Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn về sự tiến hóa tột bậc của kẻ ngu hiếu 3

Phiên bản Dịch · 2857 chữ

Bệnh viện thời này vắng vẻ hơn trong tương lai nhiều, mọi người khi bị bệnh đều cố cắn răng chịu đựng, hoặc tìm vài bài thuốc gia truyền, kinh nghiệm dân gian để tự chữa bệnh, hầu hết mọi người không muốn tìm đến bệnh viện.

Có một phần là do trang thiết bị lạc hậu, khan hiếm thuốc men, và một bố phận bác sĩ có trình độ, kinh nghiệm cao lại bị phê bình và điều về công trường nông thôn.

Nhưng chuyện này không liên quan đến Giang, vết thương trên đầu hắn trông có hơi đáng sợ, nhưng về cơ bản không tổn thương đến não bộ. Chỉ cần vết thương không nhiễm trùng thì không quá quan ngại. Chỉ vì lúc vừa được đưa đến bệnh viện đầu hắn chảy quá nhiều máu, cộng thêm bác sĩ chủ chẩn lại là một người rất trẻ vừa mới tốt nghiệp, vừa nhìn thấy đã hoảng sợ nên phán đoán cảm tính. Vì vậy bác sĩ cho rằng Giang Lưu bị thương nghiêm trọng, yêu cầu người nhà để Giang Lưu ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian.

Hắn nhẩm đếm, vợ chồng họ ở bệnh viện cũng đã được ba ngày. Hôm nay, y tá đến thông báo với Từ Tú Tú có thể làm thủ tục xuất viện. Bọn họ thu dọn một ít đồ đạc xong là có thể về nhà.

"Tôi đi tìm bác sĩ hỏi vài chuyện, mình theo đồng chí y tá đi làm thủ tục đi."

Từ lúc thức dậy vào buổi sáng, hành vi của Giang Lưu cứ là lạ. Từ Tú Tú nhìn ánh mắt lãng tránh, thái độ ấp úng không chịu nói rõ nguyên nhân phải đi gặp bác sĩ của chồng mình, lòng cô thấy nghi ngờ.

Dường như hắn muốn cô tránh đi.

"Vâng."

Từ Tú Tú không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó theo bước y tá đến phòng kế toán của bệnh viện. Về việc nợ tiền viện phí của Giang Lưu và hình thức khấu trừ về sau, cô cũng phải bàn bạc lại chi tiết.

Nằm viện ba ngày, tổng viện phí là 123 đồng 70 xu, trong đó đội trưởng đã trả 60 đồng, còn nợ 63 đồng 70 xu. Khoản tiền này đối với nhà nông bình thường mà nói thì cũng là một con số không nhỏ.

Giang Lưu và Từ Tú Tú đều là những người có điểm công cao nhất trong đội nam và nữ, một ngày, Giang Lưu kiếm được 12 điểm, Từ Tú Tú được 8 điểm. Nhưng giờ Giang Lưu vừa bị thương, chỉ sợ phải mất một thời gian dài không thể làm việc nặng, thu nhập của hai vợ chồng sẽ gặp nhiều trở ngại. Kết quả cuối cùng của buổi trao đổi, bệnh viện sẽ trừ 200 điểm công mỗi tháng của hai vợ chồng, cho đến khi đủ để bù vào số tiền 63 đồng 70 xu.

Như vậy, số điểm công còn lại vẫn đủ để hai vợ chồng duy trì sinh hoạt cơ bản, cũng xem như là một kết quả hết sức nhân đạo.

Thời điểm Từ Tú Tú xử lí hết mọi thủ tục trở về, Giang Lưu đã trao đổi với bác sĩ xong. Chỉ là sắc mặc của hắn sa sầm hơn trước rất nhiều.

Như thể hồn lìa khỏi xác, cả người ngơ ngẩn.

"Lát nữa chú Quản sẽ đến đón chúng ta."

Sau khi Từ Tú Tú sắp xếp lại số đồ dùng không nhiều lắm của hai người, xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Mình à, mình và bác sĩ đã nói những gì, sao lại như người mất hồn thế này?"

Lẽ nào vết thương trên đầu của hắn có vấn đề gì, để lại di chứng?

"Không. Không có gì."

Giang Lưu bối rối, né tránh ánh mắt của Từ Tú Tú, một lúc sau mới ngập ngừng đáp lời.

"Chúng ta là vợ chồng, có chuyện thì mình không được giấu em."

Hắn đã không chịu nói, Từ Tú Tú cũng không có cách nào bắt ép. Cô chỉ có thể mím môi cúi đầu, chỉnh lại nệm giường, đè nén sự nghi ngờ nơi đáy lòng.

"Về rồi! Cậu Lưu về rồi!"

Mọi người trong đội đều lo lắng về tình trạng của Giang Lưu suốt mấy hôm nay, ngoại trừ ngu hiếu, Giang Lưu là người cần cù trung thực, lại sẵn lòng giúp đỡ người khác, nên danh tiếng trong đội rất tốt. Bởi vậy biết được hôm nay hắn trở về, có rất nhiều bạn bè tạm dừng việc đồng áng, dành thời gian đến nhà thăm Giang Lưu.

Trong nhất thời, sân nhỏ nhà họ Giang chật kín người.

"Cậu Lưu, bác sĩ nói thế nào? Cậu có sao không?" Mọi người lo lắng hỏi thăm.

"Tôi không sao rồi." Sắc mặt Giang Lưu hơi trầm xuống, miễn cưỡng trả lời. Nhìn biểu hiện của hắn, dường như tình hình không ổn thỏa như Giang Lưu đã nói.

Thấy chồng mình như vậy, dự cảm không lành trong lòng Từ Tú Tú càng thêm mãnh liệt.

"Cậu đã mất nhiều máu rồi, phải nghỉ ngơi vài hôm cho thật khỏe. Nhà cậu không thiếu thốn số điểm công này, đã tốn nhiều tiền chữa trị như vậy rồi, không thể để uổng phí được."

Trước đó Giang Lưu mất không ít máu, dù đã nằm viện mấy ngày nhưng sắc mặt vẫn trắng bệnh. Vừa nhìn đã nhận ra là người thiếu máu, nếu không bồi dưỡng tốt chỉ sợ sẽ để lại hậu quả lâu dài.

"Phì! Nhà ai mà không thiếu điểm công hả? Đúng là một đám nói còn hay hơn hát."

Miêu Thải Phượng lập tức mở miệng mắng chửi, bà đã nghe được con trai thiếu nợ một khoản tiền viện phí không nhỏ. Sau này điểm công mỗi tháng của nhà con cả sẽ bị bệnh viện trừ đến một nửa, số còn lại chỉ đủ lấp đầy miệng ăn hai chúng nó, không dư lại cho nhà bà bao nhiêu.

Trong tình cảnh này mà đám người kia còn có bụng dạ giật dây con cả của bà nghỉ ngơi, chẳng lẽ phải để hai ông bà già này nai lưng ra giúp công trả nợ.

"Thằng Lưu nhà tôi vẫn khỏe mạnh, nếu nó chưa khỏe hẳn thì lý nào bác sĩ lại để nó về nhà? Nghỉ ngơi gì? Nghỉ ngơi cái r*m à. Chiều nay nó có thể làm việc được rồi."

Miêu Thải Phượng hai tay chống hông mà đứng, nhìn sang Giang Lưu mới kiềm cơn giận lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với đứa con luôn luôn hiếu thảo: "Lưu à, không phải lòng dạ mẹ ác độc, do nhà ta thật sự rất khó khăn. Con là anh cả, con phải chịu khó chịu khổ, gánh vác kế sinh nhai trong nhà. Mẹ cũng thương con, nếu điều kiện trong nhà tốt hơn dù chỉ một chút, mẹ nào đành để con vất vả."

Dứt lời, bà định lại gần xoa đầu đứa con trai đã trưởng thành nhiều năm. Lòng bà hiểu rõ, đứa con trai này dễ động lòng với hành động này nhất.

"Mẹ, con định nghỉ việc một đoạn thời gian. Bác sĩ đã dặn là phải cẩn thận điều dưỡng sức khỏe. Nếu có thể, thì mỗi ngày con phải ăn một quả trứng để bồi bổ cơ thể."

Lần này Giang Lưu không phản ứng như mong đợi của bà mẹ, hắn cúi đầu nhìn xuống chân mình, thấp giọng trả lời.

"Cái gì cơ? Nghỉ việc? Còn định mỗi ngày ăn một quả trứng? Lưu à, đầu con bị đập hỏng rồi phải không?"

Miêu Thải Phượng nghe Giang Lưu nói xong, bàn tay đang vươn ra dừng lại giữa không trung. Bà không tin nổi, nhìn chằm chằm con trâu vàng ngu xuẩn chất phác, chịu khó chịu khổ của nhà mình. Nó dám đưa ra yêu cầu khác thường này với bà.

"Gà ở nhà đều do Tú Tú chăn nuôi lấy trứng, ngày nào mẹ cũng chưng canh trứng cho em trai, Kiến Quân và Kiến Đảng ăn. Bây giờ là tình huống đặc biệt, để chúng nó dừng ăn trứng gà một thời gian, chờ đến khi con khỏe, con sẽ nhường lại cho bọn họ."

Nhà họ Giang chưa tách hộ khẩu, hiện tại đang nuôi năm con gà mái một con gà trống, trứng gà thu được trừ gom đem ra chợ bán, còn lại chỉ có hai miệng già, em trai Giang Hải và hai đứa cháu trai được ăn.

Trong quá khứ, nguyên thân cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, cha mẹ là người trên, phải hiếu thảo. Em trai em gái là long phượng thai, vừa sinh ra đã gầy yếu hơn những đứa trẻ khác, cần đầy đủ dinh dưỡng. Còn hai đứa con của em trai, là hạt giống duy trì hương hỏa trước mắt của nhà họ Giang, tất nhiên phải để hết mọi thứ tốt nhất cho chúng nó.

Dựa theo lý luận đó, người làm việc nhiều nhất trong nhà là vợ chồng nguyên thân, lại là những người bị đối xử tệ nhất.

"Lưu ơi là Lưu, sao lòng dạ của mày lại đen tối như vậy? Đầu của mày bị vỡ nên mày định vượt quyền tao sao? Tao cho mày biết, tao và cha mày còn chưa chết đâu! Sao mày lại có suy nghĩ hay ho tranh ăn trứng gà với cháu trai hả? Mày không ngẫm lại xem mày bao nhiêu tuổi rồi? Vợ mày đến mụn con còn chưa sinh cho mày. Nếu đời này mày tuyệt hậu thì tương lai mày còn phải chờ vào cháu trai dưỡng già! Bây giờ mày giành ăn với chúng nó, không sợ làm chúng nó thất vọng về mày?"

Đã mười năm rồi, Miêu Thải Phượng tin chắc đứa con trai này đoạn tử tuyệt tôn, tương lai của bà chỉ có thể trông chờ nhà con thứ phụng dưỡng. Truyền thống vốn coi trọng việc hương quả sau khi qua đời, vì vậy mà Miêu Thải Phượng vốn đã thiên vị lại càng bất công trắng trợn.

Trong lòng bà hiểu rõ chỉ cần dựa vào lý do này, những bậc cha mẹ thế hệ trước đều sẽ đứng về phía bà, cảm thấy quyết định của bà không hề sai.

Miêu Thải Phượng vừa dứt lời, Giang Lưu trầm mặc trong chốc lát, cả người hắn như bị khí đen bao phủ, ảm đạm và uất nghẹn một lời khó nói hết.

"Chỉ là một quả trứng gà thôi, cháu trai còn thiếu thốn chút dinh dưỡng này sao?"

"Đúng đó dì Miêu à, lời dì vừa nói thật sự quá tổn thương cậu Lưu rồi."

Thôn dân vây quanh mỗi người một câu, thay nhau nói đỡ Giang Lưu. Đây đúng là tình huống đặc biệt, thường ngày cũng chẳng thấy Giang Lưu đòi hỏi trứng gà mà.

"Nó chỉ có hai đứa cháu trai. Sau này không con không cháu chỉ có thể nhờ cháu trai dưỡng lão, bây giờ nó không dỗ dành nuôi dưỡng, ngày sau làm sao cháu trai chịu hiếu thảo với người bác như nó!"

Miêu Thải Phượng chống hông, mười phần tự tin.

Mỗi lúc một nhiều người không chịu được sự ngang ngược độc đoán của Miêu Thải Phượng, lời bàn tán, chỉ trích càng lúc càng nhiều. Giang Lưu đang ở trung tâm dư luận cúi đầu, nắm tay siết chặt. Đương lúc Miêu Thải Phượng và người trong thôn cải nhau túi bụi, hắn bỗng nhiên đẩy người xung quanh ra, vọt vào nhà bếp cầm lấy dao phay, rồi lao thẳng ra chuồng gà. Hắn bắt lấy một con gà, một tay cầm dao chém xuống, trực tiếp cắt đứt cổ gà.

"Thằng trời đánh! Mày làm gì vậy?! Mày bị điên à?"

Miêu Thải Phượng giận đến sững ra, đó là con gà trống đã nuôi hơn một năm, đem bán đi có thể được giá mười mấy đồng! Giang Lưu không nói một lời cứ thế giết nó trước mặt bà.

"Đúng vậy! Tôi điên rồi! Tôi chỉ muốn ăn mấy quả trứng gà! Tôi đã vì cái nhà này mà hy sinh biết bao nhiêu, vậy mà tôi không có quyền ăn mấy quả trứng!"

Giang Lưu bùng nổ sau một hồi trầm mặc. "Mẹ, tôi hỏi bà một câu, tôi có phải do bà sinh ra không? Lúc đầu của tôi bị thương, trong lúc ý thức còn rõ ràng, tôi nghe bà nói không muốn bỏ tiền ra cho tôi chữa bệnh. Lúc đó, tôi còn tự nhủ rằng nhà ta thật sự rất nghèo, còn bây giờ, tôi chỉ muốn ăn vài quả trứng để bồi bổ, muốn dưỡng thương vài ngày, yêu cầu nhỏ nhặt như vậy bà cũng không đồng ý được? Có phải con thứ là do bà sinh ra, con gái cũng là máu mủ của bà, còn tôi là rác rưởi do bà nhặt về không?"

Những chất vấn của Giang Lưu không những không làm cho Miêu Thải Phượng nghĩ lại, mà việc hắn giết con gà trống còn đốt thêm lửa giận trong lòng bà cháy lớn hơn. Cơn tức của Miêu Thải Phượng ập xuống đầu hắn càng dữ dội, lời nói càng cay nghiệt hơn.

"Mày không có tư cách để so bì với em trai mày, nó sinh cho nhà này hai đứa cháu trai. Còn vợ chồng mày đến mụn con cũng không có. Mày là đồ táng tận lương tâm, xứng đáng không con không cháu!"

Bị đứa con trai vốn ngoan ngoãn nghe lời lần đầu chống đối, việc này làm Miêu Thải Phượng cảm thấy quyền uy của bản thân bị xúc phạm.

"Đúng vậy, tôi đoạn tử tuyệt tôn."

Giang Lưu nở một nụ cười khó xem hơn cả khóc, "Bác sĩ cũng nói đời này tôi khó lòng sinh con. Tôi là tên phế vật, tôi không phải đàn ông."

"Vợ chồng tôi không thể có con, người có vấn đề là tôi, không phải lỗi của Tú Tú. Là do tôi làm trâu làm ngựa, chà đạp bản thân, đến nỗi bây giờ mất khả năng làm cha. Kết quả đến một lời tử tế cũng không nhận được, còn bị mẹ ruột nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn! Tôi sai rồi!"

Lời này của Giang Lưu như sét đánh giữa trời quang, dọa mọi người trong sân phát khiếp.

Lời này của hắn là thế nào? Chẳng lẽ Giang Lưu ở bệnh viện đã tìm bác sĩ để kiểm tra, kết quả là hắn không có khả năng sinh con?

"Tú Tú, mau đi đi nấu nước. Tôi muốn ăn thịt, và cả trứng chung với cơm trắng, tôi phải bồi bổ cơ thể."

Giang Lưu kiên quyết: "Tôi muốn có con, trai gái đều được. Từ hôm nay, tôi không chà đạp bản thân nữa, cũng không bạc đãi mình nữa. Chúng ta còn trẻ, chúng ta chăm sóc tốt bản thân, cố gắng sinh con của chính mình."

Một tay hắn cầm dao, một tay cầm xác gà trống, ánh mắt cầu khẩn nói với Từ Tú Tú.

Thừa nhận bản thân vô sinh trước mặt mọi người, với cả nam lẫn nữ đều là việc làm thách thức lòng tự trọng. Giang Lưu rất sợ Từ Tú Tú sẽ ly hôn với hắn, đến cùng, hắn là người đàn ông đã bị bác sĩ phán quyết. Còn Từ Tú Tú chưa chắc có vấn đề, ly hôn tái giá, biết đâu cô sẽ được làm mẹ.

"Vâng."

Lúc này Từ Tú Tú mới vỡ lẽ, đây là nguyên nhân làm cho chồng cô cả ngày hôm nay cư xử khác thường. Cô gật đầu, dùng tay áo lau mắt rồi lập tức vào nhà bếp.

Áp lực do không sinh được con mấy năm qua luôn đè nặng trên người cô, thật ra Giang Lưu có thể giấu mãi việc này, cứ mặc người ta chỉ trích cô là gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng Giang Lưu lại chọn chứng minh cho cô, Từ Tú Tú cảm thấy cô vẫn muốn tiếp tục sống cùng Giang Lưu.

"Mẹ, nếu bà nhìn không vừa mắt đứa con đoạn tử tuyệt tôn này, vậy chúng ta lập tức tách hộ khẩu. Tôi muốn sống cuộc sống của bản thân, không thể cứ ngu xuẩn giúp đỡ em trai em gái nữa."

Giang Lưu bỏ mặc Miêu Thải Phượng đang trơ ra như khúc gỗ, theo Từ Tú Tú xuống bếp. Trong chớp mắt lúc hắn xoay người, trên mặt hắn lộ ra vẻ thong thả và xảo trá.

Thời buổi này, muốn danh chính ngôn thuận ăn một con gà thật là không dễ gì mà.

Bạn đang đọc [Bản Dịch]Bàn Về Sự Sụp Đổ Của Thánh Phụ của Đả Tự Cơ N Hào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EthanGong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.