Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 68

Tiểu thuyết gốc · 1879 chữ

Người đàn ông Trung Hoa đưa tay ra ngăn đám người kia rồi nói:

- Tất cả đồ đạc ở đây đều không được đụng vào, chúng đều bị nguyền rủa mang ra ngoài là coi như mất mạng.

Lão già Thái Lan cũng gật đầu:

- Chúng đều nằm ở các huyệt mộ chôn cất, hơn thế nữa đã có người tới đây trước chúng ta.

Tuệ Linh giật mình khi không ngờ hắn ta lại có thể phát hiện sớm tới như vậy, bác cũng không thể tin được là hắn ta lại đoán ra được. Lão già Thái đó nhìn xung quanh rồi dậm chân xuống, từ trên tay hắn một con rắn nhỏ rơi xuống đất, nó như một chất lỏng nhanh chóng thấm sâu vào trong đất. Bác giật mình vì biết đó là thứ tà thuật gì:

- Rời khỏi chỗ này, nhanh lên.

Những người kia nghe vậy thì ngay lập tức rời khỏi chỗ nấp, lão già kia nheo mắt nhìn mọi người rồi thì thầm:

- Chúng bây tới được đây coi như mạng lớn đó, chỉ tiếc là gặp phải tao.

Bác nhìn ông ta rồi nói:

- Ông là người của dòng tu Khổ, đúng không?

Lão già nhìn Bác rồi cũng nghiến răng nói với giọng đầy căm phẫn:

- Đúng vậy, còn mày là kẻ đã giết sư đệ của tao đúng chứ, tao chỉ biết nó bị giết bởi vu thuật và mùi của sư đệ tao vẫn còn lưu trên người mày

Bác cũng biết là khi rút hồn phách và ăn bóng của kẻ khác thì sẽ lưu lại đặc trưng của đối phương trên người nhưng không phải ai cũng phát hiện ra. Con rắn nhỏ khi nãy mà lão già kia thả đã ngoi lên mặt đất nó bò lên trên rồi biến mất vào da thịt của lão già. Bác nói thầm:" Thuật Khổ Xác". Một loại tà thuật mà người luyện gần như phải chịu cái đau đớn, thống khổ cực kỳ khủng khiếp và nhờ có vậy thì họ mới có được pháp lực cực mạnh như cách người ta dùng chính thân xác để ngộ ra những gì còn chưa thông suốt. Lão già này đã dùng rắn độc để đưa nó vào người rồi dùng chính máu của mình để nuôi dưỡng nó, con rắn này cực kỳ đáng sợ, nó không phải ở chỗ là như trù yếm kẻ khác mà ngược lại, kẻ khác muốn tổn thương nó thì tu vi phải cao hơn chủ nuôi, nếu không sẽ bị phản phép mà chết. Bác cũng biết điều này, cho nên khi nãy mới cho mọi người rút khỏi chỗ nấp. Bác cảm nhận được tu vi của lão già Thái Lan và người đàn ông Trung Hoa để râu kia cực kỳ cao và nhỉnh hơn bác khá nhiều. Bác âm thầm truyền âm cho Tuệ Linh:

- Cô mau dẫn mọi người đi trước, còn ở đây cứ để tôi chặn chúng lại.

Nhưng Tuệ Linh phản đối:

- Không được, chúng tôi sao bỏ ông lại một mình được.

Nhưng Bác gắt lên:

- Vậy cô muốn tất cả đều chết sao? Tôi tự ở lại thì tự có cách để sống sót, cô nên nghe lời tôi đi.

Thấy Bác đã kiên quyết tới vậy thì Tuệ Linh đành gật đầu, cô nói nhỏ với mọi người rồi bảo tất cả phải rời đi sớm nhất có thể, lúc đầu ai nấy đều không chịu, nhưng Tuệ Linh đã thuyết phục họ, ở lại chỉ là gánh nặng cho Bác, vướng víu tay chân của Bác, chi bằng cứ rút trước còn lại để Bác rảnh tay. Bác cầm lấy Thiềm Thừ rồi đưa cho Bảy Ếch, bảo anh ta chăm sóc và giữ nó bên mình, Bác khẽ cắt lấy tay mình rồi chấm vào miệng Thiềm Thừ, rồi lại nhỏ vào miệng của đứa bé Nguyễn Khổng. Bác nói:

- Lúc đi để lại dấu hiệu, tôi tự tìm theo sau.

Ông Tường nói:

- Cẩn thận, phải thật cẩn thận.

Mọi người rời đi thì đám người kia nhìn nhau rồi cũng cười:

- Muốn chạy, đâu có được.

Nói rồi chúng nhanh chóng chạy lên, bám lấy mọi người, nhưng Bảy Ếch rút khẩu súng ra rồi nã vào chúng,:" ĐOÀNG ĐOÀNG". Cứ thế, hai bên giằng co nhau, kẻ lui người tiến, không gian nơi này đã bị tiếng nổ súng làm cho áp đảo lại đi tiếng thở của ba người còn lại. Và nơi này chỉ còn lại mỗi mình Bác và hai tên kia, người đàn ông để râu Trung Quốc và một lão già Thái Lan. Bác nói:

- Cũng phải để cho nhau biết tên tuổi đối phương chứ, ta là Hai Cổ.

Người đàn ông kia lạnh nhạt đáp:

- Ta là đạo sĩ ở núi Tất Ngưu, tên Thái Linh.

Lão già Thái Lan kia nhìn Bác, ánh mắt đầy hận thù, nói tên của hắn ta và nghĩa trong tiếng Việt là:

- Cao Lũy.

Thái Linh truyền âm cho Cao Lũy rằng:

- Kẻ này chắc chắn là một hòn đá ngáng đường của chúng ta tới kho tàng, đoạt lấy thần vật, cho nên phải khử hắn trước.

- Ta đồng ý với ông, hắn cũng có mối thù giết sư đệ ta, hai chúng ta bắt tay lại, hắn chắc chắn phải chết.

Bác khẽ đưa tay vào túi rồi cầm ra cái ấn đồng, Bác dùng máu của mình rồi ghi lại câu thần chú Hàn Phục Dạ Ma – Văn Thù Sư Lợi. Bác đã chịu thương bệnh từ vu thuật gây ra, và giờ Bác phải hạn chế sử dụng nó. Và Bác phải dùng phật pháp mà mình đã học để chống lại hai người này. Bác ra tay trước để tránh bị áp đảo cùng một lúc hai người. Ấn đồng của Bác vung lên giáng thẳng về phía Thái Linh, một chữ "Vạn" đỏ tươi hiện ra nhằm thẳng người của ông ta bổ xuống. Thái Linh chớp mắt đã kết ấn, ông ta thì thầm đọc đạo chú rồi chỉ ấn của mình ngược lên phía trước, đâm mạnh vào chữ Vạn kia. Hai bên giằng co nhau dữ dội, tay còn lại của Bác nắm lại thành hình lâu, các ngón tay đỏ lên vì pháp lực của Bác dồn vào đó, với một động tác nhanh, Bác đã giáng thẳng nó vào người của gã kia, nhưng cùng lúc đó, đạo ấn của ông ta cũng phá vỡ được Vạn Tự của Bác, một âm thanh chát chúa vang lên:" THỊCH, ẦM" Cả hai bên đều bị dính đòn của nhau, trong lúc đó, Bác xoay chân tung hẳn một cước vào ngực của gã khiến hắn ngã văng ra xa. Cao Lũy thừa cơ Bác mất góc nhìn mà lao tới, trong tay gã là một cây trượng gỗ, nó giáng thẳng vào người của Bác, khiến Bác ngã ra đất. Chỗ bị đánh trúng da thịt của Bác bị tím lại như bị trúng độc, chỗ đầu gậy thò ra một con rắn nhỏ màu trắng đốm đỏ. Bác nhìn thấy thì liền nghĩ tới tới loại này:" là Rắn Hoa Đào". Các đốm đỏ của nó trông rất giống các bông hoa đào nên được người khác đặt tên là vậy. Nhưng khiến Bác phải chú ý là nó có tới hai cái đầu, hoạt động độc lập với nhau. Nhưng Bác vẫn chưa còn đứng vững, Cao Lũy nhìn thấy vậy thì nheo mắt khàn khàn nói:

- Tại sao mày chưa bị độc phá tim mà chết?

Bác nở nụ cười rồi nói:

- Độc của rắn hoa đào quả thật là kịch độc, đủ để giết chết trăm mạng người với một phát cắn nhưng nhiêu đó là chưa đủ đối với tao.

Thái Linh nói:

- Hắn chủ tu là vu thuật, độc đối với hắn chỉ là bổ, đừng phí sức nữa.

Thái Linh tay ôm ngực, nơi đó bị Bác đá trúng nhưng hắn cũng từng luyện qua võ thuật để phòng thân nên chỉ hơi ê nhức ở chỗ đó. Bác nhìn cả hai tên này mà khắp người đã có cảm giác bất an và Bác cũng hiểu rõ đối thủ của mình vẫn chưa tung ra thực lực. Bác lại lao lên lần nữa, hai tay Bác chắp lại và miệng đọc thần chú Mật Tông, giữa lòng bàn tay của Bác dần xuất hiện một văn tự nhà Phật. Bác định đưa lên thì chợt thấy phía trước, Thái Linh đã rút ra pháp khí của mình là một ngọn tháp, Cao Lũy cũng dùng một chuỗi hạt, cả hai cũng lao lên về phía Bác. Bác biết cứng rắn đấu với cả hai đều không được nên ngừng lại, Bác lấy ra một tờ giấy tro rồi dùng máu của mình để vẽ phù tự của Mật Tông lên đó. Một hình bàn tay đơn giản và ở giữa là một con mắt đang mở, trong đó là các văn tự được Bác yểm phép vào đó. Bác ném lá phù tự lên trên cao rồi chỉ tay vào đó:

- UM YA MA

Hai người kia ngừng lại nhìn nó, rồi chợt Thái Linh nói:

- Khỉ thật, sao hắn lại biết loại phù này của Mật Tông chứ!

Loại phù mà Bác dùng được dịch theo nghĩa của tiếng Việt là phù Mạt Pháp, trên nó là dựa vào Phật Thủ và Phật Nhãn cấu thành, và dùng bốn điểm bất triện và hai câu thần chú và một Phật Tự để gia tăng uy lực cho nó, loại phù này chỉ được dạy chân truyền và hạn chế dùng nó vì uy lực của nó cực lớn và khiến người dùng phải chịu phản phệ cực lớn. Cả hai người kia nhìn nhau rồi đồng loạt đưa pháp lực vào bên trong đó, khiến cho chúng dần dần được phóng ra uy lực của mình. Ngọn tháp đột ngột lơ lửng đưa lên trên đẩu của Thái Linh, ở đó một đóa hoa sen xuất hiện khiến cho Bác phải ngạc nhiên:

- Tên này là ai?

Cao Lũy cũng không kém cạnh, lão ta đưa sợi chuỗi lên và truyền vào đó một luồng pháp lưc, ngay lập tức một loạt các hình thù như người đang bơi uốn vòng quanh nó. Bác nhìn thấy thì cực kỳ cảm thấy khó tin, một tên sở hữu Thanh Liên Khấu Pháp – loại pháp tu luyện chỉ những bậc đại tiên thời kỳ Linh –Pháp còn dồi dào, một tên thì lại biết dùng cả thứ pháp thuật Võng Ngã Khổ - đây càng là một loại tu quyết mà thời xa xưa chỉ có những người đã sắp thành đạo quả mới dùng nó. Bác đã không sai khi đánh giá cao hai người này. Mạt Pháp phù của bác dần hấp thụ đủ pháp lực, nó dần dần phá vỡ tờ giấy tro, mà thay vào đó là những đường phù mà Bác vẽ lên đó, chúng dần lớn lên, và Bác đồng thời đọc to thần chú để tăng thêm uy lực của nó:".... UM SHEONI ..... ( úm se ni ).

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.