Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta chính là Đế Giang(1)

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Chương 235: Ta chính là Đế Giang(1)

Lục Khiêm vẫn không thể nhìn ra tu vi của người này.

Hoặc là căn bản không có tu vi, chỉ dựa vào năng lực bẩm sinh của mình để đối địch.

Chẳng qua là pháp thuật chuyên nhắm vào Âm thần của người này thực sự lợi hại.

Một khi Đinh Hồn Huyết Tiễn chạm vào, quỷ thủ mạnh mẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt.

Mọi người bước qua cầu độc mộc, đi vào vực sâu đối diện.

Mỗi cây thần thụ đồng xanh, đại khái cao khoảng ba trượng, cành và chồi của nó giống như những chiếc ngạnh nhọn, trên đó dính đầy vết máu pha tạp với màu đồng xanh loang lổ.

Trên mặt đất là đầu bay rơi xuống chết không nhắm mắt.

Cảnh tượng thật khủng bố.

Thần Lãng nhìn mấy chục thi thể ngã lăn trên tế đàn, cười nói: “Xem ra mấy năm nay có không ít người tới đây.”

Dứt lời, hắn ta thu đồ vật trên thi thể vào túi.

Trong sương đen ở nơi xa là một tòa cung điện âm trầm.

Phía sau rừng cây đồng xanh, chỉ có một con đường lát đá xanh đi thông đến cung điện.

Hai bên của con đường nhỏ là hồ nước màu lam.

Trên vách đá của hai bên hồ nước có khắc bức tranh, là một nhóm ba người lướt trên sóng nước.

“Đây là ba Thân Dân từng xuất hiện ở mấy trăm năm trước, thanh danh của Thanh Hà đạo nhân biết mất thì ba người này cũng biến mất theo. Đây có thể thật sự là Minh Hà bí phủ.”

Xích Quỷ đi đến con đường nhỏ trước mặt, dùng tay nhẹ nhàng đụng vào nước trong hồ.

Ục!

Dường như ngón tay đã biến mất, phảng phất giống như bị thứ gì đó hòa tan.

“Cẩn thận một chút, đừng rơi vào đây, nước hồ có độc.”

Mọi người bước lên đường nhỏ, thật ra là có thể bay.

Nhưng trong hoàn cảnh này, bay lên trời rất dễ gặp phải nguy hiểm.

Lúc Lục Khiêm đi lên đường nhỏ, âm thầm đánh giá mái vòm thủy tinh ở phía trên.

Hắc vụ ở sâu trong thủy tinh tựa như lại thâm thúy thêm một chút.

Dường như có cái gì đó nguy hiểm đang xuất hiện.

Có lẽ là ảo giác của mình, Thần Lãng cũng không phát hiện ra mà.

Nhưng vừa nãy thời điểm khi một mình hắn tiến vào, một đạo khí thế kia chung quy vẫn là một tai hoạ ngầm.

Thần Lãng cũng đồng dạng là một cái tai hoạ ngầm.

Đây cũng là lý do hắn đến đây, lấy độc trị độc.

Chỉ có điều, truyền thừa của Thiên Hà đạo nhân thật sự nằm ở bên trong cung điện sao?

Rào rào!

Trong lúc đang nghĩ ngợi, trong hồ nước vươn ra vô số quỷ thủ nhỏ hơn cái vừa nãy một chút.

Quỷ thủ nhao nhao chụp vào mọi người.

Thời điểm mấy cái bay đến bên cạnh Lục Khiêm, đã bị một đạo Lúc Thần Thứ ba tấc đâm thủng, quỷ thủ hồn phi phách tán.

Quỷ thủ đánh đến chính là một chuyện bất ngờ.

Chỉ có điều mọi người là lão đạo có kinh nghiệm, nhìn bên ngoài thì có vẻ rất thả lỏng, nhưng thực tế lại âm thầm cực kỳ cảnh giác.

“Minh Hà quỷ thủ, ta từng nhìn thấy trên một quyển sách cổ, đây là tuyệt học đã thất truyền, từ sau khi Thiên Hà biến mất, thì không còn người nào học nó nữa.”

Yên Nữ vừa dùng lư hương huyễn hóa thành các loại dị thú công kích vừa nói.

Manh mối càng ngày càng nhiều, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một tia tham niệm.

Ở thời đại của Thiên Hà đạo nhân, đảo Vạn Tượng cũng không phải là chia năm xẻ bảy, mà là thế lực do Thiên Hà đạo nhân tích hợp lại.

Lúc ấy thực lực của đảo Vạn Tượng không thua gì những đại phái ngàn năm kia.

Đáng tiếc lại xuống dốc từ khi Thiên Hà đạo nhân biến mất.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, rốt cuộc đã ngăn cản được quỷ thủ, thành công đi qua đường nhỏ.

Cung điện phía trước đập vào mi mắt.

Quy mô không lớn, ngói vàng tường đỏ, nhìn qua cực kỳ khí phái.

Phía sau cánh cửa bạch ngọc, là một khu vườn rộng lớn.

“Xà Quả Thụ, Hỏa táo, Thiết Huyết Cổ Thụ, Hướng Nhật Ma Quỳ… Vậy mà đều là kỳ hoa dị thảo trên bảng Địa Sát.” Trong lòng Lục Khiêm âm thầm kinh ngạc.

Thu hoạch trong một chuyến này, cho dù không đạt được công pháp, thì những bảo vật này cũng đủ hồi vốn rồi.

Răng rắc!

Trong nháy mắt khi mọi người tiến vào cửa lớn màu đỏ son.

Mặt đất bỗng nhiên nổ tung.

Một con quái vật khổng lồ đen kịt chui lên từ dưới đất.

Mọi người tập trung nhìn vào, vật này thân cao mười trượng, mọc ra một quả đầu lão nhân râu tóc bạc trắng.

Có thân rắn đen thô dài một mét, thân rắn vươn cao lên, nửa người dưới có sáu móng vuốt giống như con nhện.

Lão nhân bỗng nhiên mở to đôi mắt, trong mắt nổ bắn ra ánh sáng.

“Người không mời đến, chết! Người quấy rầy lăng tẩm của chân nhân, chết!”

Móng vuốt nhện giơ cao lên, chợt đâm thẳng về phía mọi người.

Ầm!

Mọi người né ra, móng vuốt nhện đâm thật sâu vào mặt đất.

Giống như cắt đậu hủ vậy.

Lục Khiêm đánh ra một đoàn U Minh Khí hỏa.

Ngọn lửa rơi xuống trên móng vuốt, chợt bị văng ra.

Yên Nữ hóa rồng khói, gặm cắn vào thân rắn sáu chân, cũng bị bắn trở về.

Phập!

Đinh Hồn Huyết Tiễn lần đầu tiên ăn mệt, đâm vào trên đầu lão nhân, lại không có bất kỳ tác dụng gì.

“Đây là Sơn Thần thân rắn sáu chân của Thiên Hà đạo nhân, thần tướng hộ pháp trông coi sơn môn.” Xích Quỷ nói.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.