Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh phản tặc

Tiểu thuyết gốc · 2290 chữ

Ngự thư phòng luôn là nơi trang nghiêm bậc nhất của Đế quốc. Những trên từng đồ vật, những con rồng của Bách Việt ngậm viên châu trong miền xuất hiện ở khắp nơi. Lúc này, Dương Chiêu trong bộ long bào màu vàng nhìn vào hai thuộc hạ của mình, Lê Trấn và Nguyễn Văn Siêu.

“Mọi thứ vẫn theo như dư định” Hoàng đế lên tiếng

“Khởi tấu hoàng thượng. Mọi chuyện vẫn như kế hoạch. Mọi chuyện cũng nhờ vào Lý.. à không là Phạm Anh Minh. Toàn bộ giáng điệp Đại Hoa đã bị bắt hết” Lê Trấn nói.

“Tình hình phía Nam Đại Hoa đang cực kỳ loạn. Bọn chúng dù muốn thì cũng không còn là mối đe dọa. Xem ra chỉ còn lại một thứ mà thôi” Dương Chiêu lên tiếng.

“Thứ lỗi thần nói thẳng. Tình hình bây giờ đã khác. Nếu không thế tận diệt e rằng sẽ có hậu quả” Lê Trấn cuối xác người nói với Hoàng đế.

Văn Siêu há mồm nhìn vị tướng này lên tiếng. Phải nói thật lòng, mấy chuyện tranh đoạn này thần tử thường hiếm khi lên tiếng. Dù đưa ra quyết định nào thì thần tử góp ý bàn luận cũng thành cái gai trong mắt của quân vương. Điều này chứng tỏ sự tin tưởng của hoàng đế dành cho Lê Trấn.

“Trẫm biết phải làm gì. Dương Thống ơi Dương Thống, đệ làm trẫm thất vọng quá”

Lúc này, một binh lính vào báo cáo

“Khởi tấu hoàng thượng. Đã tìm được rồi ạ”

………………………..

Ngục tù đang giam giữ Anh Minh được bố trí theo chuẩn của nhà giam phong kiến phương Đông. Nó được bao phủ bởi cây gỗ và vách tường. Ở giữa có một cái bàn gỗ và một cái đèn cầy.

Sau đó, cửa đốt nhiên mở. Một cô gái trẻ xuất hiện. Cô ta có thân hình quyến rũ, cân đối. Đồng thời, nó lại giống người mẫu tuổi teen. Máy tóc đen dày. Khuôn mặt trắng hồng, bờ môi đỏ mộng. Cái mũi cao vút cùng đôi mắt to tròn cân đối đến kì lạ.

“Võ An Chi” Anh Minh nói thầm.

“Ta thay mặc khách hàng tới để đàm phán với ngài. Lý.. à không Phạm Anh Minh. Tất nhiên là không phải ở nơi này. Mời ngài theo ta”

Anh Minh hơi nheo mắt lại vì lần đầu tiếp xúc ánh sáng sau mấy ngày trong bóng tối. Sau đó, bước lên tấm thảm lông dày của một tòa cung điện bí ẩn, loại cảm giác êm ái dễ chịu đó làm người ta như dạo bước trên mây. Kẻ tạo ra tòa thành này thật biết hưởng thụ, tấm lông cừu dày như vậy khẳng định giá cả không không hề rẻ, trên trần nhà bày chiếc đèn treo thủy tinh như thất tinh ủng nguyện bao quanh một chiếc đèn treo thủy tinh lớn đường kính rộng tới ba mét ở trung tâm, bên trong ánh nến cháy bừng bừng chiếu mọi góc trong cung điện sáng trưng như ban ngày. Tòa cung điện trông hết sức rộng rãi, trên tấm thảm màu hồng sậm chỉ một chiếc bàn hình chữ nhật dài ở chính giữa, bản trải khăn nhung màu xanh nước biển

“Không cần sợ. Đây vẫn trong cương thổ Bách Việt” An Chi nói

“Cô là lính đánh thuê à?” Anh Minh hỏi.

“Có thể nói vậy” Cô gái trả lời.

Lúc này, một lão già trung niên đeo mặt nạ xuất hiện. Cùng theo sau là cả đám người cao to lực lưỡng như ngọn núi.

“Tiểu huynh đệ. Ta biết tài năng của cậu. Chủ nhân ta muốn nhờ cậu chế tạo một số lượng súng đủ để trang bị cho một vạn quân. Không biết ý cậu thế nào?”

“Một vạn quân? Theo các người nói thì các người là người Bách Việt. Ở Bách Việt giấu một vạn quân kiểu gì? Triều đình tha cho các người sao?” Anh Minh nói. Mấy ngày trong ngục không hạ nổi ý chỉ của hắn.

“Tất nhiên không phải là quân chính quy. Chúng tôi đào đâu ra. Tuy nhiên chúng tôi đã có hai ngàn quân. Việc tìm tám ngàn kẻ chịu bán mạng với chủ tôi không khó. Với vũ khí của ngài thì hoàn toàn có thể?”

“Tại sao ta phải giúp các người tạo phản?” Anh Minh nói.

“Trung quân” không có trong từ điển của hắn nhưng hắn cũng không rãnh làm tay sai cho kẻ khác, nhất là kẻ không chịu lộ mặt.

“Đừng hiểu lầm. Đây không phải là tạo phản. Chủ của tôi…..” Lão Tam dừng lại khi nhận ra mình nói quá nhiều.

“Bỏ qua chuyện đó, Bách Việt đang phát triển. Bách tính tuy không giàu nhưng cũng không nghèo. Một khi chiến tranh bùng nổ thì người thiệt nhất là bách tính” Anh Minh nói.

Nếu đổi là Vương Phong, hắn có lẽ sẽ đồng ý nhưng Anh Minh thì khác. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn làm vua nhưng hắn muốn tạo phúc cho muôn dân. Hắn không ngại chiến tranh hay người chết nhưng đó là khi cần thiết.

Thêm vào đó, hắn cứ cảm thấy đám này giống một phản động ở thế giới trước kia của hắn. Cứ đòi lật chính phủ dù không biết đưa đất nước về đâu.

“Nếu tiên sinh không chịu. Chúng tôi đành phải cưỡng ép” Lão Tam nói

“Nếu các ngươi có thể”

“BÙM”

Mấy người của kẻ địch còn đang cảm thấy ngạc nhiên, chưa hề có phản ứng thì đã thấy khẩu hỏa thương kiểu mới đột nhiên xuất hiện, hướng về phía bọn họ. Những người cầm súng, ngón tay bóp cò, một tiếng nổ đanh khốc vang lên, gã thân hình vạm vỡ có cặp mắt tam giác đang đứng bên cạnh Anh Chi hét lên một tiếng đổ sập người xuống, máu tươi từ lỗ thủng trên trán phun ra thành vòi. Thiếu niên anh tuấn bên cạnh y cũng thất kinh hét lên quỳ sụp xuống mặt đất ôm lấy đầu. Gần như cùng lúc đó, tay trái Anh Minh rút ra bội kiếm, kiếm quang lóe sáng, xẹt thẳng vào cổ của gã đeo mặc nạ

Một tia máu bắn tung lên không trung.

Ánh mắt hắn tràn đầy sự hoảng sợ như mắt cá chết, hai tay cuống cuồng bịt chặt lấy vết đứt ở yết hầu, khó tin nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Phạm Anh Minh, thần sắc co giật, yết hầu chuyển động lên xuống như muốn nói điều gì đó, đáng tiếc là không thể thốt ra thành lời, dần dần ánh dư quang trong mắt lịm tắt, thân thể lựng khựng ngã xuống đất.

Thế nhưng cho dù đã chết thì hai mắt Lão Tam vẫn mở to, mở thật lớn.

Y thật sự không cách nào có thể tin rằng Phạm Anh Minh có thể giết y. Mọi thứ đều đã tín toán kỹ lưỡng. Sao lại thất bại cho được.

Trong khi đó, ánh mắt Phạm Anh Minh như một khối băng vô hình quét nhẹ. Sau nữa, một thanh âm đều đều vang lên:

“Đầu hàng đi. Các ngươi hiểu rõ đây không phải là hỏa khí bình thường. Đừng nghĩ tới chuyện bắt ta trao đổi.”

Có lẽ không ai để ý nhưng, Anh Minh đã tính toán một kế hoạch hoàn mỹ. Để bị bắt cóc cũng là hắn. Để cứ điểm này bị phát hiện cũng là hắn.

Ở bên ngoài, mọi thứ đang loạn thành một đống.

“Khai hỏa” Văn Siêu la lớn.

Các chiến sĩ cũng nhất tề nã đạn, từng lớp từng lớp địch nhân ngã rạp xuống dưới tòa cung điện.

Một đám lính khác rút chốt, ném lửu đạn. Chỉ thấy lựu đạn lướt qua mắt một cái, vừa vặn rơi ngay chỗ bọn phỉ đông nhất, tức thì nổ tan tành.

Quân triều đình xuất hiện mang lại sự hỗn loạn chưa từng có cho cứ điểm bí mật. Đám phản quân lộn xộn như ruồi nhặng không đầu tập trung phía trước. Bọn chúng quen thói tập kết tại vị trí cách địch nhân chừng một trăm thước, kết quả tạo cơ hội vô cùng may mắn cho quân đội. Từng tiếng súng đơn lẻ vang lên, từng tên phỉ ngã xuống. Sau cùng, bọn chúng cũng nhận thức được nguy hiểm và sợ hãi, không dám tụ tập ở những chỗ trống trải nữa.

Sau đó, bọn chúng dùng khiên mộc yểm hộ, chầm chậm đi tới, chừng 100 tên, ý đồ công kích thăm dò. Kết quả mau chóng bị Nguyễn Văn Siêu ném hai quả làm đội hình vỡ ra như bong bóng xà phòng, biến thành mồi ngon cho đội súng trường. Tiếng súng vang lên đơn điệu, trơ trọi nhưng xé tai, tại thời điểm này càng trở thành một từ tử vong.

“Không tin nổi là lại có nhiều phản quân như vậy” Văn Siêu nghĩ thầm.

Nếm phải thương vong không ngờ nổi, bọn phản tặc tạm thời ngừng tấn công nhưng vẫn có bóng người thấp thoáng phía sau mấy dãy lều, dường như đang lên kế hoạch tấn công mới. Văn Siêu giao cho hai chiến sĩ bắn giỏi làm nhiệm vụ cảnh giới, còn mình thì đi một vòng kiểm tra tình hình. Điểm quân số, không ai chết, chỉ có ba người trúng tên nhưng vết thương nhẹ, vẫn tiếp tục chiến đấu được. Hắn lại kiểm tra đạn dược, mỗi người còn khoảng tám chín chục phát nhưng lựu đạn thì chỉ còn chừng tám quả một người. Mới rồi đã dùng gần phân nửa, xem ra không đủ trong khi bộ đội hãy còn tới ba giờ nữa mới tới nơi.

“Mau vào trong cứu Anh Minh ra thôi” Văn Siêu nói.

Bên ngoài, một đoàn quân mấy ngàn người trang bị súng kiểu thế kỉ XVII cùng đại pháo chuẩn bị xuất kích. Với Dương Thống, chuyến này coi như sạch vốn. Hắn cần tìm cách có được bản vẽ hỏa khí kiểu mới. Lúc này quân đội hiện đại đã di chuyển vào trong đây là cơ hội của hắn.

Tuy nhiên, đích thân Thái tử đã chỉ đạo pháo binh ở các ngọn đồi cao, đánh tan tác quân địch.

Các chiến sĩ pháo binh lâm thời đẩy pháo cối vào vị trí, điều chỉnh góc bắn. Xạ Nhan phát lệnh, mười sáu họng pháo đồng loạt khai hỏa, tức thì hàng rào chướng ngại vật và công trình phòng hộ bên ngoài Đông Nhật biến thành đống gạch vụn. Khói bụi bốc lên đầy trời, tiếng nổ kinh thiên động địa, ngoài 50 thước cũng cảm nhận được, đám phản quân chuẩn bị quyết chiến cùng quân triều đình kinh hoảng gào lên, bật ngược trở về sau.

Tiếp đó, hơn trăm kỵ binh lao tới như thác lũ, đánh tan toàn bộ quân địch. Súng hỏa mai bắn từng phát đơn lẻ không tạo được uy hiếp.

Kết quả, Anh Minh sống. Toàn bộ phản quân bị diệt. Dương Thống bị bắt sống

…………………………………

Trong ngự thư phòng, Ninh Vương, Dương Thống trong bộ áo liền quần màu tím chậm rãi đi tới chỗ hoàng đế. Không sợ hãi, không khóc lóc cầu xin, hắn chỉ hành lễ như bình thường

“Thần. Bái kiếm hoàn thượng”

Dương Chiêu không hề ra hiệu cho người anh em này của mình đứng lên. Do đó, hắn cũng chỉ đành quỳ gối.

“Phạm Anh Minh chế tạo hỏa khí lợi hại. Trẫm triệu hắn đến kinh thành phong thưởng, tiện tay thu phục các thế lực kinh tế của họ Phạm ở Nam Lục địa Đông Thổ. Khanh liền nhân lúc lính Vệ Cẩm phục kích mà bắt cóc hắn. Chỉ có điều khanh không biết mọi thứ chỉ là cái bẫy.” Dương Chiêu không chậm không nhe lên tiếng

“Bệ hạ tài trí hơn người, tội thần không sánh kịp” Dương Chiêu cuối đầu lên tiếng.

“Là do kế của Phạm Anh Minh. Không liên quan tới trẫm. Tiện thể, trẫm nghe nói khanh thông minh hơn người. Trước mắt trẫm lại xây cung điện uy nga, giấu mấy ngàn lính, trang bị cả súng ống đại bác. Nếu không phải lính của trẫm trang bị vũ khí mới e rằng đã bị khanh đánh tan tác. Số lượng cỡ đó, tiến thì tập kích kinh thành bắt trẫm thoái vị, lùi có thể bảo vệ khanh trốn thoát.”

“Thần tội đáng muôn chết” Dương Thông vẫn nói một cách bình tĩnh. Hắn biết nếu có cầu xin thì cũng vô ích.

Dương Chiêu thấy có chút kính nể vị huynh đệ này của mình.

“Vậy đi, Bách Việt hay bị thiên tai, gia sản của khanh, nghe nói trên vạn lượng, cứ dùng chuẩn bị cứu trợ. Khanh cũng không phải trẻ nít, người hầu hạ cũng không cần quá nhiều. Đồ ăn trong phủ cứ hạn chế lại bớt. Đúng rồi, trẫm thấy khanh cứ ở trong phòng đọc sách. Làm gì sẽ có binh lính đi theo để cho ăn toàn. Phòng mới của khanh cứ đơn giản như bách tính là được”

Nói cho đơn giản chính là giam lỏng cả đời. Bản thân Dương Chiêu cũng không đủ ác để giết ngươi huynh để cuối cùng. Có lẽ ông đã già thật rồi.

“Thần tuân chỉ” Ninh Vương lên tiếng.

Trong khi đó, vơ chồng Anh Minh đang tới gia trang của nhà họ Phạm.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.