Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 24

Tiểu thuyết gốc · 1444 chữ

Bác đi vào trong, bác nghĩ :

- Dù gì cũng đã tới đây rồi, thôi thì cũng nên dâng lễ với Phật.

Khi bác định đi vào tháp thì nghe tiếng ồn ào :

- Chúng mày có khai không hả? Nói mau, kho báu ở đâu?

Bác chạy nhanh về hướng đó thì thấy một nhóm người đang hùng hổ vây quanh một người đàn ông, người đàn ông có vẻ lúng túng :

- Kho báu gì? Mấy người là ai? Có tin tôi báo công án không?

Một người đàn ông đưa tay lên định đánh , thì bác cầm lấy tay hắn ta :

- Từ bao giờ mà đám ngoại quốc các ngươi lại hùng hổ trên đất Việt tao thế này?.

Bác nhìn đã biết họ không phải người Việt mà là người Thái sang đây ,giọng nói cũng có phần không rõ ràng, phát âm còn ngọng và cách ăn mặc hoàn toàn không giống người ở miền Bắc Việt Nam. Người đàn ông nhìn bác, định đưa tay lên đánh thì bác nắm lại, rồi quặn xuống. Hắn đau đớn kêu lên, bác liền dùng gối tung vào người gã, gã ta đau đớn hét lên, ngã xuống đất.

Bác cười :

- Chúng mày không đi thì đừng trách tao nặng tay.

Bọn người lăm lăm nhìn bác rồi đi khỏi, bác nhìn chúng rồi nheo mắt lại khi thấy hình xăm một con rắn quấn quanh một chữ Phạn mà bác nhận ra đó là chữ Khổ. Bác liền nhận ra chúng là người có liên hệ hoặc là người có pháp thuật. Đó là một hình xăm dùng để hộ mệnh, xua đuổi tà mà và luôn để cho tâm trí được minh mẫn, người xăm chúng cũng không phải đơn giản. Vì từ màu xăm, bác đã nhận ra đây là cách xăm nguyên thủy của các pháp sư thuộc dòng Khổ Hạnh, lấy khổ hạnh làm giác ngộ và dòng tu này gần như tuyệt tích từ thế kỷ thứ mười chín và rất bí ẩn. Bác liền đỡ người đàn ông lên rồi nói :

- Bác có làm sao không?

Người đàn ông nói :

- Cảm ơn cháu, bác không sao, chỉ là không hiểu đám người này từ đâu mà tới, miệng chúng luôn bào kho báu tại đây, mà bác có biết gì đâu.

Bác hỏi thăm thêm vài điều nữa rồi đi vào trong tháp lễ Phật. Trong tháp là bức tượng A DI ĐÀ PHẬT, bác liền rửa tay rồi sửa lại quần áo, sau đó thì dâng lễ :

- A DI ĐÀ PHẬT. Tăng đồ Hai Cổ có lễ với Phật. Mong sớm ngày giác ngộ, trả hết sát nghiệp.

Sau đó thì bác ra về, rồi cầm miếng ngọc lên, nhưng khi ra khỏi ngọn tháp thì nó lại bắt đầu phát sáng, bác nheo đôi mắt nhìn nó rồi quay lưng lại nhìn về phía ngọn tháp. Người đàn ông Thái Lan cùng với đồng bọn đang gào thét đau đớn trong một ngôi nhà, chúng cào cấu, mắt trắng dã, khi không tay chúng đang bị tróc da từng lớp, chúng không thể mặc quấn áo vì khi chỉ cần chạm nhẹ vào là lại có một lớp da thịt bong xuống. Đây là vu độc mà bác đã thần không biết quỷ không hay hạ vào người chúng. Người tu luyện vu độc, toàn thân là độc, đến lời nói cũng có độc. Người đời có câu độc khẩu cũng đúng, bác chỉ hạ dộc nhẹ, khiến chúng lột mất lớp da, chứ chưa tới nỗi độc ác mà lấy mạng chúng. Nhưng một người mặc đồ truyền thống của người Thái, đầu cạo trọc, trên đó xăm hình ba khuôn mặt và cả người ông ta đều có hình xăm, khi là câu chú khi là hình thần. Người này độ gần 50 tuổi, tay đeo vòng và nhẫn đang dùng một loại nước thoa vào người rồi dùng một lá bùa đốt lên huơ qua các vết thương của chúng. Người đàn ông bị bác hạ độc, rên rỉ :

- Xin ngài cứu mạng tôi.

Người đàn ông nói :

- Không sao, may chỉ là người ra tay không cố ý hạ độc, nếu không thì người bây giờ đã chỉ là một bộ xương khô. Nên nhớ đừng có hành động ngu xuẩn như vậy nữa. Đất Việt Nam này nhìn nó như một tảng băng chìm thôi, không có việc gì thì không nên gây sự với họ. Nhiều bậc hiền nhân còn ẩn cư giữa lòng người, sư phụ của ta cũng từng như ngươi mà bỏ mạng tại đất Việt. Đừng nghĩ họ không nhe nanh, múa vuốt mà coi thường.

- Dạ dạ , tôi biết sai rồi. Tôi sẽ không dám làm thế nữa đâu.

Rồi người này đưa tay lên cánh tay người đàn ông rồi bóp mạnh , kéo ra một con trùng nhỏ như sợi chỉ , ông ta bóp nát rồi nghiêm đôi mắt lại :

- Là Vu Độc!

Trong bữa cơm, bác kể lại cho ba người kia nghe thì Bảy Ếch vỗ bàn :

- Mẹ nó , dám sang đây bắt nạt người mình. Anh biết chỗ nó ở không ,em tới sàn bằng chúng.

Ông Tường liền nói:

- Vậy theo cháu , chúng tới đây làm gì ?

Bác nói :

- Có lẽ chúng cũng như ta , đều có mục đích là kho báu tại đây .

Tuệ Linh nói:

- Theo ông, chúng có hình xăm hộ thân trên người. Vậy thì rắc rồi to rồi.

Bác gật gù cái đầu :

- Đúng vậy ,kẻ xăm cho chúng cũng ở gần đây. Vu độc mà tôi hạ lên người chúng đã bị giải rồi. Chứng tỏ đạo hạnh của kẻ này cực kỳ kinh khủng

Bảy Ếch nốc chén rượu :

- Sợ gì chúng, nếu nói làm bọn thái sợ thì phải nói tới bác Tường.

– rồi quay về ông Tường –

- Bác kể cho cháu nghe lần xe tăng bác lạc qua đất Thái làm chúng sợ mình đem quân qua mà tử thủ Băng Cốc đi bác.

Ông Tường cười :

- Lần đó là do người xác định hướng bị nhẫm lẫn mà đâm sâu vào đất Thái hơn. Lần đó là vào năm 79 ,quân ta mở cuộc tấn công lớn vào vị trí trú ẩn của quân Khmer Đỏ tại các vùng núi biên giới. Xe tăng Việt Nam có lạc đường đi hơi sâu một tí, khiến chính quyền Thái Lan suýt ra lệnh tử thủ Bangkok.

Bảy Ếch cười :

- Đấy, bác mà chịu tăng ga thì giờ đã mình đi qua nó đâu cần giấy tờ . Hahaha

Ông Tường cười :

- Đừng có nói bậy, cháu không hiểu chính trị thì đừng nên nói như thế. Buổi tối hôm đó, bác ngồi trong phòng rồi lôi thiềm thừ ra. Bác bắt đầu dạy cho nó ít thuật để hỗ trợ bác. Bác dùng một cuộn bùa nhét vào miệng nó rồi dùng máu chấm vào sau đó, bác bắt ấn đặt vào miệng nó rồi thì thầm đọc chú . lá bùa nhanh chóng tan vào người nó , thiềm thừ khó chịu kêu lên , Bác mở mắt, nhín nó rồi kêu :

- Ếch ơi có ở ngoài đó không ?

Thì từ bên ngoài, Bảy Ếch lên tiếng :

- Có em đây , anh có chuyện gì không ?

Bảy Ếch vừa mở cửa phòng bác ra thì thấy bác đã sút thiềm thừ bay về phía mình, Bảy Ếch vội chụp lấy, vuốt ve :

- ẤY, có gì anh từ từ nói anh Cóc chứ, đá vậy bể bụng anh thì sao đây. Đúng không anh Cóc

Thiềm thừ thẹn quá khi để Bảy Ếch thấy cảnh mình bị bác sút vì lười , liền nhảy lên táng bốp bôp vào đầu anh ta :

- Ai cho ngươi nói.

Bảy Ếch cười khì khì ôm lấy thiềm thừ đi ra ngoài, bác nhìn thấy cũng lắc đầu :

- Thiềm thừ và ếch theo số mệnh thì là một cặp lành, dễ hợp mệnh. Đúng là duyên trời mà, coi như chiều hư nó rồi, không sao miễn nó vui là được.

Bác nhớ lại những ngày mới học đạo , nếm đủ cay đắng ngọt bùi, chịu đủ đau khổ, khinh bỉ ,đuổi giết, ….tất cả những lúc đó chỉ có nó và tám con Cổ kia ở cạnh. Không có một ai bầu bạn , bác mở bao thuốc ra, châm một điếu rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.