Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 60

Tiểu thuyết gốc · 1675 chữ

Bác rảo bước đi nhanh về phía trước, ba người kia nghe bác nói mà say mê. Hang động lớn và kéo dài, duy ước tính đã đi hơn 2km trong hang mà vẫn chưa thấy tận cùng, anh ta lên tiếng:

- Hình như phía trước có tiếng nước chảy thì phải?

Mọi người lắng tai nghe thì nói:

- Phải rồi, tôi cũng nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy.

Cả nhóm đi nhanh hơn về phía trước, và nhìn thấy cửa hang phía trước, khi nhìn tới cửa hang thì một khung cảnh tráng lệ, một thác nước lớn đổ từ phía trên xuống một cái vực sâu thăm thẳm, tiếng nước đổ ầm ầm, từng làn hơi nước bốc lên cao ánh lên màu lam nhàn nhạt,, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc là ở chỗ này lại có một cây cầu treo bắt ngang qua bờ bên kia. Cô Nhi lên tiếng:

- Cây cầu này được con người làm thì chúng ta không phải là người đầu tiên tới đây,

Duy tới bên cây cầu treo, dùng tay chà lên dây cáp rồi dùng dao cứa vào một nhát, anh ta nói:

- Dây là thép sợi tinh của Liên Xô sản xuất và được dùng trong xây dựng quân sự, nơi này có khả năng là một căn cứ ngầm, cây cầu này mới được xây cách đây trong vòng 2 năm đổ lại.

Bác nhìn cây cầu rồi chợt nhớ ra thứ gì, khi bác tới nhà ông Tường từng nhìn thấy bức ảnh ông tường đứng chụp hình với những người Liên Xô, sau lưng là một công trường đang xây dựng. bác nói thầm:

- Rốt cục bác tường đang che giấu điều gì đây?

Bảy Ếch nói:

- Đi qua bên đó thử xem thế nào., xem bên đó có thứ gì không?

Cả nhóm bước lên cây cầu treo rồi từ từ bước qua bên kia, cô Nhi nhìn xuống thì say sẩm mặt mày, mặt tái lại không còn chút máu, Duy nói:

- Đi qua những nơi cao thì đừng có nhìn xuống, bộ não chúng ta luôn ở trạng thái cân bằng, nhưng khi cô nhìn thì thị giác sẽ cung cấp cho bộ não một loạt các hình ảnh gây mất trạng thái cân bằng, làm bộ não cho rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm, tay chân cũng run rẩy.

Cô Nhi lắp bắp:

- Không nhìn, không nhìn.

Cuối cùng thì cả nhóm cũng qua tới bờ bên kia, và tiếp tục bước đi. Bờ bên kia vẫn là một hang động nối dài, nhưng khi đi được hơn 500m thì xuất hiện một cảnh tượng làm mọi người bất ngờ, một không gian rộng và cao, nơi này toàn là đất đá chất từng đống lớn, kèm theo đó là những bức tượng lớn bị vất nằm ngổn ngang khắp nơi, cô Nhi đi tới từng bức tượng rồi lấy một cây chổi nhỏ phủi lớp bụi rồi âm thầm ghi chép, cô lấy máy ảnh chụp lại từng bức tượng, sau một hồi cô ấy lên tiếng:

- Những bức tượng này đều được người ta tạc lại bằng đá vôi, không phải là cổ vật.

Bác vuốt lên một bức tượng gần đó rồi nói:

- Tất cả đều mang dáng dấp của các vị hộ pháp trong phật giáo nhưng đã bị người ta chỉnh sửa lại nhiều chi tiết.

Bảy Ếch lên tiếng:

- Làm vậy có mục đích gì?.

Bác vẫn lắc đầu vì việc chỉnh sửa lại tượng từ nguyên tác thì có nhiều nguyên nhân, có thể là phục dựng lại một thứ liên quan hoặc cũng thể là hòa hợp những nét tương đồng của những thứ liên quan, Duy đừng gần đó rồi nói:

- Ở đây có một lối đi lên trên,

Mọi người đi tới đó thì thấy đó là một đường ray đã cũ chạy hướng thẳng lên phía trên, Duy nói tiếp:

- Đường ray này hình như là đường vận chuyển những thứ này tới, chúng ta cứ men theo đường này là tới được nơi cần đến.

Bác nheo mắt lại nhìn Duy rồi im lặng, sau đó Duy đi trước rồi cả nhóm đi theo sau lưng anh ta. Con đường ray nữa này kéo dài và ngoằn ngèo nhưng cuối cùng cũng tới được đầu ra của nó, khi tất cả tới trước cửa ra thì một khung cảnh ập vào mắt, nơi này là một công trường lớn và đã bỏ hoang tất cả máy móc và đồ kim loại đã gỉ sét, Nhi đi xuống phía dưới và nói lớn:

- Không thể tin được, một công trường lớn lại nằm sâu vào lòng đất.

Bác chỉ im lặng, còn Bảy Ếch chạy tới những máy móc rồi sờ sờ:

- Đống này mà đem đi bán cho mấy bà đồng nát thì được khối tiền, chỉ tiếc là anh cóc không đi cùng,

Cả nhóm bắt đầu tản ra điều tra, khi Bảy Ếch đang mải lục coi xem có thứ gì giá trị không thì anh ta thấy một căn phòng cửa đang mở, Bảy Ếch đẩy cánh cửa đi vào thì thấy bên trong ngổn ngang là các tro và các mảnh vụn giấy cháy còn sót lại, Bảy Ếch khịt khịt mũi nói:

- Sao không có thứ gì đáng tiền vậy?

Anh ta vào căn phòng rồi nhìn thấy một căn phòng khác, anh ta đẩy vào, bên trong tối om và sặc mùi tanh, Bảy Ếch lấy đèn pin ra và soi thì thấy bên trong có các khoang chữ nhật đứng thẳng và mặt thủy tinh, có nhiều máy móc và tất cả đều đã ngừng hoạt động. Nhưng Bảy Ếch đi tới gần thì thấy bên trong là một loại chất lỏng đặc và sặc mùi tanh, nó có màu như dịch của thai nhi, soi vào bên trong thì chẳng thấy thứ gì, nhưng một cái khoang bị vỡ làm Bảy Ếch chú ý, anh ta tới gần thì thấy khoang đã bị phá vỡ lâu, bụi bặm đã bám vào bên trong. Bảy Ếch thắc mắc:

- Những thứ này để làm gì vậy ta?

Vừa nói xong thì Bảy Ếch đứng im, anh ta với giác qua nhạy bén thì nghe thấy một hơi thở nhè nhẹ và có thứ gì đó đang ở phía sau lưng mình, thứ này rõ ràng không phải là ba người kia vì khi đi vào sẽ đẩy cánh cửa kia, sẽ phát ra tiếng cót két do lâu ngày. anh ta khẽ đưa tay lấy con dao rừng dắt ở bên balo, cầm lấy con dao, anh ta đã vững gan hơn một chút.

Bảy Ếch khẽ chân lấy đà, thứ bên kia cũng đã di chuyển nó bắt đầu tiến lại gần anh ta hơn. Bảy Ếch bình tĩnh, vẫn chưa làm gì cả vì biết khi ra đòn trước sẽ có nhiều rủi ro chưa biết thứ kia là dạng gì, lại càng không biết rõ khoảng cách có đủ để trúng nó không. Cả hai cứ đứng yên và cùng chờ xem bên nào mất bình tĩnh hơn, trải qua một khoảng thời gian khá dài thứ bên kia đã thua trước, nó tiến lại gần Bảy Ếch, anh ta đã nghe rõ hơi thở và tiếng khì khè của nó. Bảy Ếch nghĩ:

- Hình như là một con thú thì phải.

Khi hơi thể thứ đó ngừng lại một nhịp, cũng là lúc nó lấy đà phóng tới, lao nhanh về phía Bảy Ếch, anh ta biết thời cơ đã đến, Bảy Ếch lật cán dao, xoay người rồi chém một đường từ dưới ngược lên trên, thân người lách qua một bên, tiếng động va chạm vang lên, hai bên đụng độ nhau, nhưng khi Bảy Ếch quay lại thì thấy một thứ đáng sợ, dưới cái ánh đèn pin mờ mờ thì thứ đó hiện rõ ra. Nói nó là người, là thú thì vừa đúng vừa sai. Nó có hình người, bò bằng hai tay trước và hai chân sau, toàn thân không có da như người, lộ ra những búi cơ đỏ lòm, cái đầu người của nó không có mắt và tai nhọn, đỉnh đầu có một nhúm tóc đen, nhưng miệng của nó lại kép dài đến tận mép tai, hàm răng người lởm chởm như người hút thuốc lâu năm, nhưng cái lưỡi lại dài, nhễu nhão nước bọt, chân nó có ba ngón tay cái, giữa và áp út, có màng và móng nhọn. Toàn thân nó là một lớp nhầy nhụa nhìn rất buồn nôn. Bảy Ếch nhìn con quái vật buồn nôn và kinh tởm, anh ta nói:

- Mẹ nó chứ, ông trời bị liệt điểm thẩm mỹ à. Sao lại có thứ xấu đến như thế này cơ chứ.

Nói xong, anh ta vung con dao làm một đường chém vào tay trước của nó, con quái vật nhanh như cắt, nó phóng một nhịp đã thoát khỏi lưỡi dao. Nó bám lên vách căn phòng rồi nhảy bổ xuống, Bảy Ếch lại lật sống dao bổ lại cho nó một bổ vào vai nhưng nó đưa tay chụp lấy, hai bên giằng co, Bảy Ếch kéo mạnh rồi buông ra làm con quái vật hình người đó mất đà ngã về phía sau, Bảy Ếch rút khẩu lục ra rồi nhắm vào nó, anh ta cười:

- Để ông đục vài lỗ cho mày xỏ khuyên.

Nói rồi anh ta bóp cò, tiếng súng nổ chat chúa vang lên " ĐOÀNG ĐOÀNG ..." Nhưng con quái vật này da thịt hơi dày thì phải, Bảy Ếch nghĩ thầm, những viên đạn rõ ràng găm vào người nó nhưng không thấy máu đỏ chảy ra, giống như ghim vào một cục bông, anh ta có thể nhìn thấy viên đạn lộ ra một chút trên người nó. Bảy Ếch nhếch mép:

- Đùa ông à, mày lỳ vậy sao tao đánh?

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.