Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 25

Tiểu thuyết gốc · 1698 chữ

Sáng sớm hôm sau. Bác và ba người kia bắt đầu thăm dò tình hình và hỏi những người dân ở quanh vùng Đồ Sơn, quanh tháp Tường Long. Nhưng vẫn chưa thu được thông tin gì có lợi.

Bác cầm miếng ngọc lên rồi nói :

- Có lẽ miếng ngọc thứ hai đang nằm dưới lòng đất, có lẽ nó đã bị cấm chế của pháp sư hạ lên, không còn có thể cảm nhận được vị trí chính xác nữa rồi.

Bác và ba người lại đi lên tháp Tường Long để điều tra manh mối, nhưng tìm tới tìm lui vẫn chưa nhận thấy được manh mối gì. Chợt bác nhớ tới người đàn ông hôm trước, bác đi vào phòng trực bảo vệ để thăm ông ta, thì thấy một cậu thanh niên. Bác liền tới rồi lên tiếng :

- Cậu gì ơi cho tôi hỏi?

Người thanh niên quay lại nói :

- Có chuyện gì không ông anh ?

- Người bảo vệ thường ở đây hôm nay không đến làm hả?

- À, bố tôi đang bị bệnh nên tôi đến thay thế?

Bác nhìn câu thanh niên rồi chợt dừng lại trên da và bàn tay của anh ta , bác nói :

- Có chuyện này tôi muốn hỏi. Nếu có gì không đúng mong cậu bỏ qua cho.

- Ừ , ông anh cứ nói đi.

- Có phải tối qua, bố cậu phát bệnh, cả người tái đi, miệng cứng đờ, lưỡi rụt vào trong, nói không được, và toàn thân nổi ban đỏ và có mùi thối khắp người, và có ảo giác mình là gà không ?

Người thanh niên giật mình nói :

- Làm sao anh biết ? Có phải là mày làm không ?

Bác lùi lại rồi nói chuyện hôm qua cho người thanh niên nghe , rồi nói :

- Có lẽ bố cậu bị trúng bùa của đám người đó rồi, tôi cũng chỉ thấy chuyện bất bình và muốn ra tay thôi. Nếu cậu tin tưởng, tôi có thể chữa dứt cho bố cậu

Người thanh niên có chút nghi ngờ nhưng anh ta nhìn bác cũng không đến nỗi là người xấu ,:

- Được rồi , tôi tạm tin anh . Để tôi đóng cái cổng rồi dẫn anh về nhà.

Bác lên tiếng cho ba người đi tới . Ông Tường nói :

- Sao bọn này lộng hành vậy chứ , chẳng coi ai ra gì ?

Bảy Ếch cũng nói :

- Mẹ kiếp , chúng mày chán sống rồi thì phải.

Người thanh niên dẫn cả nhóm đi về nhà, suốt dọc đường cả hai bên trò chuyện để làm giảm đi sự nghi ngờ từ người thanh niên .Và người thanh niên chỉ về phía trước , :

- Phía trước là nhà của tôi đấy. Mầy người vào đi.

Cả nhóm bắt đầu đi vào, đây là một ngôi nhà xây theo lối kiến trúc quen thuộc của người miền Bắc. Vào trong nhà, người thanh niên rót trà mời mọi người , nhưng bác chỉ nói :

- Thôi , không cần đâu . Cậu mau dẫn tôi đi xem bố cậu thế nào rồi

Người thanh niên nghe vậy cũng gật đầu , rồi dẫn theo bác và ba người đi ra phía sau , rồi rẽ vào một căn phòng , người thanh niên nói :

- Nhà chỉ có hai bố con tôi thôi , nên anh đừng lấy làm lạ

Bác cũng gật đầu , trước khi bước vào ngôi nhà đã thấy một di ảnh một phụ nữ trên bàn thờ ,và bác chắc đó là mẹ của cậu thanh niên . Vào căn phòng , các cửa số đã bịt kín mít, còn có mùi hôi như của gà. Bảy Ếch nhìn vào thì ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông ngồi chổm hổm, hai tay chống vào hông, mồm thì cục ta cục tát như gà. Cậu thanh niên nhìn bác rồi nói :

- Đấy ông anh xem thử đi, chứ tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa, cứ có ai đụng vào thì bố cũng hung dữ. Bảo đi bệnh viện thì cũng không chịu, tôi nhìn mà xót quá. Anh có cách gì thì mau chữa cho bố tôi đi.

Bác gật đầu rồi đi vào , bác nói nhỏ :

- Bác gì ơi , bác có nghe thấy không?

Người đàn ong quay phắt về về bác, đầu nghiêng một bên nhìn bác rồi như nhận ra điều gì, người đó lao về phía bác, bác đã chờ sẵn, tay kia kết ấn vỗ lên trên, còn tay trái kia thì vỗ vào gáy hai ngón tay trái trò và giữa tách ra đồng thời ấn mạnh xuống, bác nhanh chóng niệm chú, các đầu ngón tay đỏ rực lên, người đàn ông nhăn mặt rồi lăn ra bất tỉnh. Bác đỡ người đó lên giường rồi nói với cậu thanh niên :

- Anh đi mua cho tôi ít thứ như thế này ,để tôi viết cho cậu danh sách đồ cần mua . Tôi phải làm ngay trong đêm nay.

Rồi bác nhanh chóng lấy ra một tờ giấy trong túi rồi dùng bút viết một danh sách gồm các loại thuốc đông y và các thứ khác. Người thanh niên cầm lấy tờ giấy, khuôn mặt có hơi lúng túng, anh ta lấy ra cái túi tiền rồi đếm , nhưng nét mặt có vẻ hơi hụt hẫng, Bác nhìn thì hiều ra, quả thật những thứ này quá đắt đỏ và quá khả năng mua của anh ta. Bác nhìn về Bảy Ếch ra hiệu , anh ta liền hiểu, chạy tới chỗ anh con trai rồi nói :

- Đừng có lo nghĩ chuyện tiền bạc, cậu đi với tôi. Chúng tôi không lấy hay bắt cậu làm giấy nợ đâu.

Người thanh niên nhìn Bảy Ếch :

- Sao mấy người tốt vậy?

Bảy Ếch xua tay :

- Đều là người một nhà, đều là người Việt Nam, đều là cháu Bác Hồ cả. Anh em một nhà thì khách xáo gì, cậu mau dẫn tôi đi mua đồ mau lên kẻo không kịp bây giờ.

- Được được , ơn này tôi xin nhận.

- Thôi nào, có đi không nhanh lên?

Bảy Ếch kéo người thanh niên đi ra khỏi nhà, bác nhìn rồi hít một hơi thở dài rồi đi ra khỏi căn phòng. Ông Tường nhìn rồi hỏi bác :

- Thế ông ấy có làm sao không Cổ, nhìn hai cha con ông này bác thấy thương gia cảnh hai người này quá.

Bác nheo đôi mắt lại rồi nói :

- Là bọn người Thái hôm trước, chúng thù dai bỏ bùa yểm lên người đàn ông này. Mà loại bùa này là bùa gà, chỉ có những các người thuộc dòng tu Khổ mới sử dụng được. Như vậy cháu càng chắc chắn, bọn này không đơn giản. Cho nên chúng ta càng phải cẩn thận hơn với chúng.

Tuệ Linh lên tiếng :

- Bùa gà thì tôi từng có nghe, người trúng loại bùa này thì trong vòng bảy ngày thì hóa điên mà chết. Nhưng cách làm và sử dụng loại này thì tôi cũng không biết rõ.

Bác ngồi xuống rồi nói :

- Bùa này là do một sư tạo ra, mục đích là trừng phạt những tên đổ tể chuyên sát sinh, cho chúng nếm cảm giác bị mổ thịt, nấu sống là như thế nào. Nhưng dần dần loại bùa này bị các người đời sau biến tướng, trở thành công cụ làm hại người khác. Còn cách làm loại bùa này thì cực kỳ đơn giản, nhưng chỉ có những người được chứng từ bề trên cho phép thì mới dùng được, nếu không thì sẽ bị bùa vật mà chết.

Bác làm ngụm trà rồi nói tiếp :

- Người Thái họ không đơn giản như chúng ta nghĩ vậy đâu. Tổ sư dòng Khổ là một người cực kỳ thần thông, các loại bùa chú và pháp thuật từ đời ông ta truyền lại gần như bảo toàn, không bị mai một.

Sau đó, bác lấy từ trong túi ra một ít lá thảo dược bỏ vào một cái ấm đun rồi nấu lên, trong khí đó Tuệ Linh và ông Tường thì giúp bác làm các món đồ để tối nay làm pháp, như hình nhân bằng rơm và bùn trộn lại nặn thành, một con diều nhỏ bằng giấy bùa và một ngôi nhà nhỏ ghép lại bằng que gây nhỏ và dán lại bằng giấy. Bác đổ nước thuốc ra rồi mang vào, đổ vào miệng ông ta. Bác đứng dậy rồi nói :

- Bà cũng đi ra thôi, tôi đã biết bà tồn tại ở đây lâu rồi.

Từ trong bóng tối một người phụ nữ đã có tuổi hiện ra, quỳ xuống nhìn bác khóc lớn :

- Pháp sư tài cao đức lớn , tôi cầu xin người hãy chữa cho chồng tôi. Cả đời ông ấy chịu nhiều đau khổ, vất vả, tôi không giúp được gì thì đã đi mất. Chỉ trách tôi tu mỏng, phước báu chưa nhiều nên không giúp gì được. Tôi van ông ……hu huh u

Bác nói :

- Ngươi sao lên được đây , âm dương cách trở , không nên trốn tới đây, tội nghiệt sẽ tăng đó

Người đàn bà thút thít :

- Tôi lỡ dại, cũng vì biết chồng tôi gặp nạn mà tôi đành liều. Mong pháp sư không bắt tôi trờ lại âm ty, chỉ cần nhìn thấy chồng mình khỏe lại là tôi đi ngay. Tôi nói thật, mong ngài tin tôi.

Bác cười :

- Được rồi, có gì bà cứ tạm ở trong này đi. Giám Vong không phát hiện ra đâu.

Rồi bác đi ra nhà ngoài lấy ra một lá bùa dán sau di ảnh trên bàn thờ , người phụ nữ liền tạ ơn rồi biến vào trong lá bùa . Bác nhìn rồi thắc mắc :

- Hình như nhà này vẫn chưa có thổ địa thì phải . Lâu rồi chưa làm việc tốt , coi như làm cho chót vậy.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.