Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm động chăng?

Phiên bản Dịch · 732 chữ

Cô đã mất hết mặt mũi trước hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Khinh chợt đỏ ửng, tầm mắt hạ đúng chỗ, đôi môi hôn cô … có chút cong lên.

Hắn đó là đang … cười sao?

Khuôn mặt người đàn ông hơi lành lạnh, bởi vì cô nhóc kia mà thay đổi, vẻ mặt ngày càng sáng sủa hơn. Quân Khinh duỗi tay ra, đan tay vào tay trái của Đế Lâm. Lông mi nâng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tứ ca nên cười nhiều lên, em thật sự rất thích nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của anh.”

Nhìn thấy ánh mắt thâm tình này, nghe được giọng điệu thâm tình ấy … Cảm động chăng? Mỹ nhân băng sơn của hắn! Bàn tay cô gái đặt phía trên thật mềm mại tinh tế.

Cái loại cảm giác này, giống như nhiều năm về trước, lần đầu tiên hắn dẫn cô về Đế gia, cô căng thẳng nắm chặt lấy tay hắn. Nhưng sau lần ngoài ý muốn kia, cô và hắn đột nhiên bất hòa, từ đó đến nay cũng chưa từng chủ động chạm tay hắn.

Cảm nhận được những ngón tay mềm mại và ấm áp của cô, biểu tình trên mặt Đế Lâm cũng có chút ôn nhu hơn. Thấy vẻ mặt hắn dần dịu lại, Quân Khinh thừa thắng xông lên. Ngón tay nhẹ nhàng phủ lên ngón tay hắn, yếu đuối mở miệng.

“Hai năm nay, em quả thật rất khó chịu, em thật sự muốn trở về sống với tứ ca như trước.”

Hắn sao có thể không nghĩ đến?! Đế Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nguội lạnh của cô.

“Ăn cơm đi!”

Cô đã mấy ngày không ăn, tuy vẫn truyền dịch dinh dưỡng nhưng làm sao có thể bằng đồ bổ được. Từ lúc cô xuyên về tới giờ, đây là ba chữ mềm dịu nhất mà hắn nói với cô.

Cô nhớ rõ, 10 năm trước gặp hắn trên đảo, người đàn ông một thân đầy máu như tử thần nhưng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô lại vô cùng ấm áp, âm thanh khi ấy cũng ôn nhu thế này.

…..

“Đi thôi, theo anh về nhà!”

…..

Cảm giác được nơi bàn tay kia ấm áp đến lạ thường, đáy lòng Quân Khinh dâng lên, tim đập nhanh hơn. Đối với hắn, lần ăn cơm với cô gần nhất là vài ngày trước. Còn đối với cô, đã là 10 năm rồi.

Nhiều năm như vậy, cô thậm chí không dám hy vọng xa vời, hy vọng được ăn cơm cùng hắn. Sóng mũi hơi cay cay, Quân Khinh thu tay, một lần nữa cầm đôi đũa lên.

Khóe môi giương cao, quay sang hắn nở một nụ cười tươi roi rói.

“Được!”

Không khí trong bữa ăn đã hòa hợp hơn nhiều. Người hầu và quản gia đứng một bên phục vụ, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai năm nay, vị này lúc nào cũng như má thiên hạ, mẹ thiên nhiên, bây giờ thậm chí còn chủ động nhận lỗi, quản gia và người hầu đều cảm thấy vô cùng biết ơn.

Chỉ mong rằng vị tiểu cô nãi nãi này có thể ngoan ngoãn nhiều ngày. Bởi vì lớn lên ở trên đảo nên Quân Khinh thích ăn hải sản nhất. Trong thực đơn ngày thường đều luôn có món khẩu vị của cô.

Và bữa ăn hôm nay tất nhiên cũng có món tôm xào xả ớt yêu thích của cô. Đưa đũa tới đĩa tôm, Quân Khinh nuốt một ngụm nước miếng rồi chợt thu đũa lại.

Hiệu quả thuốc tê bên tay trái của cô đã hết, bây giờ lại đau như lửa đốt, một tay vốn dĩ không thể lột tôm ăn được, trực tiếp đưa lên miệng cắn thì có chút không thục nữ …

Vì để bảo vệ hình tượng tao nhã của mình, cô đành phải nhịn! Oán hận liếc mắt nhìn đĩa tôm xào xả ớt mê người, cô căm giận đưa một muỗng cơm trắng lên miệng.

Bỗng ánh sáng trước mắt lờ mờ, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy đôi bàn tay ngọc bạch của Đế Lâm, những ngón tay thon dài đang lột sạch sẽ từng vỏ tôm.

Bạn đang đọc Bảo Bối Của Lão Đại Xuyên Trở Về của Công Tử Như Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanguyethoay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.