Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn về sự tiến hóa tột bậc của kẻ ngu hiếu 1

Phiên bản Dịch · 2722 chữ

"Đúng là nghiệp chướng mà! Đang êm đẹp, sao bỗng dưng tảng đá từ trên núi lại lăn xuống, mà còn trùng hợp đập vào đầu của thằng Lưu!"

"Chứ còn gì nữa, đầu nó toàn là máu, cả người cũng cũng bê bết máu, không biết có cứu được không, xem chừng vợ của thằng Lưu khóc đến hết hơi mất, nếu nó có gì bất trắc thì cô ta sau này khó sống rồi."

"Chuyện này không nói trước được, bây giờ vợ thằng Lưu sống dễ dàng chỗ nào à, chồng chết rồi thì cô ta về nhà mẹ đẻ rồi đi bước nữa, tìm một cặp cha mẹ chồng hiền lành là ngày sau khá hơn lúc này nhiều."

"Xùy! Mày đừng nói lung tung, cẩn thận đôi vợ chồng già họ Giang nghe thấy rồi liều mạng với mày."

Trong một mảng xì xầm to nhỏ, Giang Lưu chịu đựng cơn đau đầu, chậm rãi mở mắt ra, rơi vào tầm nhìn là mấy gương mặt gầy gò vàng vọt.

"Tỉnh rồi, cậu Lưu tỉnh rồi."

Vừa thấy hắn mở mắt ra, bác sĩ chân trần(1) đang đắp tro thảo mộc cho đầu của hắn ngạc nhiên, vui mừng báo với những người đang vây quanh:

"Tỉnh là ổn rồi, phỏng chừng chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

(1) Bác sĩ chân trần là thuật ngữ xuất hiện vào giữa cuộc Cách mạng Văn hóa của Trung Quốc, chỉ những người nửa nông dân, nửa bác sĩ chăm sóc sức khỏe vùng nông thôn và những người mới tốt nghiệp trung học cơ sở hoặc trung học cơ bản được đào tạo y tế cơ bản và làm việc tại các làng nông thôn.

Khi vừa mới nhìn thấy Giang Lưu cả người đầm đìa máu bị khiêng vào, bác sĩ bị dọa cho phát hoảng, thầm nghĩ mình chỉ là một thầy thuốc nửa mùa, xem bệnh vặt thương nhẹ cho dân làng còn tạm được, làm sao xử lí được loại chấn thương nặng thế này.

Ông đang loay hoay dùng tro thảo mộc để cầm máu, định sẽ nhờ đội trưởng Quản Đại Ngưu cấp giấy đưa Giang Lưu đến bệnh viện ở huyện thành. Không ngờ giữa chừng thì bệnh nhân đã tỉnh lại rồi. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, ông nhận định tỉnh lại cho thấy không có tổn thương gì nghiêm trọng, về phần mất nhiều máu, nghỉ ngơi bồi dưỡng rồi cũng chậm rãi bình phục.

"Cậu Lưu, cậu có nhận ra tôi không?"

Thấy ánh mắt Giang Lưu có phần mê mang, vị bác sĩ lập tức tiến lên một bước, cả gương mặt ông phóng to ra trong tầm mắt Giang Lưu, chỉ chút nữa là đâm thẳng vào mặt hắn.

Nhận ra hay không à? Tất nhiên là không rồi.

Giang Lưu vừa định trả lời, lại chợt nhớ ra vừa mới đây thôi, hắn bị một sinh vật như silicon tự xưng là Hệ thống Thánh phụ bám lấy. Bây giờ hắn đã không còn là chính mình.

Cuộc đời của Giang Lưu cũng xem như trải nghiệm phong phú. Năm ba tuổi, cha hắn bị giàn giáo ở công trường rơi xuống đè chết, nhà thầu không có được mấy mẩu lương tâm, đền hai mươi nghìn đồng rồi biến mất. Khi hắn lên năm, mẹ hắn không chịu nổi gia cảnh bần cùng và nỗi cô đơn phải thủ tiết tang chồng, lấy toàn bộ tiền trong nhà đi theo người khác.

Từ đó Giang Lưu trở thành cô nhi, cuộc sống khốn khó, chỉ còn biết dựa vào người thân duy nhất là ông nội, sống nhờ vào bảy tấc đất nhà ông và sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng.

Năm hắn mười bốn, đến ông nội cũng bỏ hắn từ trần. Giang Lưu bán ngôi nhà và bảy tấc đất, đổi được một ít tiền, phần lớn dùng vào việc lo liệu tang lễ cho ông nội. Sau đó hắn cầm số tiền còn lại, đeo túi hành lý nho nhỏ lên lưng, bước chân vào chảo nhuộm khổng lồ mang tên xã hội.

Trình độ văn hóa của hắn không cao, bằng cấp chỉ đến Trung học cơ sở, chỉ có thể làm những việc tương tự như người cha mất sớm, không có quá nhiều lựa chọn.

Ở công trường, hắn quen với cuộc sống của những người dưới đáy xã hội, da mặt dày, miệng ngọt lưỡi dẻo. Dần dà, hắn học được cách buộc thép, đổ bê tông, tô vữa, thậm chí còn học được mấy thao tác sửa ô tô từ một người thợ sửa xe ở cạnh công trường.

Qua hơn mười năm, hắn đã trở thành một tay lão làng ở công trường. Dựa vào quan hệ cá nhân, hắn lập một đội công nhân nhỏ rồi trở thành một chủ thầu, từ đó thu nhập cũng tăng vọt.

Giang Lưu dự tính chờ đến khi kiếm được một khoản tiền nữa, hắn sẽ ưu tiên việc cưới vợ lên hàng đầu. Có tiền, có nhà còn có vợ, cũng xem như một cuộc sống an nhàn.

Chỉ tiếc hắn còn chưa kịp dành dụm đủ tiền thì một công trình hắn nhận thầu lại xảy ra tai nạn. Trong lúc đang thi công, một công nhân say rượu ngả từ tòa nhà cao mười mấy tầng xuống đất, không sử dụng bất cứ một biện pháp bảo vệ an toàn lao động nào. Không những phải bồi thường mà còn bị người thân, bạn bè đồng hương của nạn nhân đuổi đánh. Trong lúc xô đẩy, Giang Lưu xui xẻo trượt chân, ngã đập đầu vào một khối đá nhô lên, đi đời nhà ma.

Vào giây phút cuối cùng, Giang Lưu đâm ra hối hận vì đã sống như thần giữ của, tiền bạc tích góp bấy lâu nay không biết sẽ rơi vào túi ai. Biết trước sẽ thế này, thì hắn phải ăn ngon uống say, hưởng thụ hết những thứ có thể hưởng thụ mới đúng.

Khi đang đón nhận cái chết, ý thức của hắn bị lôi vào một không gian kì lạ. Một vật thể tự xưng là Hệ thống Thánh phụ 101xuất hiện trước mặt hắn, hoàn toàn không cho hắn quyền lựa chọn, tự ý trói buộc biến hắn thành một trong những kí chủ của nó.

Mà chính Giang Lưu cũng không hề định từ chối, tuy được biết hệ thống đó sẽ đưa hắn đến những không gian khác để làm nhiệm vụ, thành công thì được thưởng, thất bại sẽ bị phạt, nhưng ít nhất vẫn được sống.

Cảm xúc của Giang Lưu không có nhiều biến động, hắn chỉ biết hắn còn ý thức, nghĩa là còn tồn tại. Nếu hắn từ chối quyết định chuyển sinh của hệ thống, thì dù kiếp sau hạnh phúc hay đau khổ, có liên quan gì đến hắn nữa?

Thế nên Giang Lưu cảm thấy việc bị 001 chọn trúng cũng khá tốt, chỉ là làm một vài nhiệm vụ mà thôi. Từ những năm tháng đầu đời đến nay, hắn đã gặp bao nhiêu sóng to gió lớn, cũng đã chết một lần rồi, còn sợ gì nữa?

Xem xét tình hình hiện tại, hắn đã đến thế giới chỉ định nhiệm vụ đầu tiên.

Lúc này hắn còn chưa kịp tiếp nhận kí ức của cơ thể mới, nói năng tùy tiện rất dễ làm người khác nghi ngờ, vừa hay nguyên thân bị thương nặng mới tỉnh lại. Giang Lưu dứt khoát nhắm mắt lại, nằm phịch xuống ván gỗ, giả vờ lâm vào hôn mê.

"Ôi, sao lại ngất đi nữa. Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu."

Nét cười trên mặt bác sĩ cứng lại, trong lúc hoảng loạn đã lỡ nói mấy lời kém may mắn.

"A... Ôi ôi..."

Tuy bác sĩ chân đất không đáng tin cậy lắm, nhưng mọi người trong thôn đều tin tưởng vào trình độ y học của ông ấy. Vừa nghe hết câu, đa số mọi người đều tin rằng Giang Lưu không thể sống nổi nữa. Một người già vừa gầy vừa đen, gương mặt hao hao hắn lập tức xụi lơ trên đất, cất giọng gào khóc:

"Con trai của tôi... thằng Lưu nhà tôi..."

Miêu Thải Phượng, cũng chính là mẹ ruột của cơ thể này, nước mắt giàn giụa, khóc lóc như đứt ruột đứt gan.

"Tất cả là lỗi tại mày! Đồ sao chổi! Từ lúc cưới mày về thì không có chuyện gì tốt đẹp cả. Mày còn chưa sinh cho thằng Lưu đứa con nào, nếu con trai tao có bề gì, thì chính mày đã làm cho nó đoạn tử tuyệt tôn. Sao người chết lại không phải mày chứ?"

Miêu Thải Phượng khóc lóc bò dậy, vọt đến chỗ người phụ nữ đang trơ ra như gỗ, bà duỗi tay túm tóc cô, tay kia đánh loạn, cấu véo khắp người cô.

Cô gái cứ như không biết đau, đôi mắt nhìn đăm đăm vào người chồng đang nằm trên ván, mông lung mờ mịt.

"Thím Miêu, đừng đánh nữa, thằng Lưu nhà thím còn chưa biết có việc gì không, thím đã sắp đánh chết Tú Tú rồi, sau này ai chăm sóc cho thằng Lưu đây."

"Đúng đoa thím Miêu à, thằng Lưu bị đá rơi đập trúng, không ai lường được. Việc này không liên quan gì đến Tú Tú cả!"

Mọi người thấy tình cảnh hỗn loạn vội vã can ngăn, dù là như thế, nhìn Tú Tú vẫn thê thảm vô cùng, trên mặt trên tay đầy vết cào, từng vệt đỏ tấy, đầu tóc bị túm rối như ô gà.

Ai ai cũng biết ngày thường Tú Tú ở nhà họ Giang phải sống thế nào. Ông bà Giang cưng chiều đôi long phượng thai sinh sau hết mực, còn với con cả, hai người chỉ hận không thể biến hắn thành trâu bò để sai sử.

Chết người là Giang Lưu này vậy mà ngu hiếu, không chỉ tự thân làm trâu làm ngựa, còn bắt vợ phải cùng mình bán mạng phụng dưỡng.

Ở nhà họ Giang, vợ chồng con cả làm nhiều nhất, ăn ít nhất. Người ta còn thường nghe bà Miêu lớn giọng nhục mạ con dâu cả, ai cũng bảo Tú Tú gả đến nhà này là nhảy vào ổ sói.

Nhưng Tú Tú đâu còn cách nào, sau khi mẹ ruột qua đời, mẹ kế làm sao có thể lo cho cô cuộc sống tốt đẹp gì. Cô không có nhà mẹ chống lưng, dù mọi người có thương xót cỡ nào cũng chẳng thể xen vào chuyện nhà người khác.

"Đội trưởng Quản, tôi không chữa được vết thương của Giang Lưu, tốt nhất là sớm đưa cậu ấy đến bệnh viện lớn ở huyện thành đi, còn kéo dài nữa tôi sợ cậu ấy sẽ mất máu chết."

Bác sĩ chân trần lên tiếng đổi chủ đề, đưa cho đội trưởng Quản Đại Ngưu một hướng giải quyết.

"Đến bệnh viện huyện chữa trị tốn bao nhiêu tiền chứ? Nhà chúng tôi không có tiền!"

Miêu Thải Phượng giãy nảy, lại vừa cấu véo con dâu cả một phen, vừa quát tháo với những người đứng xung quanh.

Có lẽ ý thức được người làm mẹ như mình hành xử quá lạnh lùng, bà nói thêm một câu: "Thằng Lưu nhà tôi đúng là xấu số, sinh vào cái nhà này, lại còn cưới phải con đàn bà có mệnh suy bại."

Dứt lời, bà lại lộ biểu cảm bi thống, lần nữa gục xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Mọi người bối rối, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mặt nhìn nhau.

Cứ nghĩ Miêu Thải Phượng dù thiên vị nhưng vẫn còn tình cảm với con cả nên mới gào khóc thê lương như vậy. Nào ngờ vừa nghe bác sĩ đề nghị đưa đến huyện thành, bà ta lại quyết đoán từ chối.

Vợ chồng Giang Lưu liều sống liều chết làm việc mấy năm nay, làm sao đến cả một xu cũng không dư? Suy cho cùng, Miêu Thải Phượng vẫn cảm thấy không cần thiết tốn tiền chạy chữa cho đứa con trai này.

"Cậu Lưu bị thương trong lúc đang thi công sửa chữa đập nước, để tôi thử lên công xã hỏi xem có thể trả giúp một phần viện phí hay không. Phần còn lại thì... Tôi nghe nói ở huyện thành có thể điều trị trước rồi thanh toán sau. Nông dân không có tiền thì trừ vào điểm công, đến khi nào trả hết mới thôi."

Dù sao Quản Đại Ngưu cũng là đội trưởng, Giang Lưu bị thương lúc làm việc trong đội, nếu ông mặc kệ, những đội viên khác sẽ nản lòng thất vọng.

"Chữa, nhất định phải chữa."

Không khí trầm mặc bị một giọng nữ khàn khàn phá vỡ. Từ Tú Tú tiến tới mấy bước, quỳ phịch xuống trước người đội trưởng Quản Đại Ngưu:

"Chú Quản, xin chú cấp giấy cho chồng con, cho dù có thể cứu được anh Lưu hay không, con và chồng đều khắc ghi phần ân nghĩa này. Tiền chữa trị cứ làm theo lời chú, trừ vào điểm công, chỉ cần con còn sống thì con sẽ trả nợ."

Từ Tú Tú đã cân nhắc kỹ rồi, trước giờ điểm công do hai vợ chồng kiếm được cũng chẳng đến lượt họ dùng. Giang Lưu tuy là ngu hiếu, nhưng lại không có thói quen đánh vợ như những người đàn ông khác trong thôn.

Một khi Giang Lưu chết, cô sẽ bị mẹ kế sắp xếp ép đi tái giá. Tú Tú kết hôn mười năm chưa mang thai lấy một lần, có tái giá cũng chỉ gả được cho những tên hung bạo, chơi bời lêu lổng, du thủ du thực.

Đã như thế, thà rằng đưa Giang Lưu đi chạy chữa, sau đó thiếu nợ điểm công trong đội, mẹ kế đến bắt cô tái giá thì người trong đội cũng sẽ ngăn cản.

Phần đời còn lại của cô cũng chỉ có thể như vậy, sương chiều não nề buông đầy trên gương mặt Từ Tú Tú, không chút sức sống.

"Nợ tiền là chuyện riêng của nhà thằng Lưu, không liên quan đến họ Giang chúng tôi."

Nghe xong lời của con dâu, sắc mặc Miêu Thải Phượng sa sầm, nhưng cô đã nói đến như vậy, thân làm mẹ ruột, bà không thể nào ngăn cản con trai chạy chữa.

Nhưng mà đến bệnh viện lớn ở huyện thành, ai biết sẽ tốn bao nhiêu tiền, bà sợ cả nhà phải gánh nợ, liên lụy đến con trai con gái út là Giang Hải và Giang Quyên.

Mọi người đều nhìn ra suy tính của bà, lại nhìn sang ông Giang đứng bên cạnh không nói một lời, lòng thầm khinh thường đôi cha mẹ bất công này.

"Được rồi, mau khiêng cậu Lưu lên xe bò đi."

Quản Đại Ngưu không hề trì hoãn, mau chóng bảo con trai mình đánh xe bò đến. Ông cầm ít tiền và phiếu điểm, cùng Từ Tú Tú leo lên xe.

Vợ chồng Giang Truyền Căn và Miêu Thải Phượng như sợ cùng đến bệnh viện sẽ mất tiền nên vẫn chôn chân tại chỗ. Quản Đại Ngưu thấy thế, lập tức ra hiệu cho con trai đánh xe xuất phát, không chờ đợi đôi vợ chồng bất công này làm gì.

"Số thằng Lưu nhà tôi sao mà khổ quá... Chỉ có thể trách người mẹ vô dụng này thôi. Tim gan tôi đau như dao cắt vậy..."

Mặc dù xe bò đã đi một đoạn xa, những người trên xe vẫn nghe thấy tiếng khóc của Miêu Thải Phượng chợt ré lên khi họ rời đi. Như thể sợ người ta không biết bà "thương" Giang Lưu nhiều thế nào.

Mọi người ngồi trên xe ai cũng tâm sự nặng nề, không có ai phát hiện Giang Lưu vốn phải "hôn mê" đang nhếch miệng cười châm chọc.

Bạn đang đọc [Bản Dịch]Bàn Về Sự Sụp Đổ Của Thánh Phụ của Đả Tự Cơ N Hào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EthanGong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.