Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 59

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

Bác lấy pháo sáng ném về phía trước, lập tức một cảnh tượng làm bác phải nhăn mặt lại, vô số những bộ xương người nằm rải rác khắp hang động này, nhưng bên trên vang lên tiếng:

- Anh Cổ ơi, dưới đó sao rồi?

Bác nói:

- Tất cả đều ổn, xuống dưới đây đi.

Ba người kia cũng lần lượt đi xuống, Duy tới gần bác rồi nói:

- Có phát hiện gì không anh?

Bác đưa tay chỉ về phía trước:

- Một đống xương người

Cả nhóm tới gần đó rồi xem xét qua đống xương người này, cả ba đều mặt đeo mặt nạ phòng độc, tay đeo bao tay để tránh độc hại từ những bộ xương này. Cô Nhi cầm lấy từng cái xương lật tới lật lui rồi lại đổi sang cái khác, sau một hồi cô ấy nói:

- Những bộ xương này chết cách đây trong vòng 10 năm trở lại, độ tuổi thì rơi vào 30 đến 50, và đa số đều chết là dọ bị vết thương chí mạng mà chết, số khác là do trúng độc, xương cốt đã chuyển sang màu đen và màu khác thường.

Bác tới gần:

- Đám người này có khi nào là những đội đi điều tra như chúng ta không?

Nói tới đây thì ba người kia cũng gật đầu âm thầm, Duy cầm lên một miếng vải đã mục và một cây bút, anh ta nói:

- Nơi này vẫn còn một số di vật, nhưng có phải họ chết nơi đây hay đã chết ở nơi khác rồi đem tới đây vứt xác,

Bác nhìn về cuối hang:

- Cứ đi theo cái hang này là biết được đáp án ngay thôi, đi thôi.

Cả nhóm lại bắt đầu di chuyển dọc theo cái hang động này, nhưng lượng xương người cũng bắt đầu giảm bớt và thay vào đó xương của thú rừng, bác lấy trong túi một lọ thuốc đổ ra bốn viên thuốc rồi nói:

- Mỗi người ngậm lấy một viên vào miệng, nhét nó vào kẽ răng, đây là thuốc tích khí, có hít phải khí độc thì vẫn hấp thu bớt một phần lớn

Ba người kia cầm lấy rồi cho vào miệng, cô Nhi nhìn bác nói:

- Ủa anh ko dùng hả?.

Bảy Ếch nói:

- Anh tôi không sợ mấy cái khí độc đâu, nghe nói ảnh kháng độc ghê lắm.

Bác vẫn không nói gì, Duy thì hơi nghi ngờ nhưng vẫn không lên tiếng. Chợt bác đưa tay nói:

- Lui lại, đừng có bước lên nữa!.

- Sao vậy anh?

Bác lấy đèn pin chỉ vè phía trước, trước là những cái lỗ nhỏ như ngón chân cái người thường, chúng nhiều vô số kể, nhìn như tổ ong vậy, nhưng kỳ lạ là lượng xương thú và người đều không có ở nơi các cái hang này, tới đây là hết. Bác hít một hơi thở rồi nói:

- Tất cả nghe đây, lui lại, càng xa càng tốt, khi thấy chuyện gì thì cũng đừng lên tiếng, tránh gây ra tiếng động,

Nói rồi bác nhẹ nhàng đi tới, bước chân bác đi trên những cái lỗ nhỏ đó, khi đã đi vào được sáu mét thì bác đưa tay cho mọi người rút lui, ba người ko hiểu chuyện gì nhưng vẫn lui lại. Bác khẽ ngồi xuống, khi bác vừa ngồi xuống thì ngay lập tức, những tiếng rít cực lớn phát ra, những cái đầu thon dẹp bắt đầu chui ra khỏi hang, ba người kia mới hiểu tại sao bác nói vậy, đó là môt ổ rắn, vô số những con rắn nhỏ sọc đỏ và trắng chui ra, chúng ào ào ùa tới chỗ bác. Cô Nhi định lên tiếng thì Bảy Ếch lấy tay bịt miệng cô ta lại, anh ta lắc đầu ý bảo đừng lên tiếng, còn cô Nhi thì nói với ánh mắt, phải cứu anh ấy, không là chết mất. Nhưng bên kia một khung cảnh kinh dị vang lên, những con rắn đấy như kiến gặp mỡ, chúng bâu vào cắn người bác, cả thân người của bác lúc này đã bị vô số con rắn độc bao phủ và chúng luồn lách để cắn, cứ như thế đến khi được hơn 5 phút trôi qua, bỗng có những hiện tượng kinh dị xảy ra, những con rắn bắt đầu khô héo rồi rơi xuống, như thể chúng bị thứ gì đó hút cho khô kiệt máu thịt, hai người như không thể tin vào mắt mình, đám rắn cứ thế cứ vơi dần vơi dần đến khi con cuối cùng bị giết chết. Thân người bác lộ ra, da thit vẫn không có một chút gì gọi là vết thương, chỉ có điều có những đốm máu nhỏ trên tay và cổ, bác phủi những xác con rắn xuống rồi nói:

- Ngẩn ngơ ra làm gì, đi thôi.

Ba người kia nhìn bác rồi lại nhìn đám xác rắn, tất cả nuốt một ngụm nước bọt xuống rồi đi qua chúng, Bảy Ếch dẫm lên xác những con rắn phát ra tiếng xào xạc như giẫm lên lá khô mục. Cô Nhi đi tới gần bác và nói:

- Anh anh không sao chứ, có bị thương đâu không, hình như anh chảy máu.

Bác nói:

- Không sao, chỉ là mấy con rắn nhỏ, không làm chết được tôi đâu.

Bảy Ếch nói với bác:

- Sao anh biết những cái hang nãy có rắn vậy, thường thì hang rắn trơn ở miệng hang do chúng bò ra bò vào, còn đây là sần sùi giống hang dế hơn

Bác giải thích:

- Nói như em thì đúng, nhưng đối với loại rắn không xác này thì khác. Biết tại sao chúng gọi là rắn không xác không? Bởi chúng khi ăn con mồi sẽ ăn sạch, không để lại một thứ gì, độc của chúng rất mạnh, mà đặc biệt loại này chỉ sống ở các hang động lớn và rất hiếm gặp phải, nhưng chúng có đặc điểm là sẽ kéo những khúc xương vào hang để, đến khi hang đầy xương thì chúng sẽ làm hang mới. Những người luyện độc thì sẽ rất mẫn cảm với các loài có độc, nên anh mới phát hiện ra đó.

Cô nhi lên tiếng:

- Vậy anh hiểu độc đến vậy sao không ra làm việc cho viện khoa học, họ sẽ trọng dụng anh lắm đó, hay để tôi giới thiệu anh cho. Mà anh có thể hạ độc như trên phim không?

Bác phì cười:

- T ôi sẽ không bó người vào những việc đó đâu, rất mất tự do. Còn cô hỏi tôi hạ độc được không thì tôi chỉ nói, người bị tôi hạ độc trước giờ chỉ có chết. Vì độc tôi hạ là độc hồn cốt, nó ăn vào tủy cốt và linh hồn nên không phải dùng thuốc là chữa giống như độc thân thể, pháp sư càng dùng pháp lực ép độc thì tên đó cũng sẽ bị nhiễm, chưa kể càng cố thì độc càng phát tác nhanh hơn. Chỉ có tôi biết cách giải thôi. Loại này khác với cổ độc mà các pháp sư vấn hay truyền miệng, loại độc này chỉ có người luyện vu thuật đạt tới vu hãn thì mới đủ khả năng hạ, nếu vẫn cố chấp thì sẽ bị nó phản phệ, hai bên đều chết. Còn loại cổ độc thì cũng có nhiều loại, thứ nhất là loại của các cổ trùng được nuôi, loại này thì có khả năng chữa được, thứ hai là loại dùng máu và độc của cổ, hoặc máu của pháp sư và độc cổ, phối hợp với các loại dược liệu mà hạ, loại này gần như khó mà chữa được, vì phải tìm được được kẻ hạ độc và biết được chính xác loại dính phải mới tìm được phương pháp giải. Thứ ba là vu độc, thứ này là độc luyện ra từ quá trình học vu thuật, thứ này chỉ hạ lên pháp sư, những thực thể có pháp lực, vì hạ lên người phàm là sai trái giống như người trưởng thành đánh hoặc giết trẻ em vậy, loại này thì đa số các vu sư sử dụng trong đấu pháp. Còn một vài loại nữa,...

Cô Nhi tròn xoe mắt nói:

- Wow, sao anh hay quá vậy. Mà anh nói anh là pháp sư vậy anh chỉ dùng độc thôi sao?

Bác lai cười:

- Hahaahaha, cô cứ xem phim truyền hình rồi lầm tưởng, các pháp sư trung hoa luôn cho chúng tôi là tà đạo, ác nhân chuyên làm việc xấu như hạ độc, lấy người sống hiến tế, ...như các bộ lạc. Nhưng vu thuật có nhiều nhánh và mỗi nhánh lại có đặc trưng riêng, vu thuật Tây Cương vẫn giữ gốc rễ là hồn và dược, hồn thì có nhiều như luyện hồn, khống hồn, bắt hồn, thực hồn ( ăn hồn phách),......... và dược là hiểu nôm na là học y dược như hôm nay nhưng kết hợp với pháp lực mà cho ra tác dụng, có thể cứu người cũng có thể giết người. Nhưng tôi thì học nhiều hơn hai thứ trên, hhahahahaha.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.