Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng một vật, nhưng hai số phận

Tiểu thuyết gốc · 1675 chữ

Chương 16: Cùng một vật, nhưng hai số phận

Nghe Huy nói như thế, Nhi như vế được chiếc phao. Không một chút sai nhịp, nàng làm ra vẻ mặt vô tội, nói:

- Đúng rồi đó cô. Lúc nãy, bạn Huy đang ngủ thì tự nhiên lên cơn dại. Em thấy thế nên mới lao vào cản bạn ấy ạ.

- Đúng không Linh?

Nói tới đây, nàng hất hất cái khuỷu tay của mình ra ngoài sau để gọi cô bạn cùng bàn.

Nghe vậy, Mai Anh đưa mắt liếc nhìn con bé nhỏ nhắn ở bên cạnh. Miệng đỏ hé mở nói:

- Có đúng như những gì hai anh chị kia nói không?

Thấy hai mắt của cô nhìn chằm chằm mình, Linh cảm thấy hơi sợ hãi nên đã cúi đầu xuống và không dám nhìn lại.

Nhìn cô bạn này đứng im thin thít, Nhi càng hoảng hơn. Không một chút do dự, nàng xoay người lại, nắm lấy hai cánh tay nhỏ đang run rẩy kia và dùng chất giọng ấm áp nói:

- Đúng không Linh?

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền lên não, hai mắt nhu mì của Linh dần bình tĩnh trở lại.

Được Nhi truyền cho một ít sự tự tin, Linh ngẩng đầu đầu lên nhìn cô và nói nhỏ:

- Dạ đúng như hai bạn nói. Bạn Huy tự dùng tay tát vào mà của mình ạ.

Nghe con bé nói thế, Mai Anh không đồng ý cũng không truy xét.

Nhất cử nhất động của hai con bé này đâu thể qua mặt được nàng. Tuy nhiên, nàng quyết định không lật tẩy ra mà quay xuống lớp hỏi:

- Cái tội lừa thầy, dối bạn bị phạt nặng lắm. Vậy nên, tôi mong anh chị bên dưới hãy nói thật?

Ánh mắt của nàng nhìn tới đâu, bọn học sinh trong lớp cúi gầm mặt xuống bàn tới đó. Thấy thế, Mai Anh quát to:

- Lớp trưởng Trần Thị Kim Hà đâu?

Tiếng quát to này khiến cho tất cả học sinh trong lớp giật mình, Kim Hà cũng không ngoại lệ.

Nàng đang dồn hết sự tập trung của mình để tận hưởng bộ phim này thì bị cô nhắc đến. Trong khoảnh khắc đó, nàng đứng bật dậy, hai mắt sợ hãi nhìn cô và ngập ngừng đáp lại:

- E..có em..

Nhìn phản ứng của con bé khả ái này, Mai Anh cố nén cười. Nàng không nóng không lạnh nói:

- Em hãy mau kể lại cho cô mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ?

Nghe vậy, hai mắt của Hà liếc nhìn Nhi rồi lại nhìn Huy. Khi thấy ánh mắt chết lặng của hắn, nàng thầm bĩu môi cười một cái và nhìn cô nói:

- Dạ đúng như hai bạn kia nói. Bạn Huy bị bệnh dại ạ. Hôm trước nhận lớp, bạn ấy cũng lên cơn một lần đó cô.

Vừa nói tới đây, ngay lập tức có những giọng nói khác ở trong lớp hưởng ứng với nàng:

- Đúng rồi đó cô. Bạn Huy bị lên cơn dại.

Vì cứu 200 điểm cá nhân của con nhỏ Nhi, Huy đành phải nói tự bản thân mình tát.

Lý do cũng đã được biện xong và đang nằm trong suy nghĩ. Hắn đang tính nói “vì để cho tỉnh ngủ” thì bị cô nàng này chen vào cướp lời.

Kể từ khi Nhi nói bản thân lên cơn dại, hắn cảm thấy lồng ngực hơi tưng tức.

Bây giờ nghe mấy đứa trong lớp đồng thanh chụp cho mình cái mũ này, lồng ngực của Huy như muốn nổ tung ra.

Lúc này, hắn thiếu điều muốn kể ra toàn bộ sự thật.

Nhưng thôi, dù sao cũng là lỗi của bản thân trước. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Thế nên hắn đành im lặng chấp nhận cái tin đồn nhảm nhí này.

Men theo chiều gió đẩy, hắn nhìn cô giáo kiều diễm này và dùng giọng điệu man mác buồn nói:

- Là lỗi của em gây ra việc hiểu nhầm này. Mong cô thông cảm.

Nghe vậy, Mai Anh chợt nghĩ tới lần trước mình bị tông. Và rồi da gà của nàng dựng ngược lên.

- Nghĩ lại cũng đúng, sao nó có thể tông mình được nhỉ? Chẳng lẽ lúc đó bệnh dại của nó phát tác?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Mai Anh đâu có ngu tới mức không nhìn ra cái vết sưng trên mặt ngăm đen đó là do bàn tay của ai gây ra. Vì thế nàng quyết định tra khảo tiếp để dằn mặt về vấn nạn bạo lực học đường.

Tuy nhiên khi thấy ánh mắt đượm buồn của thằng nhóc, tâm trạng của nàng bỗng nảy sinh cảm giác bồn chồn khó chịu.

- Nếu tất cả đã nói vậy thì cô không còn gì để nói tiếp. Được rồi, các em về chỗ ngồi của mình đi.

Biết cô đã bỏ qua chuyện này, Nhi thở phào một cái nhẹ nhõm. Sau đó, nàng xoay người trở về vị trí của mình. Trước khi ngồi xuống, nàng nhìn Huy và dứ dứ nắm đấm doe dọa.

Nhìn phản ứng của cô nàng, hắn hiểu ý nàng ta đang muốn nói gì. Nhưng bây giờ hắn méo quan tâm nữa.

Huy im lặng và xoay người lại. Thấy viễn cảnh ở trước mắt, hai mắt của hắn lóe sáng lên.

Không biết từ lúc nào, cool girl đã ngồi vào vị trí của hắn và nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Vị trí của bản thân đã bị cô nàng này đoạt, nên hắn đành phải ngồi vào vị trí cũ của nàng.

Đáng lẽ là sau khi chọn xong vị trí, Huy sẽ không được đổi chỗ ngồi trong HK1 nữa. Nhưng bây giờ lớp của hắn vẫn chưa có sơ đồ chỗ ngồi, đây là một kẽ hở.

Lần trước chỉ có cô Lan Anh thấy, với lại thời gian trôi qua lâu như vậy chắc cũng chả ai nhớ hắn với cool girl ngồi ở đâu. Vì vậy, hắn với cô nàng này có thể lách luật.

Sau khi ngồi xuống ghế, Huy quay sang nhìn cool girl và nói một cách cực kỳ nhẹ nhàng:

- Thảo ơiii! Cho Huy xin lỗi chuyện lúc nãy nha.

(Lần trước may đồ, hắn đã biết được tên của cool girl khi nghe thấy cô Lan Anh gọi lên để đo kích thước).

Mặc kệ giọng của hắn vang lên, Thảo vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, tay thì bấm và nhấn lên trên cái màn hình điện thoại như chưa hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

Sau khoảng 30 giây đợi chờ, nàng vẫn không thèm quay sang nhìn hắn lấy một cái, chế nói gì đến chuyện trả lời.

Đây là lần đầu tiên Huy mở lời với cool girl. Vậy mà lại bị cô nàng lạnh lùng này cho ăn bơ, hắn đành thở dài bất lực.

- Ông bà ta có câu, đầu xuôi thì đuôi lọt. Xem ra những năm tháng tiếp theo, người bạn cùng bàn này trở nên vô hình rồi.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới con bạn cùng bàn ở lớp 9.

- Hiện tại, không biết nhỏ Phương đậu ở trường chuyên nào nhỉ?

Biết Thảo quan tâm tới mình, hắn đành thu hồi ánh mắt lại và chuyển dời sự chú ý lên người cô giáo kiều diễm đang đứng ở giữa lớp kia.

Lúc nãy vì sợ bị cô ta nhớ ra mình là thằng nhóc hôm đó, nên trong phần lớn thời gian Huy chỉ biết cúi gầm mặt và nhìn xuống nền nhà.

Bây giờ mới có hội để nhìn ngắm kỹ, hắn bắt đầu đánh giá người đã bị hắn đâm này.

Trái ngược với khí chất lãnh diễm của Lan Anh, cô giáo này có khí chất nhiệt liệt như lửa.

Nàng sở hữu khuôn mặt trái xoan vạn người mê, da trắng như tuyết và cao khoảng 1m7.

Tư thái của nàng thì lại càng không có vốn từ nào có thể miêu tả hoàn toàn hết được. Chi có thể tóm gọn lại rằng, nó nhã nhặn và cao quý nhưng lại tỏa ra một loại khí chất nóng bỏng và tràn ngập dụ hoặc.

Trên gương mặt này, đó là ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ.

Đôi môi gợi cảm thì đỏ tươi như máu thoáng hiện nét mỉm cười, hai mắt phượng thì long lanh lóng lánh và tràn ngập mị hoặc, lông mày thì được kẽ đen cong cong, sống mũi thì thon gọn cao vun vút chả khác gì Tây.

Một dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn khiến cho bất cứ ai nhìn nàng lần đầu cũng phải say đắm.

Mỗi khi tiếp xúc với nàng, đến cả con gái còn phải ghen tị trước sắc đẹp này thì đàn ông làm sao có thể cưỡng lại được cơ chứ?

Một sắc đẹp hại nước hại dân.

Hồng nhan họa thủy! Trong lịch sử, có bao nhiêu vương triều vì những cô nàng xinh đẹp mà mất nước? Có bao nhiêu người dân vô tội đã chết trong những cuộc chiến tranh giành mỹ nữ?

Vô số kể!

Biết được điều này, nên ông Trời không muốn lịch sử tiếp diễn nữa. Con người đã quá cực khổ trong cuộc sống vật chất và kim tiền này rồi.

Vì lẽ đó, ông đã ban cho nàng một chiếc kính đen to đùng để phong ấn thứ nhan sắc này lại.

Chỉ một chiếc kính cận màu đen dày như đít chai thôi mà đã kéo hoàn toàn tất cả những ưu điểm trên khuôn mặt tuyệt mỹ này xuống.

- Cũng là một chiếc kính, nhưng hai số phận..Haizz!

Một tuyệt sắc giai nhân vạn năm có một giờ đây lại phải sở hữu một dung nhan ở mức phổ thông, làm sao Huy có thể chịu được cơ chứ?

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.