Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 17

Tiểu thuyết gốc · 2623 chữ

Thi trảo của Bỉnh Di phá nát thuật của bác, khiến nó bị vỡ thành nhiều mảnh vụn, bác nhìn thấy thì chợt nhớ ra cái quan tài bằng xương của mình.

- Đánh liều vậy,

Bác hạ tay xuống rồi lấy cái quan tài, sau đó thì cắn đầu lưỡi, phun tinh huyết trong người lên nó rồi thầm khấn:" Quan tài, giúp tao lần này. Nếu tao chết thì mày sẽ phải nằm lại dưới đây vĩnh viễn, không ai có thể mang mày trở lại di tích Đại Lôi Âm Tự được nữa đâu ". Lúc trước, bác chỉ mơ hồ đoán được cái quan tài này có gốc gác từ Đại Lôi Âm Tự, nhưng vẫn chưa dám chắc được. Cũng vì nó mà con người thứ ba của bác phân tách thành Gia Lạp Cổ. Gia Lạp Cổ là tên gọi của bác khi còn theo học Vu Thuật, nhưng khi từ di tích bác lấy được quan tài này thì nó liên tục quấy nhiễu pháp thuật, đỉnh điểm là khi bác bị nó phá pháp, và truyền vào người bác một loại khí kỳ lạ, loại khí này cắn nuốt vu thuật và để lâu sẽ khiến bác thành phế nhân, không còn cách nào bác đành dùng cấm thuật trong Vu thuật chia người ra thành thêm một người nữa, đó là Gia Lạp Cổ, lúc đó bác bị chìm sâu vào giấc ngủ, mang theo vu thuật và những gì học được lẩn trốn sâu vào tiềm thức. Và con người mới Gia Lạp Cổ tiếp nhận loại khí này, nhưng bác lại bị thường xuyên sét đánh và những tai kiếp giáng xuống liên tục, đến khi bác tỉnh dậy thì liền cho hắn đổi vai. Bác liền tung cái quan tài lên, hứng lấy thi trảo to tướng của Bỉnh Di. Thi trảo của ông ta hạ xuống nhưng có vẻ chợt dừng lại, vì cái quan tài. Chợt cái quan tài rung lắc rồi cả cái nắp quan tài lật tung ra lộ ra bên trong, nhưng lúc đó đôi mắt của cả hai đều tối lại, không thể nhìn thấy thứ gì trong đó, nhưng bác chợt nghe thấy giọng của Bỉnh Di

- Cái quái gì thế này, không không, mau dừng nó lại, mau lên,; A không thể nào

Sau đó, bác gục xuống, bất tỉnh và không biết chuyện gì nữa. Mãi một lúc sau, thì bác mơ màng tỉnh dậy rồi bò dậy, khi nhìn quanh thì chẳng thấy ông ta đâu, bác chỉ thấy một cái quan tài bằng xương của mình, đến cái quan tài bằng đồng của ông ta cũng không nhìn thấy đâu, bác nghi ngờ cầm cái quan tài xương của minh lên rồi nói:

- Có khi nào bị nó hút mất rồi không?

Bác cố quan sát cái quan tài này nhưng không thể đoán được chuyện gì, bác đành mặc kệ, miễn thông ải là được rồi. Bác ngồi xuống, điều tức khí trong người rồi lấy một lọ nước rồi đổ vào miệng, một hồi sau khi đã khỏe hơn thì bác mới đứng dậy nhìn về phía lỗ hỏng trên tường rồi bắt đầu đi về phía đó. Bác đi tới bên thì phát hiện đây là một nơi rộng lớn, như một sân bóng đá, trên vách là các tấm phù điêu mô tả lại các cảnh trong trời đất, có khi là cảnh tiên, khi là cảnh phàm, đến khi lại là cảnh dưới cõi âm ty. Bác nhìn quanh rồi bất chợt nghe được tiếng mõ tụng king rồi bắt đầu những âm ngữ bắt đầu len lỏi vào tai của bác. Bác nheo đôi mắt lại rồi bắt đầu nhìn về phía trước, đó là một cái ao lớn, giữa ao là một ngôi chùa nhỏ, bác bỗng nói:

- Là Phạn Đà Du Kinh, loại kinh đã bị loại bỏ lâu rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây

Bác đi tới một chút thì giật mình, khi nhìn ngửi thấy mùi máu nhưng rất thơm, như mùi của hoa sen, quá kì lạ, khiến bác nhìn vào bên trong là ở trong cái ao đó toàn là máu và máu tươi đang luân chuyển, có nhiều đóa hoa sen nở giữa cái hồ máu đó có bảy cái bậc dẫn vào trong ngôi chùa nhỏ đó, bác đứng đó nheo đôi mắt nhìn vào trong những vẫn không nhận ra đó là gì nữa, chợt một âm thanh nói lên trong vô hình:

- Đã tới đây thì là người có duyên, duyên tới ắt có nhân quả, mau vào đây đi.

Bác nghe giọng trầm ngâm rồi định bước lên những cái bậc thì nhận ra đây là sọ và xương người tạo thành. Bác hơi nghi ngờ nhưng vẫn đặt chân lên đó rồi bắt đầu bước vào, từng bước từng bước cứ như vậy khi đến được bên ngoài ngôi chùa. Tới gần bác mới phát hiện đây là một ngôi chùa bằng xương người, bỗng cánh cửa mở ra, bác nhìn vào trong thì nhận ra bên trong có một hình bóng đang mơ hồ ngồi lặng thinh, tay làm động tác gõ mõ. Bác từ từ bước vào, cánh cửa lại từ từ đóng lại. Xung quanh toàn là một màu đỏ như máu, không thể nhận ra đây là nơi nào nữa, trước mặt bác là một cái xác khô trong tư thế kiết già, trên đầu của cái xác là bảy viên xá lợi đang chuyển động xoay thành vòng tròn đang lơ lửng bên trên, còn phía dưới là một hình bóng mơ hồ, mặc một bộ đồ rách nát, nhưng vẫn nhận ra đây là tăng y. Bác lên tiếng cẩn thận:

- Có phải ngài canh giữ cửa thứ sáu này không ạ?

Nhưng đáp lại bác vẫn là tiếng gõ mõ và những lời kinh gieo dắt vào trong đầu. Bác nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy gì khác thì định đi ra, nhưng khi bác mở cửa bước qua bậc cửa thì vẫn bị quay lại nơi đây. Hai lần như vậy, khiến bác hơi nghiêm đôi mắt lại rồi bắt đầu kết ấn pháp, lấy ra cái ấn đồng rồi bắt đầu đưa trước mặt, nhưng khi mới đi được vài bước thì như có một tấm màn vô hình ngăn bác lại, mặc cho bác có dùng cách nào chăng nửa cũng không thoát khỏi. Hết cách bác đành ngồi xuống, bắt đầu điều hòa khí tức của bản thân, bác chợt nhận ra trong đây khí huyết bắt đầu sôi lên như đang có gì đó tuôn vào người. Kèm theo đó là những cảm giác rất thoải mái, bác có cảm tưởng pháp lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều.Bác cứ thế chìm đắm trong cái cõi vô thực đó, cứ thế rất lâu, rất lâu. Bác nhận ra thân thể của mình đang rất nhẹ, như thể linh hồn và thể xác đã hòa làm một, trở nên vô hình, bác cảm nhận được hồn là xác, xác cũng là hồn. Những pháp thuật của bác như thể tăng mạnh hơn trước, nhưng bác lại thấy có gì đó thiếu vắng. Chợt bác tự hỏi:" Vậy pháp lực cao để làm gì " " Là để trả thù cho vợ " " Vậy thù vợ đã trả xong thì nên làm gì tiếp " " tất nhiên là để giải sát nghiệp cho bản thân "" Vậy có khi nào mục đích dừng lại, khi nào ta mới hết chìm trong cái vòng luẩn quẩn đó " Rồi những câu hỏi luân phiên khiến bác dần dần lặng người đi, hơi thở cũng bắt đầu yếu ớt. Nhưng khi bác sắp chìm sâu trong đó thì như có gì đó làm bác lóe lên, một thứ cảm giác mơ hồ, bác cố nắm bắt nó, càng với lại càng xa, cứ như thế khi bác chợt giật mình khi một âm thanh vỗ vào đầu mình. Cả người bác như trải qua một trận chiến lớn, cả người mệt mỏi, tinh thần gần như suy kiệt. Chợt bác nghe thấy giọng:

- Thí chủ là người đầu tiên đến được đây

Bác nhìn ông ta rồi nói:

- Vậy ông là ai, có thể cho tôi biết pháp danh được không?

Cái bóng đó lại phát ra giọng nói:

- Người đời gọi ta là Ma Đà, nhưng ta đã quên cái pháp danh đó lâu rồi

Bác nheo đôi mắt lại rồi cẩn thận nói:

- Ông có phải là Ma Đà Lý Tịch không?

Người này ngừng lại gõ kinh rồi gật đầu nói:

- Đúng vậy

Rồi lại tiếp tục niệm kinh, bác nghe vậy thì liền làm lễ với người này, vì trong số ít các kinh thư và sách cổ ghi chép lại thì đây là một vị hoàng thân cuối nhà Lý, vì lẩn trốn tranh quyền đoạt vị mà cha mẹ ông ấy đã đưa ông ấy vào rừng sâu, tìm cao tăng mà xuất gia. Những năm tu hành đã khiến cho ông ấy giác ngộ, nhưng tiếc là đã đi sai với con đường Phật dạy, giáo pháp của ông ấy khác biệt vời Đại thừa và Tiểu thừa,( có thể nói nếu chứng minh được những gì ông ấy giác ngộ là đúng thì sẽ xuất hiện một nhánh mới trong Phật giáo ). Sư phụ và chúng tăng khuyên ông ấy nên chặt bỏ những giác ngộ đó quay lại với đường đúng, nhưng ông ấy nhất quyết không buông. Vào một đêm mưa gió, ông ấy lẻn ra ngoài và bắt đầu thực hiện kiểm chứng xem những gì mình giác ngộ là đúng hay không. Nhưng từ đó các ghi chép về ngài cũng biến mất, không còn lưu lại hậu thế. Bác nhìn rồi nói:

- Cho tội đồ được giải bày. Xin ngài cho phép con được thông ải, cứu mạng của đứa em. Con biết mình thấp kém không dám đặt điều kiện với ngài .....-

Người này lên tiếng:

- Con có thể đi rồi

Bác ngơ ngác nhìn ông ấy rồi nói:

- Con có thể qua sao?

Người này bắt đầu nói:

- Đi đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa

Bác hơi bất ngờ, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi ra khỏi nơi đó, nhưng trước khi đi khỏi bậc cửa thì giọng nói đó lại vang lên:

- Cầm lấy nó, đó là pháp môn cả đời của ta. Ai cũng gọi ta là tà đạo, là kẻ phản giáo, là nghịch đồ của Phật. Nhưng ta sẽ có ngày, ta chứng minh được cho họ thấy ta đã đúng. Con đi đi

Bác đưa tay cầm lấy một cái tay nải đã cũ nhưng vẫn nhận ra đây là một cái tay nải bằng tơ hiếm, sờ vào vẫn nhận ra cảm giác mát lạnh. Bác vội làm lễ rồi quay đầu đi khỏi đây. Khi bác đi khỏi cái ao máu đó thì đối diện là một lỗ hỏng trống, bác đi qua bên đó nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn về ải, nhưng chỉ thấy một màu đỏ nhàn nhạt, không thể nhìn thấy gì. Bước vào nơi cuối cùng thì bác nhận ra đang đứng trước một cái bàn đá lớn, trên đó là một cái cần gạt, bác liền đưa tay gạt nó xuống, kỳ lạ là cái bàn bắt đầu rung chuyển, cái cần gạt bị đẩy xuống dưới, và một cái hộp gỡ dần dần được nâng lên trên. Bác cầm lấy nó rồi bắt đầu mở ra, bên trong là một mảnh ngọc màu lam, chạm khắc hoa văn rồng và hoa từ thời nhà Lý, nhưng nó đã bị khuyết mất, có thể nhận ra đây chỉ là 1 phần của viên ngọc hoàn chỉnh, bác trầm ngâm rồi tìm đường rời khỏi đây, chợt bác nhận ra dưới bàn đá có một cái đường hầm nhỏ, đủ để chui xuống, bác nghĩ chắc nó là đường ra nên đành đi vào trong, bên trong khá chật hẹp lại ẩm thấp, đi được vài bước thì thấy phía trước có chút ánh sáng thì vội đi về phía đó, khi đi tới bên đó thì bác nhận ra đây là một cái hố trong bảy cái hố xương, xương cốt đã bị xoay cho nát nên bác dễ dàng leo lên. Bác nhìn rồi nói:

- Hầy, coi như hoàn thành lần vượt ải, không ngờ lần này gặp được nhiều điều hay như vậy

Bác chợt nhớ ra Bảy Ếch thì nhìn qua cái ghế phán quan thì chả thấy ai, bác hơi lo lắng định lên tiếng thì nghe thấy tiếng Bảy Ếch gọi:

-Anh ơi qua đây phụ em này

Bác ngạc nhiên khi thấy Bảy Ếch đang khiêng một balo đồ và mấy cái túi lỉnh kỉnh sát bên, bác ngạc nhiên nói:

- Đồ gì vậy ếch? Đâu ra mà lắm vậy

Bảy Ếch lên tiếng:

- Hì hì, hồi nãy cái ghế phán quan thả em ra, Em lo cho anh nên đi qua mấy cái chỗ anh nói là ải đó. Nhưng vào thì chả thấy ai nên em đi tiếp, đi tới ải kia thì thấy mớ đồ này, em không nỡ để chúng nằm mãi dưới này nên, hè hè, em đem về. Mà lạ là em đi tới cái ải kia thì không thể đi tiếp, nên đành lui về vậy

Bác mới nhớ ra đống của cái nằm một đống của tên thanh niên kia, bác lắc đầu rồi nói:

- Anh chịu thua mày rồi

Nhưng bác nói một câu làm Bảy Ếch xuống tinh thần:

- Vậy mày định đẩy ra ngoài bằng cách nào,

Nghe tới đây Bảy Ếch hơi tái mặt:

- Đúng rồi, mình phải tìm đường ra khỏi đây mới được

Bác lắc đầu rồi ngồi xuống, lấy trong balo một chai nước rồi uống, bác nói với Bảy Ếch:

- Thôi, mày bỏ cái balo xuống đi, không ai giành của mày đâu. Lo mà nghỉ ngơi đi

Bảy Ếch ngồi nghe bác kế rồi nhìn lại bảy cái hố xương kia rồi tấm tắc:

- Quả thật, không ngờ là đường dẫn tới nơi đó lại nằm dưới này, biết thế em cho nổ tung lên rồi lấy cho lẹ

Bác lắc đầu cười:

- Không dễ vậy đâu, dưới đó đã yểm bùa chú, khi nào chưa qua khỏi bảy khổ ải kia thì chú xuống dưới cũng bị oán khí và âm khí làm cho chết. Chưa nói nếu làm nó nổ thì coi như đồ vật này coi như bị hủy, lúc đó thì khỏi cứu thằng Tư

Cả hai ngồi nghỉ mệt thì chợt có tiếng xì xào vang lên. Bác ra hiệu cho Bảy Ếch nấp ào trong và bắt đầu nhìn ra ngoài, thì thấy một cái thân hình dài ngoằn đang bò từ trên nóc lên đây, nó bò tới những cái hố rồi phun ra yêu đan và bắt đầu hút những luồng âm khí và oán khí vào người, nó phun ra nuốt vào, viên yêu đan cứ thế trôi nổi giữa không trung. Nhìn thấy nó, Bảy Ếch hỏi:

- Nó đang làm gì vậy anh?

Bác nhìn nó rồi nói:

- Con rết tổ này đang hấp thu âm khí và oán khí để tu luyện, nó chuyển hai loại khí này vào trong yêu đan rồi qua đó thanh lọc mà đưa vào người, sau đó thì nó lại nuốt yêu đan vào người để hấp thụ những gì mà nó đã đưa vào yêu đan.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.