Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 56

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Đến bữa cơm, bà lão dọn mời cả nhóm một bữa toàn thịt, canh thịt, thịt luộc, thịt xào, cháo thịt và thịt viên, cô Nhi nói:

- Ôi, quý hóa quá. Bà đãi sang thế này, chúng cháu nhất định ăn cho bằng hết.

- Ừ mấy đứa ăn hết đi, toàn là thịt thú rừng, hai hôm trước mấy ông đi rừng hay ghé qua đây ngủ nhờ cho bà đó, mấy đứa cứ ăn tự nhiên

Nói rồi bà lão cầm lấy chén rồi múc một chén cháo rồi ăn từng ngụm lớn, chợt bác nói:

- Bụng cháu làm sao rồi, cháu đang đau dạ dày, chắc không ăn được. Xin phép bà cháu lên trên nghỉ, lát cháu xuống ăn sau. bà cho cháu chén muối với củ tỏi, bác sĩ dặn cứ ăn nó đều đặn là khỏe mau

Bà lão nhìn bác rồi cười:

- Vậy lát nữa cháu phải xuống ăn cho bà vui đó, thanh niên mà yếu vậy là không được.

Bác lên trên lầu, còn ba người kia thì ngồi ở dưới ăn hì hục, bác chỉ lắc đầu rồi lên giường nằm. Tại cửa ải thứ mà bác đã từng gặp Ma Đà Lý Tịch ở Thanh Hóa, Lão Tăng và Mộc Thần đang hiện diện tại đó. Lão Tăng đi vào ngôi chùa nơi Ma Đà Lý Tịch ngồi, Lão Tăng khẽ đẩy cánh cửa đi vào, Lý Tịch vẫn không mở mắt, ông ta nói:

- Lý Phục Đế, ông đến rồi đấy à.

Lão Tăng bước vào rồi lấy tay châm một nến đã tắt lên, Lão Tăng nói:

- Nến đã tắt thì có thể thắp, người đã sai thì cũng có thể sửa.

Ma Đà lắc đầu:

- Ngài quay về đi, nơi này không xứng để cho ngài tới

Lão Tăng nhìn Ma Đà rồi im lặng, Lão Tăng đi tới bên cái xác khô đang lơ lửng, sau đầu là các viên xá lợi đang xoay tròn như hào quang, Lão Tăng dùng ngón tay điểm lên chúng, lập tức những viên xá lợi đó sáng hơn trước rất nhiều, Lý Tịch lên tiếng:

- Ngài không cần giúp con, thân xác và xá lợi của con đủ tồn tại tới lúc đó

Lão Tăng cười:

- Ta chỉ là thắp chút ánh sáng cho con thôi.

Nói rồi Lão Tăng quay người đi ra khỏi ngôi chùa, khi cánh cửa mở ra, Lão Tăng bước ra khỏi thì Lý Tịch quay lại, quỳ gối, làm lễ với Ngài:

- Sư phụ, ngài nhất định phải chờ tới ngày con chứng đạo quả thành công. Công ơn con không dám quên.

Lão Tăng cười rồi đi ra khỏi nơi đó, cánh cổng đóng lại, Mộc Thần tới gần rồi nói:

- Hầy, đệ tử của ông cũng khéo đó.

Lão Tăng không nói gì, Mộc Thần nói:

- Tới nơi tiếp theo thôi.

Tại căn nhà trong rừng sâu, cả nhóm đã ăn xong bữa cơm và định rửa bát cho bà lão nhưng bà ấy lại không chịu và muốn tự rửa. Lên tới phòng, Bảy Ếch nằm ưỡn ra giường:

- Ôi no quá, sao mà thịt thú rừng ăn đã thiệt chớ, lát nữa hỏi bà ấy là thịt gì.

Cô Nhi ngồi trên cái ghế nói:

- Tôi cũng lần đầu ăn được loại thịt ngon dường này, anh không ăn nên không biết vị nó đâu.

Bác mỉm cười:

- Vị thịt ngọt, có mùi sắt nhưng nhẹ và khi nhai rất giòn mặc dù đã nấu kỹ, khi nuốt có vị ngòn ngọt ở cổ họng, thịt tới đâu biết nó tới đó.. Mùi thì lại thơm.

Nghe tới đó tất cả đều ngạc nhiên:

- Ủa, sao anh không ăn mà biết hay vậy.

- Anh đã ăn vụng đúng không

Bác chỉ cười không nói gì rồi nói:

- Mọi người ngồi xuống đi, để anh làm chút việc.

Cả ba thắc mắc nhìn bác nhưng không nói gì thêm, duy nói:

- Anh định làm gì

Bác quay lại nhìn cả ba, ba người nhìn bác thì như mất hồn, đôi mắt bác như một hố sâu hun hút, xoáy tròn vô tận, khiến cả ba dần dần rơi vào trạng thái thôi miên. Bác từ trong túi lấy ra một lọ gỗ nhỏ rồi lấy một cái chén nhỏ chứa nước rồi đổ vào đó. Bác rút ra một lá bùa rồi đốt nó, lá bùa cháy phực lên, bác cứ cầm lá bùa đang cháy khoáy nước. Nước bị pha với thảo dược càng lúc càng nóng rồi từ từ sôi lên. Bác quay lại nhìn ba người rồi dùng tay ấn mạnh lên mi tâm rồi niệm chú, bác nhổ lấy tóc của mỗi người rồi cho vào một lá bùa nhỏ rồi lấy nó dán vào sau gáy của mỗi người rồi bắt đầu kết ấn chỉ vào họ. Lá bùa bắt đầu rực lên chú ngữ, dần dần các chú ngữ mờ đi hết tất cả. Bác cầm lấy tay từng người, rồi dùng kim châm vào chỗ cổ tay rồi dùng miệng hút lấy máu ở đó, bác nhổ máu xuống đất rồi cười:

- Vậy là tạm ổn.

Bác đổ chén nước vào miệng mỗi người rồi đưa tay búng vào trán mỗi người, lập tức ba người giật mình tỉnh dậy, cả ba bắt đầu tuôn ra mồ hôi, và thở hồng hộc như mới đánh vật với trâu. Chợt cả ba bụm miệng rồi chạy ra ngoài nôn ói ra từng đợt. Phải mất hơn 30 phút thì cả ba mới đi vào, sắc mặt xanh tái, Bảy Ếch nói:

- Anh làm gì tụi em hả, mới ăn được bữa no mà anh đã làm em nôn hết rồi.

Bác lấy tỏi và muối xin từ trước, đưa cho từng người:

- Ăn cái này với muối thì cảm thấy đỡ hơn.

Bác nói tiếp:

- Nghỉ ngơi, sáng mai còn phải đi sớm nữa.

Cũng tại lúc này người thanh niên truyền nhân của Khang cũng tới được Thái nguyên, anh ta nhìn quanh một lượt rồi cười:

- Đất tốt, chỉ tiếc chưa đủ người tài phát triển

Sau đó anh ta theo địa chỉ mà Bách Việt đưa lần theo, nhưng chợt anh ta dừng lại nhìn về một hướng, ở hướng đó Đô Lương cũng nhìn anh ta. Cả hai đưa tay làm động tác chào rồi quay người bỏ đi. Người thanh niên cười:

- Dưỡng quỷ sư cũng xuất hiện rồi.

Đô Lương cũng âm thầm nhủ:

- Truyền nhân của Khang đã lộ mặt, chỉ mong không gặp lại tên Hai Cổ đó.

Ngãi Bà dẫn theo hai đứa bé, nam và nữ đi theo xe tới Thái nguyên, tới nơi khi họ đang ăn cơm trong quán ăn gần đó thì ngãi bà nhìn về một hướng, nơi đó là hội nhóm của bốn người, một nữ, ba nam trong đó có tên Khang khi trước bị bác lấy đi một cánh tay ở lần đụng độ cứu Tuệ Linh. Ngãi Bà nhìn bọn họ rồi tiếp tục ngồi ăn, còn bên đó cũng chú ý tới hướng của Ngãi Bà, tên béo nhìn Ngãi Bà rồi cúi xuống nói:

- Eo ơi, bà già vừa rồi là Ngãi Bà mà lâu nay vẫn đồn đoán sao. Nghe nói bà ta sử dụng ngãi và thuật Champa rất thạo, nghe đồn là được quỷ thần che chở và dạy phép đó.

Người nữ nói:

- Tạm thời đừng chọc tới bà ta.

Cũng lúc này thì đoàn người Trung Quốc và Lào cũng đụng mặt nhau tại một khu phòng trọ cho thuê, hai bên nhìn nhau rồi ai nấy bỏ đi, quyết không ở chung. Đoàn người Trung Quốc, một người đàn ông nói với người có vẻ là trưởng đoàn:

- Sư huynh, vừa rồi có phải là...

Người đàn ông đưa tay lên:

- Bọn họ ẩn cư đã lâu, chỉ xuất hiện khi có việc quan trọng, tùy theo tình hình mà hành động

Bên đoàn của người Lào thì người đàn ông nói với cô gái:

- Thánh nữ, đạo sĩ của Trung Quốc cũng xuất hiện tại đây. Có khi nào chúng cũng nhăm nhe vật đó?

Cô gái mở miệng, giọng nói thanh thót:

- Vẫn chưa tới ngày đó, di tích cũng chưa mở ra, còn quá sớm để nói lên điều gì.

Cùng thời điểm, một người đàn ông, hắn ta chính là người đàn ông ở tại Thái Lan, lúc này ông ta dẫn theo bốn người đi theo, tất cả hơi dị, một gầy, một béo, một cao và một lùn, ông ta đã thay một bộ đồ truyền thống của người Thái, hắn ta nhìn hướng phía trước rồi nói:

- Kẻ dám giết sư đệ ta thì có trốn tới đâu thì ta cũng tìm tới được, chờ đi, ngày chết của mày còn gần lắm.

Khi trời bắt đầu dần về khuya tại ngôi nhà mà cả nhóm đang ở,tất cả đều ngủ say vì mệt. Nhưng bác vẫn không ngủ, bác nằm trên giường phía ngoài cùng và chờ đợi điều gì đó. Khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm thì từ bên dưới những tiếng cọt kẹt do bước chân lên cầu thang bắt đầu xuất hiện. Một hình bóng lù lù từ bên dưới nhà di chuyển lên cầu thang, nó đi bằng bốn chân, bộ dạng rất quái dị và ma quái, cái lưỡi le dài, những giọt nước dãi chảy trên cầu thang, tiếng liếm mép chèm chẹp. Bác nghe tới đó thì nở nụ cười, bác nói:

- Trước giờ toàn là tao ăn người khác. Mày cũng hay lắm, định ăn cả tao à.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.