Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 40

Tiểu thuyết gốc · 1867 chữ

Tên pháp sư này cả người bắt đầu run bần bật, những làn máu dưới da bắt đầu rỉ ra và những câu chú trong miệng hắn cứ bắt đầu chậm lại. Bác nhận ra đây là thứ thuật gì:

- Thuật nhập xác.

Đây là thứ thuật bị coi là cấm dùng vì quá nhiều hệ lụy mà chúng ảnh hưởng đến. Trong dân gian, những bà đồng cũng hay gọi hồn vong nhập xác, nhưng đây chỉ là mức tạm chấp nhận được, nhưng cũng không phải là được sử dụng thường xuyện, trường hợp này vong chỉ có thể sử dụng xác, ko thể sử dụng pháp thuật. Thứ hai là việc sử dụng để gọi tàn niệm, vong hồn của những pháp sư đã chết nhập xác, thì được chia làm ba loại, thứ nhất là thân xác bị chiếm lấy hoàn toàn, và có thể sử dụng pháp thuật, thứ hai là chỉ mượn pháp lực, ý chí và suy nghĩ vẫn còn là chủ thể. Và trường hợp cuối cùng được coi là trái với đạo của trời, là gọi các bậc thần linh nhập xác, bác cũng đã từng sử dụng, nhưng một năm chỉ có thể dùng một lần và sẽ kéo theo những hậu quả vô cùng lớn. Nói một chút về trường hợp thứ hai, những pháp sư sau khi chết, họ sẽ không đi về luân hồi mà tiếp tục sử dụng phần linh hồn để tu luyện. Do đó mới có chuyện, các môn phái nhỏ lẻ thường thờ chính các vị tiền bối trước, dâng hương khói, đẩy tín ngưỡng về cho họ, linh hồn pháp sư đã chết sẽ nhờ đó mà tu luyện, rất nhanh, và họ có thể sớm đạt được thứ mà họ muốn. Thường là được đi qua cõi khác cao hơn để tiếp tục tu luyện, hoặc ở lại nhận gia phong thần vị. Nói về gia phong thần vị thì pháp sư khi sống sẽ không được gia phong, chỉ có khi chết đi, xét theo công đức mà có thần vị tương xứng. Lúc này tên pháp sư nhìn bác với ánh mắt đầy máu và căm tức:

- Tao dùng xác này cho sư phụ tao dùng, để coi mày chết khổ ra sao. Hahahaa

Cả người hắn ta bỗng chốc co giật rồi dừng lại, từ người hắn, bác đã cảm nhận được loại khí tức rất riêng biệt và đầy mùi nguy hiểm, mọt giọng nói vang lên:

- Mày là kẻ đã đánh đệ tử ta.

Bác nhìn hắn ta cười phì:

- Là tao đấy, dù là mày đã nhận tín ngưỡng, hương hỏa của trần gian, chắc tu luyện cũng khá hơn khi còn sống nhỉ.

- Mày cũng giỏi múa mép đấy.

Nói rồi hắn ta kết ấn rồi phun lên đó một nhúm máu rồi lao về phía bác. Bác nhìn hắn ta rồi lui lại, bác lấy ra cái ấn đồng, đọc mật chú rồi giáng thẳng xuống, một chấn động trầm vang lên, bác bị đẩy về phía sau. Bác nhăn mặt lại rồi nhìn hắn ta:

- U minh khí, mày cũng dám đem cái thứ khí không thuộc về trần gian này lên đây. Mày cũng gan lắm

Hắn ta cười khề khề:

- Thế thì sao, tao giết mày, coi như không ai biết hết

Nói rồi hắn từ miệng phun ra một ngụm khí màu lam lẫn xám, luồng khí này lập tức làm cho cây cỏ héo đi, xung quanh đang lụi tàn dần. Bác lấy ra tấm phù nghiệp hỏa rồi dùng nó thả ra nghiệp hỏa định thiêu đốt hết khí u minh đó. Hai bên bắt đầu giằng xé lẫn nhau, chợt bác nảy ra một ý định trong đầu khi nhìn thấy ngọn tháp ở giữa đảo. Bác thu lại nghiệp hỏa phù rồi lui lại, bác từ từ thả đám trùng độc trong người về phía tên pháp sư và nói to:

- Mọi người mau đi vào trong bảo tháp đi, đừng đánh nữa.

Nghe bác nói thì ba người kia cũng không đánh nữa, mà bắt đầu thu về rồi chạy về phía bác, Bảy Ếch nói:

- Sao lại tha cho chúng, mình đang thắng thế mà

Ông Tường nói:

- Bác nghĩ cũng nên rút đi thì hơn, mình còn phải vào trong tháp để tìm manh mối tiếp theo, chứ không phải là đánh nhau với bọn này

Tuệ Linh nhìn bác rồi nói:

- Ông lại có ý định gì đây

Bác nói:

- Tên kia dùng cấm thuật gọi hồn sư phụ hắn nhập xác, tôi đã đấu với ông ta được vài chiêu, Tình trạng hiện giờ của tôi thì không đánh lại hắn được, có cô thì cũng không đủ, nên rút đi thì hơn

Nói rồi bác kết ấn chỉ về đám trùng rồi bắt đầu cho chúng nhả độc và phát nổ,tạo thành một vũng lầy toàn là độc và độc với nhau, bác nhìn hai tên người Thái và Xà Linh Cái rồi quay người bỏ chạy vào trong tháp. Ba người kia cũng bắt đầu chạy vào trong tháp với bác. Tới gần mới thấy ngọn tháp này giống y hệt với tháp Long Tường ở đất liền nhưng nó cao và lớn hơn rất nhiều lần. Bác đẩy cánh cửa tháp và đi vào trong. Bên ngoài tên pháp sư đã thu lại Linh Xà Cái rồi nhìn sang tên còn lại:

- Ngươi muốn có pháp lực mạnh hơn không? Muốn được thu nạp đệ tử, hưởng hương khói, cung phung như ta không

Tên đó cũng biết đây là sư tổ, chứ không phải là sư phụ của hắn, hắn ta liền lạy dập đầu:

- Đệ tử muốn, mong sư tổ ban phép

Tên pháp sư nhìn rồi đi tới gần sau đó hắn ta giơ bộ xương rắn vàng và Thiên Linh Cái lên rồi ấn mạnh vào trong người tên đó. Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên,:

- A a a a

Tên pháp sư thổi từ người ra một luồng khí u minh vào người hắn ta rồi hai tay làm động tác kết ấn rồi ép lại từ từ. Một thứ quái hình, quái dị, lai tạp đã bắt đầu xuất hiện trên thế gian. Lúc này trong bảo tháp thì cả nhóm đang choáng ngợp với kiến trúc bên trong. Một cầu thang uốn lượn theo vòng tròn, chạy sát vào trong tháp dẫn lên phía trên, bên trên cao nhất có thể nhận ra có một thứ ánh sáng đang lan tỏa ra. Bác cầm lấy miếng ngọc rồi nhìn thấy nó đang cộng hưởng, bác nhận ra và nhìn lên trên:

- Nó ở phía trên, mau đi thôi

Thế là cả nhóm bắt đầu chạy lên phía trên, theo dọc cầu thang. Trong tháp có các chỗ trống đặt các tượng phật, khi đi qua mỗi tượng thì ai nấy đều nghe thấy có tiếng tụng kinh và khiến linh hồn thanh thản hơn. Bác nhận ra đây là diệu âm phật, kết hợp âm thuật và phật pháp để tạo ra, nhưng ngày nay đã thất truyền và không ai có thể tạo ra nó nữa. Nhưng khi vừa mới chạy được hơn hai mươi bậc thang thì một tiếng động, cánh cửa bị mở tung ra, từ bên ngoài bước vào hai người, tên pháp sư và tên kia nhưng hắn khác hoàn toàn với lúc nãy. Cả người hắn là máu tươi, tóc hắn dài như con gái, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, như bị cán nát, cả người hắn cứ uốn lượn như không có xương. Bác nhìn thấy thì nghiêm mặt lại:

- Hắn ta bị phế xác rồi, tên pháp sư kia đã dùng Linh Xà Cái thay thế phần hồn và cốt của hắn ta,. Bây giờ phải cận thận, nó đã có nhục thể, nhưng không thể chịu được lâu đâu, Cứ kéo dài thời gian là được.

Tuệ Linh nói:

- Để ba chúng tôi chặn hắn lại, còn ông mau đi lấy thứ đó đi

Bác nói:

- Chỉ cần chặn hắn lại thôi

Vừa nói xong câu đó thì ngay lập tức tên bị phế xác lao đến, chân hắn di chuyển cực nhanh, miệng há cái lưỡi bị chẻ làm đôi như rắn nhưng đang chảy máu đầm đìa.Hắn ta phun ra một luồng khí u minh rồi bắt đầu những sợi tóc uốn lượn lao về phía cả nhóm. Bác lấy một lá bùa rồi ném xuống, một tiếng động lớn vang ra, những sợi tóc đã bị đốt cháy nhưng nó lại mọc ra tiếp. Bác nói:

- Khí u minh khó chơi đó, mọi người cẩn thận nó đó

Tuệ Linh cầm lấy cụ khí rồi lao về phía hắn ta, còn ông Tường và Bảy Ếch cũng đi sau yểm hộ, tên pháp sư cười khi thấy cả ba đang lao về phía mình. Bảy Ếch dùng súng định bắn chết hắn ta, nhưng khi mới bóp cò thì cả người như bị cứng lại rồi như sắp bị mất kiểm soát. Cây súng bị hất văng ra xa, ông Tường thấy vậy thì cũng không lấy súng ra. Tên pháp sư ra lệnh cho tên phế xác chặn ba người lại còn hắn thì đuổi theo bác. Tên phế xác nhìn chằm chằm ba người, cả người hắn đang tỏa ra thứ khí xanh và xám đặc. Tuệ Linh cẩn thận dùng yêu khí bọc lại toàn thân mình rồi một tay tụm lại thành hình đóa sen, tay tạo thành yêu ấn. Cô thổi ra một luồng khí độc vào yêu ấn rồi giáng mạnh nó về hướng của tên kia, hắn cười khặc khặc, cái lưỡi dài của hắn phải gần một gang tay ra khỏi miệng, các luống tóc cũng tỏa ra chụm lấy yêu ấn của Tuệ Linh, Khi cả hai đang giằng co thì phập, một con dao đâm xuyên qua người hắn ta. Hắn cúi xuống nhìn, rồi cái đầu từ từ quay ra đằng sau, tiếng rôm rốm phát ra và máu ở cổ cũng bắt đầu hằn dưới da. Bảy Ếch nhìn thấy cái đầu xoay như vậy cộng với cái khuôn mặt nát bươm của hắn thì gào lên:

- Con mẹ nhà mày. làm quỷ thì cũng phải dễ nhìn chút chứ. Định hù tao hay gì?

Anh ta tung một đấm vào ngay mặt của hắn, một vài cái răng rơi ra, Bảy Ếch run tay nói:

- Khỉ thật tay bị thương rồi.

Anh ta lấy lọ thuốc và tấm bùa của bác đưa, anh ta bôi lên dùng lửa đốt lá bùa cho tro rơi lên tay. Rõ ràng là có công hiệu khi đã ép ra khá nhiều u minh khí. Bảy Ếch gào lên:

- Chết rồi, hết bùa rồi, sao mà đánh nó nữa đây.

Nhưng chợt anh ta nhớ ra một thứ đang nằm trong balo, Bảy Ếch lui lại mở balo rồi kéo Thiềm Thừ đang ngủ trong đó:

- Dậy đi anh Cóc, có việc cho anh đây

- Ai kêu Thiềm Thừ đó, đang ngủ mà

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.