Tên này đúng là khẩu thị tâm phi
Tay phải Quân Khinh đang cầm đũa giật giật, nhìn thấy những ngón tay thon dài của người đàn ông lột vỏ tôm, trong đáy mắt cô hiện lên vẻ giảo hoạt. Đặt đũa xuống, cô hơi nhướng người qua, trực tiếp dùng miệng đớp lấy con tôm đã được lột vỏ trên tay Đế Lâm.
Hừ!
Cho dù tứ ca là một tòa băng sơn thì cô cũng có thể biến hắn thành biển lửa! Môi cô gái như vừa sơ ý sượt qua ngón tay hắn. Hô hấp của Đế Lâm chợt loạn nhịp.
Quân Khinh nuốt thịt tôm xuống, liếm hết phần nước sốt quanh miệng, nhấp nháp cái miệng nhỏ.
“Ngon lắm, cảm ơn tứ ca!”
Mặt trong ngón cái mơn trớn chỗ ngón trỏ vừa được cô chạm qua, Đế Lâm thản nhiên mở miệng.
“Muốn ăn nữa không?”
“Cảm ơn tứ ca, trên người em còn vết thương nên ăn ít thôi.”
Muốn ăn là ăn, chẳng qua Quân Khinh hiểu được đạo lý này. Đế Lâm ghét nhất những kẻ “tiểu thư lá ngọc cành vàng”, nữ trưởng của Đế lão gia là Đế Vân Cẩm, cô ấy bị thương nên nhờ người hầu thắt hộ dây giày và bị Đế Lâm mắng té tát, cô không thể phạm sai lầm như vậy được.
Quân Khinh giơ đũa gắp rau xanh, cũng không để ý tới đáy mắt Đế Lâm có chút thất vọng. Cơm nước xong xuôi, Đế Lâm đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Hai ngày nay không thể yên ổn nghỉ ngơi, hắn luôn ở bên chăm sóc cô nên đã dồn rất nhiều việc, đêm nay hắn muốn tăng ca thêm giờ xử lý hết tất cả.
Nhìn thấy quản gia mang khay trà đi ra, Quân Khinh đứng lên.
“Để tôi!”
Chịu đau bưng trà lên lầu, Quân Khinh cười cười đem trà vào thư phòng. Sau bàn làm việc, Đế Lâm đang mải cúi đầu lật xem văn kiện. Nghe thấy tiếng bước chân không đúng, hắn nghi hoặc nâng mắt lên, nhìn thấy khay trà trên tay cô, người đàn ông chau mày.
“Ai cho em mang lên?”
Vết thương trên tay còn chưa khỏi, ai lại kêu cô bưng nước lên chứ? Quân Khinh vội vàng đặt khay trà lên bàn, lấy cái tách rỗng định giúp hắn châm trà.
Còn làm? Tay không đau sao?!
Mi tâm Đế Lâm càng nhăn nhó hơn, trong mắt tràn ngập sự tức giận, mạnh mẽ đứng lên đoạt lấy tách rỗng trong tay cô.
“Đi về phòng ngủ!”
Mất nhiều máu như vậy, cô còn không chịu an phận nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú! Quân Khinh bĩu môi, xoay người ra khỏi thư phòng.
Trở về phòng, cô nằm lên giường nhưng không ngủ. Thứ nhất, chuyện tình xảy ra trong hai năm này không ít, cô cần phải chỉnh sửa ký ức lại thật tốt. Thứ hai, trong lòng cô còn có chút lo lắng, sợ sau khi ngủ, mở mắt ra lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng.
Ngoài cửa có tiếng bước đi nhẹ nhàng, ai đó đẩy cửa phòng cô ra bước vào. Quân Khinh híp mắt, mượn ánh sáng từ hành lang rõ ràng nhìn thấy thân ảnh cao ngất đứng ngoài cửa.
Tứ ca?
Sợ đối phương phát hiện mình chưa ngủ, Quân Khinh nhắm mắt lại, thả lỏng hơi thở. Tiếng bước chân tới gần, người đàn ông chân tay nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường.
Thì ra là sợ cô phát sốt, tên này đúng là khẩu thị tâm phi, rõ ràng đau lòng vì cô mà còn mắng cô! Cảm giác được bàn tay người đàn ông áp xuống trán, Quân Khinh bất đắc dĩ lại cảm động.
Không cẩn thận di chuyển tròng mắt. Bàn tay như cảm nhận được động tác rất nhỏ ấy của cô, Đế Lâm nhanh chóng thu tay lại, mượn ngọn đèn ngủ nhìn cô.
Lông mi cô gái rũ xuống, rõ ràng là còn ngủ. Ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào đôi môi phấn nộn của cô, giống như món thạch trái cây được phủ một lớp sương mờ ảo. Hắn như bị ma xui quỷ khiến, bỗng dưng khom người xuống gần cô.
Mùi hương của người đàn ông càng ngày càng rõ rệt, thậm chí Quân Khinh còn cảm nhận được hô hấp của đối phương, tay cô đặt trên giường suýt chút nữa nắm chặt.
Tứ ca, muốn hôn cô? Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô sao?
…..
Đăng bởi | khanguyethoay |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 132 |