Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 57

Tiểu thuyết gốc · 2180 chữ

Bác ngồi bật dậy, lấy cái túi đeo lên người rồi chờ thứ đó từ từ bò lên cầu thang. Thứ bốn chân đó bò lên tới cầu thang, cái lưỡi nó quét lên sàn rồi hướng về phòng cô Nhi, nó đưa chân trước khẽ đẩy vào nhưng vì bên trong khóa chốt nên nó không đẩy được, cái lưỡi của nó luồn qua khe cửa rồi vào bên trong, cái lưỡi dài ghê tởm nắm lấy cái chốt khóa rồi đẩy nó ra, tiếng động nhẹ nhè vang lên trong đêm khuya. Thứ đó cười hé hé thỏa mãn rồi dùng chân đẩy vào, nhưng khi nó định đi vào thì một giọng nói vang lên:

- Có đói thì tự giác ăn đi, thập thò thập thụt.

Thứ đó giật mình quay lại thì nhìn thấy bác đứng sau, bác lấy cây sáo xương đập mạnh về hướng nó, hai chân trước của nó chồm lên chụp lấy cây sáo nhưng nó rú lên một tiếng đau đớn, chân nó chạm vào cây sao như chạm vào than nóng, từng làn khói khét nghẹt vang lên. Ba người kia nghe thấy tiếng rú thì ngồi bật dậy, vớ lấy cái đèn pin chạy ra. Thứ đó biết chuyện chẳng hay, nó vọt ra ban công rồi lao xuống, chạy vào rừng sâu, ba người kia chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng bò bằng bốn chân, bộ dạng kỳ dị như con người dang hai chân va hai tay chống xuống đất vậy.Bảy Ếch nói

- Vừa rồi là thứ gì vậy anh Cổ.

Bác nhìn:

- Chỉ là thú rừng thôi, mấy đứa yên tâm

Bỗng từ bên dưới tiếng lẹt kẹt vang lên, bà lão lên tiếng:

- Mấy đứa có chuyện gì thế hả?

Rồi từ dưới, bà lão cầm đèn dầu đi lên, bác nhìn bàn tay của bà ta rồi nở nụ cười, nó vẫn như hồi mới gặp, không có chút vết thương, hay bỏng gì. Cô Nhi nói:

- Dạ, chúng cháu xin lỗi đã làm phiền bà, vừa rồi có con gì chạy vào trong nhà, nên chúng cháu chỉ đuổi nó đi thôi

- À, ra vậy, nhà bà hay có thú rừng lẻn vào ăn vụng, cảm ơn mấy đứa,. Đi ngủ đi, bà tuổi già nên cần ngủ, mấy đứa không có gì thì đừng làm ồn, tội bà

Bác nhìn bà lão rồi nói ba người kia quay lại phòng nằm ngủ, Duy thì lấy đèn pin rọi lên sàn nhà với mong muốn tìm ra dấu chân, để biết nó là con gì nhưng kỳ lạ là không nhìn thấy. Còn bác thì viện cớ đi vệ sinh nên đi ra khỏi căn nhà hướng tới gần mấy cái bụi cây gần nhà, bác lấy tay bứt lấy mấy cái lá cây rồi cho vào miệng nhai, sau đó bác nhổ nó ra rồi khẽ cười:

- Cũng ranh ma đó

Nói rồi bác quay lại ngôi nhà, nhưng bỗng bà lão kia xuất hiện, bà ta nói:

- Ô, gặp cậu ở đây hay quá, phòng của bà bị rơi tấm ván ở cửa, cậu vào coi thế nào.

Bác cũng niềm nở nói:

- Để sáng cháu vào sửa cho, giờ cháu phải đi ngủ nữa.

Nói rồi bác đi một mạch lên trên lầu, tất cả lại chìm vào giấc ngủ, và khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, bác ngồi bật dậy vì nghe thấy tiếng mài dao sàn sạt dưới nhà, tiếng động đó rất nhỏ nhưng đủ để nghe được, bác khẽ lay hai người kia nhưng họ vẫn ngủ say như chết. Chợt bác nhớ tới cây đèn dầu lúc trước bà lão cầm, bác vỗ trán:

- Sơ ý quá

Bác khẽ há miệng rồi một luồng sương đen đỏ bay ra khỏi miệng của bác, nó từ từ len lỏi bao phủ lấy toàn bộ ngôi nhà. Khi đó tiếng động cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn, bác lắng tai nghe rồi quay lại giường:

- Ngủ đã, mai tính tội sau

Sáng sớm hôm sau khi mọi người dậy sớm để đi, ba người kia dáng người mệt mỏi, hốc mắt như gấu trúc, mặc dù ngủ rất sâu, cô Nhi nói:

- Để em xuống thưa bà một tiếng rồi đi.

Cô Nhi và Duy cùng đi xuống, họ gọi bà lão nhưng không thấy tiếng đáp, sau một hồi thì bà ta lên tiếng:

- Chờ bà chút, mấy đứa dậy sớm thế, để bà dọn đồ ăn.

Khi đồ ăn sáng được dọn ra, bác cầm lấy chén cháo rồi nói:

- Bà nói thịt đây là thịt gì mà ngon quá vậy

- À, bà cũng không biết, lúc mấy ông đó cho cũng ko nói.

Cô Nhi nói:

- Dạ, tụi cháu chỉ hỏi vậy chứ không cần biết đâu.

Khi cả ba định ăn thì bác quát:

- Ngừng lại, bỏ chén xuống, đồ này ăn không được.

Ba người kia nhìn bác kỳ lạ:

- Hôm qua ăn được, sao nay lại không

Bác đưa mắt nhìn về bà lão rồi nói:

- Hỏi bà ta kia, nếu không hôm qua không phải anh phát hiện thì mấy đứa tiêu đời rồi.

Bà lão cười:

- Cậu nói vậy là có ý gì, bà có lòng tốt chiêu đãi mấy cậu, không nhận thì đừng nói vậy, tội bà lắm.

Bác nhìn bà ta rồi gằn giọng:

- Thứ tạm chủng, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mày còn chưa đủ tuổi để gọi bà đâu

Nói rồi bác lấy ra cái ấn đồng rồi vỗ về bà ta, động tác nhanh đến mức ba người kia chưa kịp phản ứng, cái ấn đồng vỗ mạnh vào vai bà lão, lập tức bà ta rú lên đau đớn rồi ngã lăn ra đất. Cô Nhi hét lên:

- Anh làm cái gì vậy hả.

Nói rồi định chạy tới đỡ bà lão thì bác nắm lấy cổ tay rồi kéo cô ta lại, bác lấy ra tấm phù nghiệp hỏa rồi ném nó về phía bà ta, nhưng bà lão vùng dậy nhìn bác đầy căm hận rồi tay tạo thành trảo vồ lấy lá phù định xé nó thì bác kết pháp ấn chỉ vào lá phù rồi đọc chú, lập tức một ngọn lửa đen mở nhạt bay ra, hướng thẳng về bà ta. Nó nhanh chóng bao phủ toàn thân bà ta, tiếng rú đau đớn và thảm thiết vang lên, Duy thấy vậy thì lao đến:

- Anh điên rồi, định giết người sao.

Bác nghe vậy thì liền thu lại nghiệp hỏa vào tấm phù rồi chỉ vào bà lão:

- Nhìn đi, coi thứ đó là thứ gì

Tất cả quay sang nhìn bà ta thì một cảnh tượng kinh dị đập vào mắt, lớp da bị thiêu khét nghẹt và bốc mùi, từng làn máu chảy đổ ra khắp người, tóc bị cháy xém hết, nhưng chưa hết, bà ta đang lột lớp da ngoài cùng, từng lớp da đang được lột ra cùng, cái miệng nhễu nhão máu và thịt vụn bị nướng chín, bà ta cứ dùng tay bóc từng lớp da ra khỏi người đến khi toàn bộ lớp da nhăn nheo của bà lão đã bị bóc ra hết, lộ ra đó là cô gái với làn da trắng với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Bác nhìn cô ta:

- Cuối cùng cũng chịu chui ra,

Cô ta nhìn bác:

- Mày là pháp sư?

- Đúng vậy.

Ba người kia bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, bác lấy bao thuốc ra, châm một điếu rồi đưa lên miệng bác thong thả nói:

- Cô ta là bán thi, lúc trước cô ta đã từng luyện một loại thuật gì đó, nhưng bị phản phép, khiến cô ta phải lấy da của người làm vỏ bọc rồi ẩn nấp, tránh cho thi khí phát tán ra nhiều.

Bảy Ếch nhìn cô gái rồi quay sang bác:

- Bán thi là sao anh?

- Người thường sau khi chết đi, thì linh hồn sẽ phải rời cơ thể, khó mà nhập vào được. Còn bán thi thì cơ thể đã chết nhưng linh hồn vẫn còn ở lại, thi thể bắt đầu mục rữa, hôi thối và bắt buộc họ phải tìm cách cứu vãn, nhưng đối với ả này thì chưa chắc, đúng ko?

Cô ta nhìn cả ba với ánh mắt đầy căm phẫn:

- Tụi mày phải chết, dám phá bộ da tao mới lột được.

Cô ta lao vào bác, hai bàn tay với móng nhọn đưa thẳng vào ngực bác, nhưng Bảy Ếch đứng gần đó, anh ta nhan tay rút ra con dao rừng chém mạnh về phía cô ta, " phụt ", một tiếng động vang lên, con dao như chém vào sắt thép, lớp da của cô ta chỉ ửng đỏ lên. Duy biết tình hình cấp bách, vội kéo Nhi về phía sau, anh ta rút khẩu lục nhắm thẳng vào mắt định bóp cò, nhưng ả ta há miệng, cái lưỡi dài nhớp nháp chụp lấy khẩu súng trong tay rồi ném nó ra xa. Duy bị kéo theo, bị ả ta vụt mạnh vào vách tường lăn xuống đất, Nhi không có ai che chở lộ ra trước mặt ả ta. Thấy Nhi, ả ta cười sằng sặc:

- Mày xinh đẹp thật đó, để tao lột da mày xuống, lúc đó tao lại dụ thêm mấy gã đàn ông tới đây nữa, hehehe

Nói rồi ả ta lao về phía cô Nhi, cô Nhi chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy nên tay chân cứng đờ, không đi được nữa, Bảy Ếch lật con dao rừng kéo một đường thẳng vào cổ ả ta nhưng vẫn không chém xuyên qua được, ả ta dùng tay hất tung Bảy Ếch văng ra xa. Ả ta bò bằng bốn chi, giống y như cái thứ đêm qua mà mọi người nhìn thấy. Nhưng khi cô ta đang tiến tới gần Nhi thì bác lao tới chặn trước mặt, bác cười:

- Quên tao rồi à?

- Thằng chó chết - ả ta rít lên

Bác kết vu ấn vỗ mạnh về phía ả ta, tay kia cầm sẵn ấn đồng, ả ta le lưỡi nắm lấy cổ tay bác nhưng mới cuộn lại thì rú lên, cái lưỡi như nhúng vào axit, ả ta gào lên, bác chỉ chờ có vậy, cái ấn đồng giáng thẳng vào trán ả ta, một chữ vạn đỏ tươi in lên trán, bác kết mật ấn chỉ vào chữ vạn rồi niệm chú. Ả ta ôm đầu gào thét rồi lăn ra đất, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đáng sợ và có từng làn thi khí bốc lên, bác nhìn:

- Muốn dùng thi khí ngăn lại vạn tự, còn kém lắm.

Bác lao đến, tay phải kết thành trảo, các đầu ngón tay đỏ rực và tỏa sương đen, ả ta nhìn thấy, cái miệng há rộng, lưỡi ả vụt ra định nắm lấy, nhưng bàn tay của bác nhanh hơn, nắm lấy cái lưỡi rồi dựt đứt nó, ả ta bật ra sau rồi ôm họng, ôm miệng rú lên, nhưng một tiếng động " bựt, rôm rốp " trảo của bác đã đập mạnh vào đầu ả ta, bác lấy từ trong người ba lá bùa rồi dán nhanh vào đầu và hai vai. Bác lui lại rồi từ từ đọc chú, lá bùa bốc cháy dữ dội rồi bao trùm lấy toàn thân ả ta. Tiếng gáo rú kèm theo điệu bộ đau đơn, lăn lộn của ả ta cứ kéo dài thì bị đốt thành tro tàn, hồn phách ả ta định chạy trốn thì bác đưa tay vươn thành trảo nắm lấy, hồn phách của ả dẫy dụa, hét:

- Thằng chó, thả tao ra.

Bác lấy một lá bùa rồi kéo hồn phách của ả vào rồi cất vào trong túi. Ba người kia vẫn chưa hoàn hồn, mọi chuyện xảy ra qua nhanh, Duy đi tới đỡ hai người kia dậy. Bác lấy đồ cứu thương trong hộp, băng lại mấy chỗ chảy máu khi bị va đập cho ba người kia, cô Nhi nhìn cái đống tro kia rồi nhìn bác:

- Có ma trên đời này sao?

Bác nhìn cô Nhi, rồi lấy băng băng lại chỗ cổ chân cô ấy rồi nói:

- Ả ta không phải là ma, mà cô nghĩ sao thì nghĩ.

Cả ba ngồi nghĩ sau hơn 10 phút thì Bảy Ếch nói:

- Khoan đã, vậy thứ tối qua cô ta cho chúng ta ăn hôm qua là thịt gì?

Bác nói:

- Xuống bếp nhìn đi, mà xem rồi thì anh nghĩ chú không ăn nổi thịt đâu

Bảy Ếch bán tin bán nghi, Duy và Nhi cũng tò mò đi xuống bếp, sau 10 phút thì tiếng cô Nhi hét lớn và tiếng Bảy Ếch và Duy bụm miệng chạy ra ngoài sân, cô Nhi cũng ôm người chạy ra. Cả ba nôn, cố nôn, dùng tay móc trong cổ họng ra rồi lại nôn.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.