Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cốc mò cò xơi(2)

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Chương 265: Cốc mò cò xơi(2)

Cả người Phục Ba bị đánh trở về, dòng sông nặng như núi làm tróc quá nửa lân giáp của cơ thể chân thân.

Nhà dột còn gặp mưa rào, người của Thiên Hà Hội nhìn thấy bên này hình như xảy ra chuyện gì đó, lập tức nắm bắt cơ hội tấn công.

Phục Ba thôn phệ mọi người của Phục Ba Lâu, khí huyết giống như khói báo động bốc lên trời, ở ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn rõ.

Trường hà xanh thẳm vắt ngang qua bầu trời sao, bị xung kích đến mức rung động một trận.

Hà La Vân sau đó há miệng phun ra một Hà La Ngư nhỏ hơn một cỡ đuổi theo Lục Khiêm ở đằng xa.

Hai mắt của Phục Ba đỏ ngầu, trong lòng cực kỳ căm hận, thậm chí vượt xa Thiên Hà hội chủ.

Ông ta nhận thấy mình giống như một thằng hề, bị tiểu tử Ngư Long này trêu đùa nhiều lần.

Vì thế đã dùng thần thông chia ra phân thân sở hữu toàn bộ năng lực của mình, chỉ để dùng truy kích Lục Khiêm.

Tốc độ của hóa thân Hà La Ngư rất nhanh.

“Ầm!”

Một đoàn hỏa diễm nóng bỏng và Chân Thủy bay về phía sau lưng của Lục Khiêm.

Không gian xung quanh bị khóa chặt, cuồng phong từ thiên ngoại ập tới.

Mỗi một công kích đều không kém cạnh một kích toàn lực của Dưỡng Thần hậu kỳ.

Tu vi của hóa thân Hà La Ngư chắc vào khoảng nửa bước Đạo Cơ.

Đây là kẻ địch cường đại nhất mà Lục Khiêm từng gặp.

Ầm!

Thất Sát Âm Phù kiếm nổ tung.

Cùng lúc này, âm vụ bắt đầu tỏa ra.

Vụ khi bay ra xiềng xích đen kịt dài mấy trăm trượng.

Xiềng xích quấn quanh, tạo thành bức tường sắt thép chắc chắn.

“Hừ, như này cũng có thể cản được ta sao?” Hà La Ngư cười khinh thường, vận chuyển thần thông, trực tiếp xuyên qua Âm hỏa.

Ầm!

Cơ thể mạnh mẽ đâm sầm vào bức tường Âm Đô Hắc Ngục Tỏa.

Trì hoãn một lúc như vậy, Lục Khiêm lại kéo giãn khoảng cách với Hà La Ngư.

Không lâu sau lại điều khiển thần thông đuổi tới.

Sau lưng sát khí thấu xương, Lục Khiêm vẫn dư sức mà quay đầu cười mỉa: “Đến mức vậy sao, không phải chỉ là cướp một ít đồ của ngươi thôi sao, Ngư Long ta không có công lao cũng có khổ lao mà.”

Câu nói này thật sự cực kỳ gây sát thương, hai mắt của Hà La Ngư đỏ ngầu.

“Đợi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ rút Âm Thần của ngươi ra, thiếu đốt ở trong Âm hỏa ba trăm năm.” Thanh âm của Hà La Ngư khàn khàn.

Mười thân thể vẽ ra những quỹ tích khác nhau.

Nhất thời, mấy chục quả cầu lửa quả cầu nước rộng mười trượng, đồng loạt oanh kích về phía Lục Khiêm.

Ầm!

Hỏa diễm và Chân Thủy bao trùm phạm vi mười dặm.

Ở trong phạm vi này, tất cả cây cỏ gạch đá trực tiếp bị hòa tan, sau đó bị Chân Thủy ăn mòn thành nước mủ.

Hà La Ngư tuần tra ở trên không, trong mắt bắn ra hồng quang trăm trượng.

Xung quanh không có khí tức của Lục Khiêm, giống như vừa rồi hắn đã chết ở trong một kích toàn lực của Hà La Ngư.

Có điều, với sự hiểu biết của Phục Ba đối với Lục Khiêm, người này rất xảo trá, tận mắt nhìn thấy tên này chết mới có thể yên tâm.

Tia sáng đỏ trong mắt cũng là một loại thần thông, có thể càn quét tứ phương, nhìn thấu mọi thứ huyễn hóa và thuật ẩn nấp.

“Tìm được ngươi rồi.” Hà La Ngư cười tàn nhẫn.

Quả nhiên rất xảo trá, vậy mà ở dưới đất.

Trì hoãn một lúc như vậy, Lục Khiêm lại không biết chạy đi đâu rồi.

Nghĩ đến đây, Hà La Ngư giống như cá bơi trong nước, cũng chui vào mặt đất.

Bơi về phương hướng mà Lục Khiêm rời đi.

Phía trước hình như là một thành trì.

Khí tức của Lục Khiêm đến phía trước thì biến mất không còn tung tích gì nữa.

Hà La Ngư trồi lên từ dưới đất.

Khoảnh khắc ra ngoài thì nghe thấy thanh âm ồn ào và tiếng phá không của các pháp khí.

“Dừng tay, đều là của ta!”

“Cút! Những thứ này Hắc Phong Sơn ta lấy rồi, người không phận sự rời đi.”

“Ha ha, giàu to rồi.”

Trên bầu trời Huyết Vân Âm hỏa tản mạn, bên dưới có tu sĩ mặc đồ khác nhau tranh giành đồ vật.

Cảnh tượng hỗn loạn, giống như chợ rau.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Hà La Ngư bỗng chốc hai mắt đỏ rực, trong lòng bốc lên một cơn lửa giận.

Những chiếc rương để bừa bãi trên đất này, văn hoa và ký hiệu bên trên không phải là vật phẩm của Lăng Ba Lâu thì là gì?

Giá trị cộng lại ít nhất cũng khoảng hai mươi vạn.

Tóm lại có mấy trăm người tranh đoạt, còn có không ít người không ngừng chạy đến.

Hàng trăm hàng ngàn khí tức giao nhau thành một đống hỗn độn, Lục Khiêm vốn đã biến mất lại càng khó tìm hơn.

“Cút hết cho ta!”

Ầm!

Hà La Ngư tức giận bay lên không, một đạo hỏa diễm lấy bản thân làm trung tâm mà phát nổ.

Mấy chục tu sĩ lập tức bị hỏa diễm nổ bay.

Cho dù như vậy, vẫn không cản được mọi người tranh đoạt bảo vật.

Tu sĩ đến đây vốn là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao mà sống.

Bình thường một cây linh thảo có giá mấy trăm Pháp Tiền đã có thể xảy ra án mạng, càng không cần nói tới đồ vật có giá mười vạn này.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.