải quyết nhiều chính sự lắm sao ạ?”

Khi nghe nàng hỏi về Hoàng hậu, ông nhất thời bỏ dở bản tấu chương trên tay xuống, cũng lâu lắm rồi, ông chưa ghé cung thăm Hoàng hậu. Kể từ khi cố Thái tử quy tiên, tâm trạng Hoàng hậu chưa bao giờ là ổn, ông cũng đã tìm mọi cách để xoa dịu nổi đau của bà, nhưng không cách nào có thể cải thiện như ý muốn. Kỳ thật, ông đã bất lực mà hạn chế gặp bà, chỉ mong việc ít thấy ông, bà sẽ có thời gian lắng tâm mà nguôi ngoai.

“Đúng vậy, con không thấy bàn tấu chương này của trẫm sao?”

“Con biết việc nước là quan trọng, nhưng việc nhà cũng cấp thiết. Phụ hoàng nhìn xem con phải đến đại điện để thăm người đây? Con sắp quên mất mặt người rồi.”

“Được rồi, được rồi.” – Ông bật cười lớn rồi vẫy tay gọi nàng lại gần mình – “Con qua đây với trẫm, đã lớn sắp phải gả đi rồi, mà còn làm nũng với trẫm thì không được đâu, ngày mai ta sẽ qua cung thăm hoàng hậu được chưa?”

Nàng bước lại phía cha mình, vẻ mặt rạng rỡ của nàng làm ông thoải mái, mấy bản tấu chương khô khan làm ông thấm mệt lâu rồi, chỉ có Tam công chúa của ông mới có khả năng nhõng nhẽo mà lại giúp tan biến hết mỏi mệt. Hẳn cũng có lý do qua thăm Hoàng hậu, nên ông làm sao mà từ chối được.

“Phụ hoàng, không được đổi ý đó.” – Nàng nhấn mạnh

“Trẫm hứa với Bảo Lộc, nhất ngôn cửu đỉnh.”

Mắt Tam công chúa chợt dán vào bản tấu chương trên bàn, thái độ tò mò bị nhà vua bắt gặp. Ông lấy tay dọn dẹp, ngụ ý nữ nhi không được can xen vào chính sự trong cung. Thấy vậy, nàng bĩu môi chán nản.

“Con đã gặp Thiền sư khi vừa đến đây.”

“Vậy sao?”

“Người đó là bằng hữu cũ của con ở Đại Giác tự vào bảy năm về trước.”

“Ta biết.”

“Phụ hoàng không thắc mắc gì về Thiền sư sao?”

Ông bật cười lớn, rõ ràng ông biết nàng đang rất muốn lấy bản tấu chương ông vừa xếp ngay ngắn lại lên xem, bản tấu chương về lịch trình thuyết giảng của Thiền sư vừa dâng lên cho ông.

“Chẳng phải con mới là người đang tò mò về Thiền sư hay sao?”

“Phụ hoàng, Lộc nhi muốn biết Thiền sư vừa dâng bản tấu nói gì với người vậy?”

“Chỉ là lịch trình cho những buổi thuyết giảng sắp tới.”

“Thế thì…”

“Ngày mai, Thiền sư sẽ thuyết giảng ở ngoài thành phía Đông. Ta chỉ cho con biết bao nhiêu thôi, nếu muốn biết thêm, thì con tự đi mà hỏi hắn.”

Nhà vua bật mí cho nàng, nhìn sắc mặt biến đổi của tam công chúa, không khiến ông thất vọng, năng lượng của nàng giúp ông được một trận cười từ đầu chí cuối. Nàng hành lễ đa tạ, trả ông lại với bàn tấu chương mà vui vẻ bước chân sáo ra về.

--

Trong đầu nàng bây giờ là người bằng hữu cũ đến nhà. Nàng phải chiêu đãi cái gì cho Thiền sư mà vừa đúng lệ phải phép vừa thể hiện được thiện ý của nàng. Cứ miên man mà bước tới vô tình va phải cung nữ đi trước kiệu của phi tần, người cung nữ đó đã ngã vào thái giám khiêng kiệu, làm cả kiệu chao đảo rồi rớt xuống.

Nàng hốt hoảng, cứ ngỡ kiệu không có người, nên nàng chỉ đỡ người cung nữ đó và các thái giám. Chưa kịp nghe thấy tiếng cung nữ nói gì thì có một tiếng la thất thanh trong kiệu, nàng liền tới cửa kiệu và mở ra xem.

“Chiêu nghi”

Dù nàng mất bình tĩnh, nhưng bắt gặp dòng máu chảy dưới chân Chiêu nghi, nàng lập tức quay sang lệnh cung nữ chạy đi gọi Thái y và cùng các thái giám nhanh chóng đưa kiệu Chiêu Nghi về cung.

--

Trước phòng trong cung Chiêu Nghi, Bảo Lộc nắm tay Chiêu dung không ngừng lo lắng, Hoàng hậu vừa đến, sau đó Hoàng thượng cũng đến. Tất cả mọi người ai ai cũng dồn nén sự sốt ruột, tiếng hét từng đợt của Chiêu nghi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Thái y bước từ trong phòng ra vội bẩm báo.

“Thần kính lễ Hoàng thượng, Hoàng hậu, Chiêu dung và Tam công chúa!”

“Miễn lễ, ngươi mau nói cho trẫm biết tình hình Chiêu Nghi, nàng ấy làm sao rồi?” – Nhà vua vội vàng

“ Thưa Hoàng thượng, nhờ ơn Trời Phật, Chiêu nghi hiện tại không sao, công chúa mới sinh cũng rất khỏe mạnh.”

“Tốt rồi, tốt rồi.” – Chiêu dung vỗ nhẹ vào tay Bảo Lộc

“Nhưng do ngã kiệu động thai làm Chiêu nghi phải hạ sinh sớm hơn dự định, khiến tình trạng yếu sức, cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng tới, thần sẽ kê thuốc bồi bổ, cho người đun than sưởi ấm Chiêu nghi liên tục để người không bị hàn khí ảnh hưởng sau này.” – Thái y bộc bạch

Lúc này, Bảo Lộc vừa nghe xong, nàng mới thực sự gỡ hết mọi lo lắng mà bật khóc. Hoàng hậu bước lại vuốt vai an ủi. Hoàng thượng nghiêm khắc nhìn nàng rồi hỏi chuyện.

“Con đã biết lỗi của mình chưa?”

“Thưa Phụ hoàng, con thực sự đã biết lỗi, xin nhận sự trách phạt của người.”

“Thưa Hoàng thượng, chuyện dữ cũng hóa lành, xin người bớt giận mà trách tội con trẻ.” – Hoàng hậu nhẹ nhàng khuyên bảo ông

Hoàng thượng nhìn thấy ánh mắt của Hoàng hậu nhìn mình, liền hạ giọng với Tam công chúa, biết được nàng không cố ý nhưng luật nước phải trị, luật nhà phải nghiêm. Dù sao cũng là tính mạng của phi tần đang được sủng hạnh của ông, nên ông đã tránh đi ánh mắt của Hoàng hậu để nguôi ngoai cơn giận.

“Con thật là, trước đây mắc lỗi nhỏ thì trẫm có thể bỏ qua, nhưng đây là tính mạng phi tần của trẫm, trẫm phạt con ở trong cung một tháng mà tự suy ngẫm lại hành động hấp tấp của mình.”

“Thưa hoàng thượng, thiếp thân làm mẹ mà không dạy con lễ nghĩa phép tắc đúng mực, nay con mắc lỗi thì mẹ cũng phải có tội, xin người trách phạt.” – Chiêu dung bước lên trước Bảo Lộc ra sức cầu xin tội cho nàng

Thấy các ái phi cứ thay nhau nói giúp cho Tam công chúa, ông biết họ rất thương nàng, chẳng qua ông lờ đi thôi.

“Thôi được rồi, ta biết các nàng thương Tam công chúa. Nhưng phạm tội phải chịu phạt. Ta phạt con theo Thiền sư chép kinh và học thiền định để con hối lỗi mà học cách đi từ tốn. Còn Chiêu dung, nàng làm mẹ không tròn, phạt chép phạt kinh Phật một trăm lần.”

“Đa tạ ân điển của Hoàng thượng.” – Chiêu dung và nàng hành lễ

Mới sáng còn hào hứng vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ tâm trạng nàng trũng xuống bấy nhiêu. Lần này, để Hoàng hậu và mẫu thân nói giúp thì sự cố gây ra không hề nhỏ, lại còn liên lụy của mẫu thân chịu phạt. Ắt phải ân hận mà sửa đổi là điều không tránh khỏi.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.