Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 3

Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

Màn đêm buông xuống, khi mọi người đang nằm ngủ say giấc trên thuyền thì một thứ âm thanh vang lên:

- Nhà thuyền có ai không?

Bảy Ếch đang châm điếu thuốc, tối nay anh ta nhận nhiệm vụ lái tàu, bực mình nói:

- Mẹ nó, đêm hôm còn kêu la cái gì thế không biết?

Anh ta đi ra ngoài, thì thấy gần mạn tàu, có một tàu đánh cá cỡ nhỏ,, trên đó là bóng của 3 người đang vẫy tay nói. Bảy Ếch nói lớn:

- Gì đấy, tàu mấy anh cần gì không?

Một cái bóng nói lớn:

- Cho chúng tôi mượn cái gàu ( thùng nhỏ ) để tát nước, gàu của chúng tôi mất rồi

Bảy Ếch mới nhíu mày lại,:

- Kỳ lại, bọn này hâm à, đêm hôm đi mượn gàu.

Anh ta nhìn lại con tàu, bỗng sống lưng ớn lạnh, buốt như có từng đợt hơi lạnh chạy vào người. Con tàu không có đèn, tối ôm, nó cũ kỹ, vài chỗ sứt mẻ, rong rêu bám đầy, còn 3 bóng người trên tàu không thấy rõ người, phần vì trời tối, phần không có ánh đèn. Bảy Ếch nghĩ thầm:

- Bà con bám biển ghê thật, thuyền vậy mà vẫn đi ra đánh bắt được. – Rồi nói – 3 Chú chờ tôi chút, tôi vào lấy rồi quay lại ngay

Bảy Ếch quay lại tàu, vào trong lấy cái gàu tát nước, trong lúc lấy, có phát ra chút tiếng động làm bác thức giấc.Bác ngồi dậy hỏi:

- Mày làm gì vậy Ếch, sao không vào lái tàu đi.

- À, em vào lấy cái gàu múc nước cho mấy người kia mượn. Rõ xui, tàu họ mất cái gàu nên mượn mình

Bác chợt giật mình, vì nhận ra có điều gì đó bất bình thường.:

- Âm khí sao chợt nặng thế này? Khoan, phải đi ra xem thế nào

Bác nói với Bảy Ếch:

- Để anh đi đưa cho họ, mày vào lái tàu đi

- À, vậy anh đưa cho họ giúp e

Bác cầm lấy cái gàu rồi bước ra ngoài, đi tới chỗ mạn tàu rồi nhìn về phía con tàu đánh cá nhỏ. Bác nhíu mày lại rồi nói:

- Mọi người vất vả rồi,

- Vất vả gì đâu chú em, dân biển phải chịu vậy thôi

Bác cười rồi đi tới sát mạn thuyền, rồi ngồi xuống,:

- Em nhớ không lầm thì cách đây mấy tháng có một đợt bão lớn đến bất ngờ, không biết anh với mọi người có làm sao không?

Ba cái bóng đen trên tàu lúng túng:

- Không, tụi tui vẫn bình thường. Có làm sao đâu chú em

Bác thở dài, rồi từ trong túi, lấy ra một lá bùa dài cỡ hai gang tay, rồi đưa lên:

- Thật lòng em cũng không muốn dùng cách này nhưng mà mọi người vẫn nên đi đầu thai thì hơn. không nên ở lại cõi dương gian.

3 Cái bóng đen kìa im lặng nhìn bác, sau một hồi lâu, một người nói:

- Nếu chú em là pháp sư thì tụi tui có đánh cũng không lại chú, nhưng có thể cho chúng tôi nói vài câu được không?

- Được, 3 anh cứ nói

Một bóng người thở dài, ngồi xuống, tay cầm một sợi dây buộc vào người từ trước rồi nói:

- Chú em nói đúng đó, quả thật tụi tui chết từ đợt bão đó. Lúc đó, chúng tui dùng dây thừng buộc vào người, mong có chết cũng chết với cái tàu này. Lúc đầu, chúng tui cũng định đi đầu thai đó. Nhưng không nỡ chú em à

Một người tiếp lời:

- Khi sống tụi tui nhờ biển, nương nhau mà sống. Khi chết thì chưa dứt được, tụi tui còn muốn bám biển, bám cái biển đông này.

Người kia ngửa đầu lên trời:

- Hôm trước tui có nghe có mấy tàu nước lạ vào trong biển mình làm càn, tức lắm, anh em tụi tui hù cho bọn nó sợ, gặp bọn nào cứng thì giả vờ mượn chúng cái gàu múc nước, rồi tát nước cho tàu chúng nó chìm thì mới thôi.Dù biết là tội nghiệt, nhưng cũng muốn góp cái sức mọn này vào ......Thôi, anh em chúng tui nói nhiều cũng tốn thời gian cho chú em. Chú có muốn làm phép gì thì làm đi

Bác nãy giờ nghe họ nói thì trầm mặt, bác từ trong túi lấy ra thêm vài lá bùa khác dán vào cái gàu rồi kết ấn, đặt lên đó niệm chú gia trì vu:

- ...Tat-nha-niếp-da-đa-niếp-hà-ga......

Rồi đưa hai tay cho họ, nói:

- Ba người dùng cái này mà tu luyện, có thể tránh được cái sự dòm ngó của quan âm và thiên nhãn. Khi gặp bọn pháp sư thì cứ nấp vào cái gàu này,

Ba bóng đen kia ngơ ngác nhìn bác không hiểu, rồi chợt một người phá lên cười:

- Vậy thì tụi tui cảm ơn chú em nhiều nhen.

- Không có gì đâu, đều là dân biển cả mà, hì hì – Bác nở nụ cười rồi quay đi

Cái tàu cá kia cũng tách ra, rồi từ từ tăng tốc, bác chợt nói:

- Cái gàu này có thể múc được một lượng lớn âm thủy đó. nhớ dùng cho tốt

Ba người kia cười lớn:

- Chú em yên tâm, tụi tui sẽ tát chìm hết. hahaahahahaha

Con tàu cá dần dần khuất trong làn sương của biển cả. Bác quay lại chỗ Bảy Ếch đang lái tàu rồi đưa cho anh ta một cốc nước gừng ấm rồi nói:

- Uống đi, cho đỡ lạnh.

Trong lúc Bảy Ếch uống nước, không để ý thì bác từ từ kéo ra một luồng sương sám ngắt:

- Để âm khí nó ám vào người thì không tốt chút nào,

Bác đẩy nó ra ngoài không trung rồi quay đi, mặc kệ Bảy Ếch nói:

- Anh Cổ ơi,cho em thêm cốc nữa nào. Cái anh này, quái lại thật ......

Hôm sau, khi mọi người đang ăn thì Bảy Ếch nói lớn:

- Gần tới Thanh Hóa rồi đó, mọi người chuẩn bị đồ đạc đi.

Bác đi ra nhìn vào phía xa xa, thì thấy cái màu xanh đặc trưng của thực vật đã dần hiện ra trước mắt. Lúc cập bến, tàu của mọi người neo vào bãi đậu dành cho tàu cá. Ai nấy đặt chân lên cát trắng đều thấy sảng khoái. Bảy Ếch vươn vai, ngáp hơi dài rồi nói:

- Lên đất liền rồi, ở mãi trên tàu, tù túng ốm cả người

Ông Tường nói:

- Thôi, mọi người mau đi lên chỗ ngồi nghỉ thêm chút cho khỏe đã rồi tìm chỗ trọ

Ngay hôm đó, mọi người tìm được chỗ trọ và thuê hẳn 2 phòng để ở lại. Tối hôm đó, mọi người nghỉ ngơi rồi ngay sáng hôm sau, thì bắt đầu tìm manh mối.Ông Tường nói với mọi người:

- Bây giờ, muốn tìm manh mối thì cần có chút thời gian. Thằng Ếch mày đi lân la, hỏi chuyện, cố gắng tìm hiểu những chuyện liên quan tới tâm linh. Thứ hai thằng Cổ thì mày nên giả dạng làm thầy bói hay thầy pháp gì đi, bày một cái sạp ở ngoài chợ rồi giống như thằng Ếch. Còn Tuệ Linh thì đi đến chỗ bảo tàng cổ vật, hiện vật xưa, rồi các nơi di tích, biết đâu lùng tìm được manh mối gì đó.

Bảy Ếch nói:

- Vậy còn bác làm gì, không thì đi với cháu luôn đi

Ông Tường cười nói:

- Không, bác cần phải đi gặp vài người. Hôm trước bác có nói ra Thanh Hóa có việc thì có mấy ông bạn già nói ra đây tìm người này thì họ giúp cho, Bác định đi một chuyến xem sao

Bác mới nói:

- Đã như vậy thì chia nhau ra thôi. Hẹn mọi người cuối ngày tại đây

Ngay hôm đó, tại ngôi chợ mọi người thấy thêm một cái sạp nhỏ với một người thanh niên tầm 25, 26 tuổi, đầu đội nón, ngồi sau một cái sạp, xưng là thầy pháp, xem cho mọi người không lấy tiền, nhưng đổi lại là một câu chuyện tâm linh phải kể cho anh ta nghe. Lúc đầu thì người ta nghĩ là lừa đảo nhưng có vài người tới xem sao thì anh ta nói như đúc. Thế là tiếng tốt đồn xa,một đoàn người xếp hàng dài để bác xem cho. Cùng lúc đó, một cậu thanh niên khác, dáng vẻ là bán hàng rong, lúc nào cũng cười, rồi đi lân la gạ chuyện với người khác, đa số là những chuyện tâm linh. Mặt khác tại một di tích lịch sử, đám con trai tụm lại ngắm một cô gái đang dò đọc từng chữ cổ trên bia:

- ÔI, sao có người đẹp đến vậy. Hình như là người mới chuyển về

- Chúng mày có thôi không, xem tao đến bắt chuyện đây này

Còn phần ông Tường thì đang ngồi chuyện trò tại một căn phòng khá sang trọng, đối diện ông là một người độ 30, ông ta lễ phép nói với ông Tường:

- Cháu nghe kể nhiều về bác rồi, nay mới có dịp gặp mặt. Dạ, mời bác chén trà

- Không giấu gì cậu, tôi ra đây có chút việc định nhờ cậu hỗ trợ

Cuối ngày mọi người về lại nhà trọ, sau bữa cơm tối, cả 4 người ngồi lại họp kín. Ông Tường nói:

- Được rồi, hôm nay mọi chuyện thế nào rồi. Từng người nói thôi

Bảy Ếch nói trước:

- Lần này cháu nghe được vài chuyện có thể lùng ra được manh mối. Thứ nhất, hơn tháng trước có một gia đình làm nông, bỗng chốc phát giàu lên. Nhưng từ đó cũng có giấu hiệu bất thường, con trai lớn thì phát điên, suốt ngày chạy ra ngoài đồng kêu lớn:" Trả cô này, trả cô này, tha cho tôi, tha cho tôi ". Thứ hai là dạo gần đây có vài đoàn buôn nước ngoài tới đây và nói là buôn bán đồ cổ và thường lui tới gia đình này. Thứ ba là những người đi qua ngọn núi gần đây thường nghe thấy âm thanh gào khóc, cười điên dại, có người còn thấy những bóng trắng lượn lờ, trông rất đáng sợ, nghe bảo là vong hồn của ma

Tuệ Linh nói tiếp:

- Tôi có thu thập được chút thông tin là từ thời Lý, Thanh Hóa đươc gọi là trại Ái Châu, là nơi buôn bán giao thương của người Việt và Chăm, cả người Hán nữa. Tôi cũng có ghé qua xem nơi mà Bảy Ếch nói qua. Đó là một cái mộ huyệt rất lớn, được xây dựng bởi con người

Bảy Ếch nói lớn:

- Cô không nhầm chứ, nguyên một ngọn núi mà dựng lên được à

Tuệ Linh nói tiếp:

- Anh có thể không tin cũng được, nhưng tôi dám chắc. Đó là một mộ huyệt cực độc, nhưng nếu theo lẽ trời thì nơi này là một phúc huyệt, chuyên được các hoàng gia lựa chọn nhưng không hiểu tại sao, lại bị người ta đổi lại thành một cái huyệt độc,.

Ông Tường tiếp lời:

- Bác sẽ nhờ người hỗ trợ, ngày mai tới đó xem xét thử xem

Bảy Ếch mới quay sang bác và nói:

- Thế hôm nay anh có thu hoạch được gì không anh?

Bác trầm ngâm:

- Chỉ có một tin đáng lưu tâm, 1 tháng trước có một đoàn người cũng đã tới đây. Họ là người nước ngoài, có 2 người Thái và 4 người đàn ông phương Tây. Họ cũng lân la tới gần ngọn núi mà em nói, nhưng rồi lại rời đi rất nhanh chóng. Anh nghĩ bọn họ cũng không có mục đích tốt. Được rồi, ngày mai anh có việc, có một người phụ nữ nhờ anh về nhà họ giải tà, mà có lẽ là gia đình mà em đã nói. Vì nhà họ cũng có một đứa con trai lớn như em kể

Bảy Ếch suy nghĩ nói:

- Là em tìm tới nhà họ, giới thiệu họ cho anh đó. Chắc chắn rồi đó anh Cổ à

Bác phì cười. Ông Tường nói:

- Thôi, mọi người bàn tới đây thôi,, Giờ thì đi ngủ sớm, ngày mai còn nhiều việc phải làm nữa

.. Tại ngọn núi vô danh, từng đợt âm khí và oán khí bốc lên ngùn ngụt, những cái bóng mơ hồ bò lổm chổm dưới đất, kẻ không đầu, người không chân,la liệt gào thét.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.