Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân hình kinh tâm động phách

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Chương 17: Thân hình kinh tâm động phách

Đúng! Đó là không nhìn vào khuôn mặt của nàng nữa, thay vào đó hắn sẽ dời mắt tới những vị trí khác.

May thay, ông triệt tiêu nhan sắc của nàng nhưng lại bỏ quên thân hình kinh tâm động phách và mê hoặc đảo điên chúng nhân kia.

Bên trên, một mái tóc đen óng mượt được búi bằng chiếc kẹp cua trông cực kỳ thoát tục. Một cái cổ nhỏ dài trắng ngần không tỳ vết. Hai bờ vai thì nhỏ nhắn và xinh xắn trông rất cân đối.

Dời mắt xuống bên dưới, ánh mắt của Huy bị thu hút bởi một body xịt máu mũi.

Ẩn sau cái hang được làm bằng vải cotton trắng ấy, có hai con thỏ con màu trắng mập mạp đang lấp ló đợi chờ ở miệng hang.

Trong lúc đợi mẹ mang đồ ăn về, chúng nó không ngừng nhảy lên rồi hạ xuống để tìm kiếm cơ hội nhìn ngắm thế giới trong xanh rộng lớn này.

Bởi vì chưa trải sự đời, nên hai con thỏ con vẫn hồn nhiên như mọi khi, vẫn chưa biết ở thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm đang nhe răng múa vuốt rình rập hai chúng nó.

Đi đâu cho xa, ở một cái miệng hang khác, có một con bạch xà đang phùng mang trợn má và uốn éo lắc lư qua lại tiến từng bước một tới vị trí của chúng nó.

Nhưng dường như trước khi thỏ mẹ rời đi, nó đã tạo một kết giới vững chắc để bảo vệ hai đứa con nhỏ ngây thơ của mình. Vậy nên, con bạch xà này bò mãi, bò mãi nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được hai con thỏ con.

Thấy viễn cảnh này, Huy không thể dừng ánh nhìn ở nơi này. Bởi vì hắn càng nhìn thì càng muốn đưa hai tay tới phá vỡ cái hang kia để hai con thỏ có thể tận hưởng thế giới chân thực này một cách rõ ràng hơn.

- Thôi, hai chúng mày cứ lấp ló ở đấy có lẽ là điều tốt nhất. Lỡ tao phá tan cái miệng hang ra, chúng mày lại bị kẻ gian bắt cóc và ăn thịt thì toang.

Nghĩ vậy, hắn đành phải ngậm ngùi dời ánh nhìn xuống nữa.

Nhìn thấy tiểu bạch xà vẫn đang không ngừng ngoe nguẩy và uốn éo qua lại, Huy không kiềm lòng được mà thầm đưa cánh tay ra bắt lấy nó.

- Con rắn này tuy nhỏ, nhưng nó có nọc độc rất mạnh. Chỉ cần sơ ý để nó cắn phải, mình chết chắc.

- Thôi! Lâu như vậy mà con rắn này vẫn chưa bò lên được một chíu nào, hai con thỏ con kia chắc vẫn yên ổn. Mình cũng không nên vọng động làm gì.

Thầm lắc lắc cái đầu để dẹp đi những ý nghĩ hoang đường, tầm nhìn của Huy lại dời tiếp xuống bên dưới.

Ngay lập tức, hai Đại Xà có nước da đen bóng loáng liền ập vào mắt của hắn.

Thấy chúng nó, cái đầu của hắn cúi từ từ xuống dưới nền, sau đó lại ngẩng từ dưới lên trên một cách chậm rãi.

Nhìn thân hình thon dài miên man không thấy điểm cuối của cặp hắc xà này, hai mắt hắn tóe ra vô số tia lửa, còn cổ họng thì khô khốc.

Đang ngắm nhìn một cách chăm chú, bỗng nhiên Huy thấy được hai mắt phượng nấp sau màn kính dày kia liếc nhìn hắn, còn môi đỏ thì nhếch lên.

Thấy cô giáo kiều diễm liếc mắt đưa tình nhìn mình, hắn lập tức thu hồi ánh mắt lại và nhìn đi hướng khác.

Không một ai biết rằng, lục phủ ngũ tạng của hắn thoáng nhộn nhạo, một cảm giác ớn lạnh xuất hiện kéo theo đó là từng đợt mồ hôi hột từ trong các lớp biểu bì ở lưng nhanh chóng trào ra bên ngoài da.

Nhìn cả lớp đã ổn định chỗ ngồi, Mai Anh hít sâu một hơi. Theo một hơi này được thở nhẹ ra, dáng vẻ hơi có chút băng lãnh liền chuyển thành niềm nở.

Nàng khui hộp phấn mới mua, sau đó cầm lấy một viên và chầm chậm bước lên bục giảng. Cánh tay phải vươn lên và bắt đầu đung đưa qua lại.

Chẳng mấy chốc, nàng đã ghi họ tên và số điện thoại của mình lên trên bảng đen.

Ghi xong, Mai Anh đi xuống bục giảng, nhìn xuống lớp, nở một cười tươi rói như ánh nắng ban mai, sau đó khẽ đưa cánh tay lên trước ngực và nói to:

- Cô xin giới thiệu, cô tên là Lê Thị Mai Anh, là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta.

- Rất xin lỗi các em vì lần trước cô có việc bận đột xuất nên không thể đến gặp lớp.

Tới đây, nàng đưa mắt liếc nhìn tên nhóc da ngăm đen một cái, sau đó nói tiếp:

- Trên bảng là số điện thoại có zalo của cô, các em hãy lưu lại biết đâu sẽ cần dùng tới.

Dứt lời, Mai Anh đi ra gần ngoài cửa để tránh che khuất thông tin trên bảng.

Thấy bọn học sinh nam bên dưới lập tức móc điện thoại di động ra lưu lại số của mình một cách nhanh nhất có thể, sau đó dùng ánh mắt dâm tà nhìn theo dáng đi của mình và cười tủm tỉm, Mai Anh thoáng bĩu môi khinh thường.

- Toàn mấy tên tiểu sắc lang.

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra và niềm nở nói to:

- Cô đã nghe cô Lan Anh đề cập về việc bầu chọn ban cán sự lớp. Thế nên, những em nào lần trước được đề cử có thể đứng lên giới thiệu cho cô và lớp biết mặt được chứ?

- Dạ!

Tiếng nói rõ to của Hà vang lên đầu tiên. Nhưng sau đó, không có một ai hưởng ứng theo.

Nghe vậy, ánh mắt của Mai Anh hiện lên nét vui vẻ, miệng cười niềm nở, chất giọng hơi hằng nhẹ nói tiếp:

- Được rồi. Em Hà là người giới thiệu trước tiên. Nhưng sau đó, cô mong những người khác cũng giống như bạn, ok chứ?

Nhận ra tia uy hiếp ẩn giấu trong câu nói của cô, cả lớp không chút do dự đồng thành đáp:

- Dạ. Chúng em hiểu rồi ạ.

Thấy thế, Mai Anh mỉm cười nhìn Hà và nói:

- Em làm giống như cô nhé.

Hà nghe vậy thì thoáng ngơ ngác. Nhưng rất nhanh, sắc mặt của cô nàng hơi tái đi. Để cho chắc, nàng bậm một bên môi nhìn cô và hỏi lại:

- Dạ là em phải ghi tên và số điện thoại lên bảng, rồi đứng ở giữa lớp giới thiệu đúng không ạ?

- Ừm. Như cô vậy đó.

Nghe cô nói vậy, thân hình của Hà thoáng rung nhẹ.

Từ nhỏ cho tới giờ, nàng chưa bao giờ nghe hoặc lớp học nào đề cập tới phong cách giới thiệu như vậy cả.

Bây giờ cô bắt mình làm theo phong cách này, nàng không dám đi lên.

Thấy em Hà chần chừ không dám bước lên, môi đỏ của Mai Anh cười càng tươi hơn hoa.

- Đúng như mình nghĩ, em học sinh tự tin nhất trong lớp còn không dám lên thì mấy em khác sao dám lên. Học sinh cần phải bắt làm theo mấy cái trò này thì mới có thể tự tin trước đám đông được.

Từ trong suy nghĩ đi ra, nàng nhìn thẳng vào cặp mắt xoe tròn của Hà và nói:

- Không sao đâu em. Cô tin là em làm được. Đứa nào trong lớp dám cười, cô phạt đứa đó thật nặng.

- Nhưng cô ơi, em..em sợ đám đông.

Nghe cô nàng ngập ngừng nói thế, Mai Anh thở dài một cái và hằng giọng nói to:

- Theo điều luật số 120, học sinh không tuân theo lời của giáo viên chủ nhiệm sẽ bị phạt 50 điểm cá nhân/lần. Học sinh có thể kháng cáo, nhưng 90% đều bị trừ điểm.

- Em muốn trở thành người đầu tiên trong lớp bị trừ điểm và bị đuổi học không, Hàaa?

Bị cô đe dọa, gương mặt khả ái của Hà mếu máo dường như sắp khóc tới nơi.

Thấy biểu cảm của em học sinh này, Mai Anh thu hồi vẻ dáng vẻ tươi cười lại. Đầu của nàng lắc qua lắc lại hai cái, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, còn tay thì thò vào trong túi móc lấy cái điện thoại ra nhấn nhấn.

Vài giây sau, nàng ngẩng mặt lên và dùng một giọng điệu vô cảm nói:

- Haizz! Em tên là gì nhỉ? Trần Thị Kim Hà đúng chứ?

Biết cô hỏi lại tên mình để làm gì, Hà không còn đường có thể lui. Hai hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe, môi mỏng khẽ hé mở:

- Hic..để em lên ạ..Cô đừng…đừng trừ điểm của em nhé..hic.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.