Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị bắt cóc.

Tiểu thuyết gốc · 2193 chữ

Hoàng cung vẫn còn đèn. Nhìn bên ngoài nó giống như cố đô Huế ở thế giới của ai kia.

nội thị, cung nữ lặng yên không một tiếng động đứng dưới hành lang dài lắng nghe tiếng bước chân nôn nóng trong đại điện, ném cho nhau những ánh mắt khó hiểu. Bệ hạ trấn định, cơ trí thường ngày hôm nay hiếm khi cũng nôn nóng, tiếng bước chân gấp gáp giống như đang nhắn nhủ tâm tình của vị đứng đầu thiên hạ này đang vô cùng phiền muộn.

Bệ hạ không vui, nội thị, cung nữ đứng càng thêm trang nghiêm, tiếng thở dốc cũng nhỏ đi rất nhiều so với vừa rồMột ánh đèn từ phía chỗ quẹo trườn tới, trên mặt hoàng y nội thị trước cửa cung hiện ra nét cười, trọc khí nghẹn trong lồng ngực trong khoảnh khắc biến mất tăm, tiến nhanh tới hai bước cúi người hạ bái:

- Cung nghênh hoàng hậu nương nương.

Trong ngọn đèn dầu, một vị cung trang mỹ nhân khẽ hất ống tay áo. Đó chính là hoàng hậu, mẹ của thái tử.

Nói một cách cụ thể thì dung nhan của hoàng hậu cũng không tệ. Mắt mũi miệng đều tương đối hài hòa. Tất nhiên là dù sao cũng không thể so được với gái trẻ. Tuy nhiên, về cơ bản thì cũng vẫn còn xuân xanh. Đây cũng là do chế độ dinh dưỡng tốt lại không làm việc năng nhọc.

Nội thị đứng dậy đứng một bên:

- Bệ hạ còn chưa đi ngủ ư?

- Hồi nương nương, bệ hạ vẫn còn đang suy tính chuyện chính sự.

Sau khi vẫy lui mọi người, cung trang mỹ nhân một mình tiến vào đại điện, thấy hoàng đế ưu tư đi lại, toan mở miệng thì lại nghe hoàng đế nói:

“Nàng nghĩ liệu có ngày Bách Việt chúng ta hơn được Đại Hoa không?” Dương Chiêu lên tiếng.

“Thần thiếp là chủ hậu cung không tiện can thiệp vào chính sự” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói.

“Ha ha không cần như vậy đâu. Phụ hoàng đã ban hành luật Đức Hồng, có quy định một số quyền lợi của phụ nữ rồi mà. Năm đó, nàng cùng với muội ấy………”

Như cảm thấy mình nói quá lời, Dương Chiêu dừng lại

“Hoàng thượng không cần phải quá bận tâm. Năm đó, không nhờ muội muội thì chúng ta cũng không có ngày hôm nay. Tiếc là muội muội vắng số, ra đi quá sớm. Bản thân thiếp cũng chăm sóc hết sức cho Thanh Mai”

“Trẫm biết rồi. Thực ra là do nhiều tin tức tốt lành quá nên trẫm không ngủ được thôi. Vùng phía Nam Đại Hoa hiện đã thành chiến trường. Do đó, trẫm cũng không cần quá lo ngại cái tên Vương Phiên đó sẽ nhắm tới Bách Việt”

“Ngoài ra trẫm con đang lo về chuyện hậu nhân của họ Phạm. Tuy phụ hoàng lúc sinh thời đã giải oan cho họ phạm nhưng hậu duệ của Phạm Trãi vẫn lưu lạc khắp nơi. Hiện giờ, theo trẫm đoán không lầm, họ chính là thế lực ẩn trong bóng tối kiểm soát kinh tế phía Nam lục địa Đông Thổ, đối thủ của thương nhân Đại Hoa, có liên hệ theo góc độ nào đó với người Tây Thổ.”

“Vậy bệ hạ đã tìm được hậu nhân của họ chưa”

“Theo trẫm biết, mười tám năm trước người của họ Phạm đã đem cháu trai duy nhất giao cho người họ Lý ở thành An Hội. Về sau, người này đã thừa kế toàn bộ gia sản họ Lý”

Dĩ nhiên, kẻ mà hoàng đế nói đến chính là Lý Anh Minh. Mà có lẽ phải gọi là Phạm Anh Minh rồi. Thực ra, kẻ gọi là họ hàng đến phá tang lễ của hắn cũng chỉ là một người con ngoài của thê thiếp ông nội hắn nhưng mà chuyện này là quá mất mặt. Hơn nữa, người thiếp đó cũng đã tự xác nên “ông nội” của Anh Minh mới thương tình che chở. Cũng vì lẽ đó mà Anh Như và Anh Minh được thừa hưởng gia sản họ Lý vốn là thủ hạ của dòng họ Phạm.

Thực ra, hoàng đế còn chưa nói đến chuyện của Quỷ Tộc. Dù sao thì trời cũng đã khuya. Sau khi hoàng hậu cáo lui thì lão cũng đi ngũ. Thân thể đã già, lại thức khuya nên cũng không còn sức làm gì nữa.

……………………………….

Thành Thăng Long cũng giống như Thăng Long- Hà Nội ở trung tâm kinh tế, văn hóa xã hội. Đặc biệt nhất là thành trị được xây theo hình xoắn ốc. Dạng kiến trúc này ở chỗ Anh Minh đã mất khi Triệu Đà dựng nước Âu Lạc. Khoảng mấy ngàn năm trước, nó được chọn làm kinh đô của Đế quốc Bách Việt cổ đại, được gọi với tên Loa Cổ. Sau khi họ Võ lập quốc, nó lại trở thành kinh đô từ thời vua Võ Công Uẩn. Sang thời họ Huỳnh, kinh đô được dời vào thành Hoa Thanh. Sau khi Dương Lợi lập quốc, nơi đây lại được chọn làm kinh đô.

Một cách kỳ lạ, tường thành ở đây dường như không có một vết chém dù nó tồn tại hàng ngàn năm, ngoại từ những vết tích từ cuộc chiến với Đà Triệu, các vết tích chủ yếu là do nội chiến mà nguyên nhân chủ yếu là người Bách Việt ít khi dựa vào thành trì phòng thủ khi đánh với kẻ địch hùng mạnh, không tính họ Huỳnh.

Trong lúc này, Anh Minh và Văn Siêu vẫn đang trò chuyện:

“Hoàng thượng muốn ta nhận tổ quy tông” Anh Minh hỏi.

“Đúng vậy, họ Phạm tuy không còn ai làm quan nhưng lại có thế lực lớn về kinh tế lại liện hệ mạnh với Tiên Long Giáo. À mà bộ ngươi đã biết rồi à?” Văn Siêu hỏi.

Nói biết thì cũng không hẳn. Chẳng qua phụ thân hắn trước khi chết đã kẻ lại với hắn mà thôi. Thêm vào đó, hắn vẫn còn nhớ một người phụ nữ trung niên thường hay thăm quan hắn.

“Tướng công, chúng ta tới kinh thành rồi hả? Cho thiếp mở rèm ra xem kinh thành một chút được không” Anh Như lên tiếng chủ yếu vì giải tỏa áp lực cho tướng công

Ngoài ra, dọc đường đi tiểu cô nương này cũng có tâm trạng riêng, nghĩ hiện giờ phu quân đã là quan ngũ phẩm của triều đình. Do đó, trong lúc ăn nói lẫn đi đứng mình không thể làm điều vượt quá khuôn phép khiến cho tướng công bị mất thể diện được. Vốn nghe nói các phu nhân hay tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc ra khỏi nhà đều ngồi im trong xe, cho nên sau khi vào thành Thăng Long, nàng vẫn luôn ngồi im trong xe, thậm chí không dám vén rèm cửa xe. Hiện giờ cỗ xe đang đi trên con phố lớn phồn hoa, vậy mà nàng vẫn không biết kinh thành ra như thế nào

“Được chứ, nương tử ngốc. Chỉ là chúng ta mới tới gần cổng thành thôi. Nàng ngắm sông Hồng Hà trước đi” Anh Minh nói.

Sông Hồng Hà nói theo cách nào đó chính là dòng sông Hồng ở thế giới này.

Nói rồi, Minh nhìn vẻ xinh xắn của Như. Trong lòng thầm nghĩ: "Giờ mà là thời hiện đại, để cô bé này mặc áo thun với quần bò, tóc cột lại một túm, nhất định sẽ là một nữ sinh xinh đẹp tươi mát. Mình sẽ cùng nàng đi xem phim, uống cà phê, nếu nàng nhanh mồm nhanh miệng chút thì sẽ đi đến chỗ đám gian thương mà kỳ kèo trả giá, hề hề. Có điều nếu đặt vào thời đó thì mình làm gì tốt phúc có được nàng?!"

Thấy ánh mắt sáng rực của Anh Minh lom lom nhìn mình, khuôn mặt Anh Như càng thêm ửng đỏ.

Sau đó, Anh Minh vừa cúi người lại gần thê tử của mình thì nghe thấy tiếng gió sượt qua trên đầu, quay người nhìn lại đã thấy một mũi tên cắm sâu vào một bên thành của khung xe ngựa, đuôi vẫn rung lên không ngớt.

“Tất cả chuẩn bị chiến đấu” Văn Siêu la lớn

Lúc này, đám hộ vệ nhanh chóng rút súng ổ quay dựa trên thiết kế của Anh Minh ra, chuẩn bị chiến đấu. Vốn Văn Siêu và cả hoàng đế đã tính tới việc này. Cũng vì vậy mà Anh Minh mới được yêu cầu tới kinh thành ngay khi nhận thánh chỉ. Ai mà ngờ chúng lại đánh ngay giữa kinh thành chứ.

“Ù ù ù ù ù ù ù… BÙM!”

Bất ngờ, một quả cầu lửa xé gió, đánh thẳng vào giữa đoàn người ngựa. Sau đó, những người lính thiện chiến nhanh chóng bốc hơi. Khẩu hỏa thương kiểu mới mà bọn họ có không giúp ít gì nhiều. Nói thật lòng, dù là xe bọc thép nếu bị đánh bất ngờ kiểu vậy cũng khó xoay sở chứ đừng nói quân đội thời trung cổ.

“Tướng công cẩn thận”

Một ngọn lửa cháy sáng trên bàn tay của Anh Như. Nàng sẵn sàn nướng chín bắt kỳ kẻ nào làm người nàng yêu bị thương.

Từ phía dưới sông Hồng Hà, một loạt thích khách lao tới. Ngay làm tức, một loạt súng vang lên. Số lượng lớn người ngã gục. Tuy nhiên, một số cũng kịp lao tới. Lúc này, một người đang niệm một câu thần chú gì đó. Ngay làm tức, lưỡi kiếm của đám thích khách sáng rực lên làm bọn chúng càng thêm điên cuồng.

“Rắc rối lớn rồi đây” Anh Minh nói.

Nếu hắn đoán không lầm. Bọn chúng đã nhận được chỉ thị từ “bắt giữ” sang “tiêu diệt”. Hiện tại Đại Hoa đang loạn thành một đống. Bọn chúng không thể để một nước cứng đầu như Bách Việt có nước vũ khí tân tiến. Hơn nữa, với sự tồn tại của tên Vương Phong, bản thân Anh Minh sống hay chết đã không còn quan trọng với Đại Hoa.

Tại vị trí của Văn Siêu đang giao đấu quyết liệt giữa ba tay thích khách, có hai thi thể mang áo đen đang nằm dưới đất.

- Ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, bổn đại gia thấy ngươi có tài sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi.

- Con mẹ ngươi, ta mà phải đầu hàng lũ chuột đen các ngươi sao, cho ta xem các ngươi có cơ hội đó đi.

Văn Siêu la lớn.

- Hừ! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm, anh em nhanh chóng giải quyết tên này thôi

Văn Siêu tuy ăn nói mạnh miệng như vậy nhưng thực tế đã chẳng còn mấy hơi sức, dù sau hắn cũng không phải siêu nhân trên người có không ít vết thương với lại đám thích khách này cũng đâu phải dạng vừa. Ba tên trước mặt đây khó đối phó hơn nhiều. Dám ra tay trước cổng kinh thành chứng tỏ gan của bọn chúng không nhỏ.

Trong lúc hai bên đánh nhau ác liệt, ở phía xa xa cũng có một đám người mặc đồ đen đang quan sát

Một người với giọng cao niên lên tiếng

“Vương gia, ngài mạo hiểm như vậy không sợ hoàn thượng nghi ngờ sao?”

“Hắn chưa bao giờ tin tưởng ta, lão tam. Chỉ một ngàn người với hỏa khí kiểu mới đã cầm chân mấy vạn quân. Ngươi tưởng tưởng được một vạn người thì ra sao không? Ta cũng không tưởng tượng được. Nếu cần thiết, chúng ta rời khỏi Bách Việt rồi tìm nước khác tính kế” Ngươi mặc đồ đen kia lên tiếng.

Hai mươi năm trước, trong loạn Tam Vương, tuy gọi là “tam vương” nhưng lại có vô số vương gia tử trận, một vương gia duy nhất của năm đó đã sống sót, thậm chí còn được hoàng đế tin tưởng.

“Còn Đại Hoa?”

“Kệ bọn chúng”

Trong khi đó, Anh Minh đang chạy như trối chết về phía kinh cổng thành. Anh Như đã ở lại chặn đám thích khách. Không phải hắn sợ chết mà do hắn hiểu bây giờ nếu hắn ở lại là chết chắc. Đừng quên cơ thể này là của thư sinh chưa từng luyện võ. Cái quan trọng nhất của đặc vụ không phải là làm anh hùng mà là tùy cơ ứng biến đạt lợi ích tối đa với hi sinh tối thiếu.

Lúc này, một cái phi tiêu găm thành vào cổ hắn. Sau đó, một người lạ mặt chạy tới:

“Đại ca. Sau bất cẩn quá vậy. Để ta đưa huynh về nhà” Nói rồi hắn dùng võ công không chế Anh Minh.

“Chết tiệc. Chiêu bắt cóc điển hình đây mà” Anh Minh thầm than.

Sau đó, hắn chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.