Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 69

Tiểu thuyết gốc · 2141 chữ

Hai người kia cũng đưa vào pháp thuật mình càng nhiều pháp lực để chống đỡ lấy. Trong một khoảnh khắc cả hai bên đổ ập vào nhau, từ đó vang lên một tiếng nổ khủng khiếp, nhãn và thủ Phật từ trên cao giáng xuống, nện thẳng vào tòa tháp đang che chắn cho Thái Linh bên trong và bóng dáng người đang lượn tròn trên đầu Cao Lũy. Cả ba thứ đạo pháp giằng xé rồi đột ngột dừng lại, miệng của cả ba đều ứa cả máu vì sức ép, Bác cũng đã chịu quá tải sức ép của phù Mạt Pháp và chỉ trong ba giây, mọi thứ như dừng lại rồi đột ngột nổ tung:"ẦM, ĐOÀNG ..." Như cảnh tượng hủy diệt, sóng dư chấn thổi bay các núi vàng bạc châu báu, Bác và hai người kia cũng bị thổi bay đi, mỗi người một nơi, nhưng khiến cho Bác phải thầm cảm ơn khi nơi Bác rơi xuống là một đường dẫn nước ngầm, Bác rơi vào dòng nước rồi ôm lấy balo bơi về phía xa, rồi dần lịm đi vì mệt. Bác đang trôi nổi giữa làn nước, thì tấp vào một cái bờ đất, phải mất hơn mười phút sau thì Bác mới mở mắt tỉnh dậy, Bác vẫn còn cảm nhận được sự khó chịu khi máu ở ngực đang chực trào lên cổ họng của mình. Bác đứng dậy, rồi kéo balo lên trên bờ, loại balo này vừa chống nước vừa sử dụng như phao để nổi. Bác bắt đầu cảm thấy đói vì đã lâu ngày chưa được ăn gì, Bác lục trong balo thì chẳng thấy thứ gì để ăn, nên đành tới dòng nước khi này múc lên một bidong nước rồi uống vài hớp nhỏ. Bác nhìn xung quanh và cố xác định mình đang ở đâu đây, nhưng không, nơi này hoàn toàn không có một vết tích của nhân loại hoặc các công trình của con người dưới này, mà nó là một hệ thống hang động và sông ngầm tự nhiên. Bác lại phải đành đi dọc theo dòng chảy nhưng khi đi được một đoạn thì nó đã đổ xuống một thác nước cực lớn. Bác thử tới gần thì khung cảnh bên dưới làm Bác choáng ngợp, dưới đó là vô số các bộ xương, từ lớn tới nhỏ, chúng nằm ở khắp mọi nơi. Có những khung xương lớn như một ngôi nhà, chúng bị rêu bám lên đó và dần bị mục đi. Bác tìm đường đi xuống dưới nhưng chợt nhìn thấy phía dưới có thứ gì đó đang chuyển động, từ từ một thân hình dài và to lớn trồi lên trên. Đó là một thứ mà Bác không thể hình dung được, một thứ mà Bác chỉ nghe tới trong truyền thuyết:" Hoang". Một loài nửa Giao Long nửa Rùa, một cái đầu Giao Long nối với cổ dài ở phía trước với uy nghiêm không thể bàn cãi và thân nó là một mai rùa trải dài, trên đó là các rêu mọc bám lên đó, cuối thân là một cái đuôi dài mà Bác đã từng nhìn thấy ở Hoàng- con trai út của Bát Hải Long Vương. Nhưng Bác phải chú ý là nó lại có tới năm trảo, năm trảo của nó khẽ tóm lấy một con cá lớn rồi bóp nát, bỏ lại một vũng máu cực lớn. Con này có cảm tưởng như là vua ở cái thế giới này, nó có quyền sinh sát bất kỳ con vật nào mà nó gặp. Cũng như trong thời đại phong kiến, Kim Long Ngũ Trảo là biểu tượng của Hoàng Đế, là bậc Chí Tôn, con dân của họ đều nằm trong lòng bàn tay. Bác vội phong bế đi, giảm tối đa hơi thở và khí tức của bản thân tránh cho Hoang phát hiện. Bác chờ khi nó đi khỏi thì mới lần theo một lối xuống khá thoải, rồi dùng dây thừng buộc vào rồi leo xuống dưới. Bác đi tới gần các bộ xương rồi chậm rãi quan sát, Bác không dùng đèn pin, tránh cho ánh sáng xuất hiện. Ở cái nơi tối tăm này mà chỉ cần chút ánh sáng là đủ khiến đám thú vật tụ lại, trong bóng tối đen như mực, Bác dò dẫm bước đi từng bước, nước dâng tới đầu của Bác, và Bác đi sát vào vách đá, vì giữa nơi này độ sâu của nó là bao nhiêu thì bác không dám chắc và thỉnh thoảng Bác lại nhìn thấy những cái bóng lưng của đám cá dưới này bơi qua mình. Bác nhìn các bộ xương thì phát hiện đây đều là xương của các động vật trên cạn như trâu bò, tới các loài thú rừng to lớn, cũng nằm dưới này. Bác nghĩ:

- Chắc chắn Hoang này thường xuyên mò lên mặt đất rồi kiếm ăn.

Bác lần mò theo hướng của Hoang bỏ đi khi nãy, vì Bác muốn chắc chắn nó có lên trên mặt đất hay không, Bác cứ đi được năm trăm mét thì phía trước là một mô đất cao ráo và nằm ngủ trên đó là Hoang, nó cuộn người lại rồi phì phào thở, Bác đứng chờ nó ngủ say rồi mới lần mò lên trên cái mô đất cao đó. Đây là lần đâu tiên Bác gặp loại sinh vật chỉ truyền miệng trong truyền thuyết này, kích thước của nó phải nói là nhỉnh hơn Long Tượng ở Quảng Trị. Bác tới gần rồi cẩn thận nhìn các hoa văn trên lưng rùa của Hoang, vì trong truyền thuyết nói, hoa văn trên lưng của Hoang chứa đựng nhiều điều huyền diệu. Bác cũng cảm thấy vậy, các hoa văn của nó như một quy luật và vân linh tồn tại giữa trời đất hằn vào, sau một giờ miệt mài ghi chép, vẽ lại đầy đủ thì Bác cũng ngừng lại. Bác nhìn về phía của Hoang rồi chợt to gan nghĩ:

- Truyền thuyết nói rằng, nếu lấy được máu hoặc vẩy của hoang thì đó là chí bảo, vạn dụng đều có.

Bác đi tới gần nó rồi thử đưa tay lên chạm vào nó, một cảm giác khiến bác phải xuýt xoa, lớp vảy của nó khiến Bác cảm tượng như thép nguội. Bác lắc đầu từ bỏ, vì muốn lấy máu của nó là điều không thể được, trừ khi đánh với nó nhưng Bác vội dập tắt đi suy nghĩ của bản thân. Long Tượng đã khiến Bác phải chật vật và khổ sở đến thế nào thì chắc chắn Hoang sẽ làm Bác chật vật và khổ sở y như vậy, thậm chí là hơn. Bác đi lanh quanh xem có gì mới không, khi đi vòng qua sau lưng của Hoang thì Bác nhìn thấy ở đuôi của nó có một vết xước nhỏ, đối với Hoang thì nó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với Bác thì khác, vết xước này dài hơn một gang tay và nó đang rướm máu ra. Bác nhớ tới các bộ xương lớn kia, rồi vỡ lẽ:

- Thảo nào, thì ra Hoang mò lên mặt đất là săn các yêu tinh, chắc là nó bị thương từ lần gần đây.

Bác khẽ xé mảnh vải ở áo rồi đắp vào chỗ đó, máu của Hoang thấm vào ướt sủng lại, Bác lấy nó ra rồi nhét vào một cái lọ có nắp đậy kín. Bác lấy thêm chút thuốc rồi rắc nó vào chỗ đó, Bác định lẻn đi thì chợt Hoang cử động. Bác vội nhảy vào một cái hốc đá rồi phong bế lại cơ thể của bản thân mình vào đó. Bác hồi hộp nhìn Hoang đang tỉnh giấc ngủ, nó nhấc thân hình to lớn của mình lên rồi đi ngược về phía Bác rồi lặn vào trong dòng nước, sau đó là biến mất. Bác nhìn chỗ Hoang lặn xuống thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng để cho chắc, thì Bác vẫn ở yên trong cái hốc đá đó khoảng thêm mười phút nữa thì mới đi ra ngoài, nhưng chưa tới mười phút thì chỗ mà nó lặn mất đã nhô lên lần nữa. Hoang nhìn quanh rồi quất cái đuôi của mình về phía trước, nó đang ngửi mùi thuốc trên chỗ khi nãy mà Bác rắc vào chữa thương cho nó. Bác nhìn thấy vậy thì nhanh lấy lọ thuốc khi này, thả xuống nước. Quả nhiên Hoang chú ý tới mùi thuốc thì lượn tới đó, nó gầm lên rồi từ trên sừng của nó hiện lên 1 thứ sáng rực rồi đâm thẳng vào chỗ nước đó.:" BÙM" Nước bị bắn văng tung tóe khắp nơi. Bác nuốt một ngụm nước bọt rồi chờ đợi, nhưng khiến Bác phải kinh ngạc là Hoang từ từ rơi lệ, nước mắt của nó tuôn ra rồi rơi xuống nước ở nơi này. Điều này khiến Bác phải cực kỳ chấn động, một thần thú như Hoang lại rơi lệ. Bác cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra. Nhưng Bác chợt nhớ tới con rùa khồng lồ mà mình và mọi người đã đi lạc vào trong người của nó, liệu nó có liên quan gì tới hoang không? có một sự thật mà Bác đã đoán đúng một nửa, đó là Hoang là con của con Rùa Cổ Đại kia, và người đàn ông Giao Long đã cứu Bác và Bảy Ếch ở trong không gian ngục tù kia, cái lần mà Bảy Ếch bị hai yêu quái Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung kéo vào đó. Hoang khóc được một hồi thì lại lặn xuống dưới nước. Bác nhìn thấy vậy thì chưa vội rời đi ngay, đúng như Bác nghĩ, Hoang lại lần nữa trồi lên,. Nó đang cố đấu trí với kẻ lạ mặt kia, vì lọ chứa tấm vải thấm máu của nó đã bị Bác phong ấn lại, khiến cho nó không thể cảm nhận được máu của bản thân. Chợt Bác nhận ra điều dị thường, vì cái lọ chứa máu kia đang run lên, Bác liền nhận ra nó đang cố câu thông với máu của chính nó. Bác không dám dùng pháp lực vì như vậy sẽ để lộ ra mất. Còn nếu không thì sớm muộn gì máu trong lọ cũng phá phong ấn mà ra, như vậy cũng không được. Cái lọ càng ngày càng run lắc dữ dội hơn, Bác cầm nó như một quả bom nổ chậm đang dần đến giờ. Vứt đi thì chắc chắn không được, Bác đánh liều một phen. Bác mở miệng lọ rồi lấy nhanh cái mảnh vải đó rồi ngậm vào trong miệng của chính mình. Một mùi tanh và đầy vị giác xộc vào miệng của Bác, máu của Hoang đang thẩm thấu vào miệng của Bác. Hoang chợt giật mình vì nó không cảm nhận được máu của mình nữa, vì cơ thể của Bác được xăm các hình dùng để phong ấn thương bệnh, giúp ngăn cách bên trong cơ thể với bên ngoài. Lần mà Bác ở Linh Phong Thiền Tự,( lúc Bác về quê và đụng độ thủy quái là con cá chình ), cũng là lúc thương bệnh phát tác, nhờ các hình xăm này mà Bác không bị nổ tung mà chết. Nhưng điều này càng khiến Bác gặp nguy hiểm, nuốt máu của Hoang thì chín phần sẽ bị bạo thể mà chết, máu của Hoang vẫn là thứ thuốc độc cực kỳ nguy hiểm, nó không có độc mà là không thể hòa hợp được với máu của người sẽ dẫn tới chết. Và bác cũng chịu đựng điều như vậy, cả người Bác đỏ ửng lên và cảm giác như có một con thú điên cuồng chạy nhảy khắp bên trong cơ thể khiến cho Bác gần như đang ở địa ngục, làn da Bác căng nứt lên vì sắp không chịu được, máu từ mắt, tai, miệng, mũi cứ ứa ra đều đều. Hoang lúc này đang chăm chú thì chợt ngửi thấy mùi máu đặc trưng không lẫn vào đâu được, là máu người. Bác nhìn thấy Hoang đang đi vào chỗ của mình thì biết đã bị lộ, Bác nhìn vào trong hốc đá thì nhìn thấy vẫn có một khoảng đủ để bò vào đó tránh Hoang. Bác cố lách người vào cái khe hẹp đó rồi bò vào bên trong, không hề có không gian nào cả, mà là một ngã cụt. Nhưng đủ để khiến Hoang không mò vào tận đây. Bác nằm gục xuống vì cơn đau như xé nát nội tạng ra nhiều mảnh.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.