Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 2

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Lúc này bác đang ngồi trước pho tượng Vu Tổ, từng đợt sương đen và đỏ từ từ quyện vào trong tấm mặt nạ đặt trên bệ thờ. Đã có những đường hoa văn bắt đầu hình thành, dần dần trên khuôn mặt của tấm mặt nạ chia cái mặt nạ ra làm hai nửa, một bên có thể hình dung là một nửa mặt đầy nanh ác và hung dữ của người đàn ông, bên kia lại là một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ. Khi tiếng niệm chú và những ấn pháp của bác dừng lại thì những làn sương đen đỏ cũng mất dần đi, kèm theo đó là những âm thanh ma mị, quái lạ cũng dừng lại. Bác thở ra một ngụm trọc khí rồi đứng dậy, cầm lấy chiếc mặt nạ lên rồi nhìn nó:

- Cuối cùng cũng luyện thành Cỗm, rất tốt, rất tốt, hà hà. Cũng đã hơn 4 ngày rồi thì phải!

Bác đứng dậy ra bên ngoài đi qua bên điện thờ Cổ Phật rồi thắp hương rồi hành lễ, tiếng tụng kinh vang lên đều đều. Chợt từ bên ngoài cổng có tiếng gọi của ông Tường và Bảy Ếch:

- Anh Cổ ơi. Anh có trong đó không? Là em Bảy Ếch đây. Em với bác Tường qua đây có chuyện muốn nói

Bác dừng lại,rồi làm lễ với những pho tượng Phật rồi đi ra ngoài, cánh cửa từ từ đóng lại như có bàn tay vô hình nào đó tác dụng lên. Bác đi ra căn nhà bốn gian thì thấy Bảy Ếch với ông Tường đang đứng ngoài cổng gọi vào. Bác chạy ra mở cổng, đón họ và mời họ vào gian tiếp khách. Bác thong thả rót ấm trà cho hai người. Bảy Ếch lên tiếng:

- Em nói cho anh tin vui, chuyện anh nhờ em lần trước là đi mua đồ cho chuyến đi lần này đó. Anh Mùi ảnh gom đủ rồi, ngày mai là về tới làng mình.

Bác nhớ ra lần trước nói:

- Nhanh vậy à. Anh còn nghĩ còn lâu lắm

Ông Tường mới đưa cho bác một tập giấy và nói:

- Cổ này, lần này bác phải nhờ tới tận mấy ông bạn già đấy. Cũng may là họ giúp nhiệt tình. Đây mày xem đi, bác phải nói với mày là họ giỏi đáo để.

Bác cầm lấy một tập giấy rồi lật xem, bên trong là các địa điểm có trên tấm bản đồ được dịch ra những địa danh ngày nay. Bác lẩm nhẩm:

- Sao lại có ba nơi thế này: Thanh Hóa, Hải Phòng và, Thái Nguyên quái lại thật

Bảy Ếch nhìn thấy rồi cũng khó hiểu:

- Kệ nó đi anh. mình cứ đi tới những tỉnh đó rồi dò tìm, xem thế nào. Bây giờ đã thu hẹp lại, còn gì phải đắn đo nữa chứ

Bác cũng im lặng rồi nói:

- Vậy thì ngày mai chờ những thứ đồ kia về tới, rồi ngày mốt lên đường. Thời gian không còn nhiều nữa rồi.

Chợt ông Tường nói:

- Thế mày định đi một mình à Cổ. Nếu như mày nói thì chuyến đi lần này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm đó.

Bảy Ếch nói:

- Bác cứ yên tâm , còn có cháu đi nữa cơ mà.

Bác mới nói với ông Tường:

- Thưa bác, chuyến đi lần này. Cháu cần bác hỗ trợ, bác là người đã từng vào sinh ra tử lại là quân nhân, sẽ giúp cho chúng cháu rất nhiều. Mong bác nhận lời

Ông Tường trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Thôi, coi như tao cũng có phần trong chuyện thằng Tư bị dính bùa ngãi. Tao đã nói khi đi ra sao thì về trả lại như đó. mà giờ nó nằm như vậy, tao cũng có lỗi. Được lần này tao sẽ đi với chúng mày

Bảy Ếch vỗ tay:

- Bác Tường mà đi theo cùng chúng ta thì hay phải biết, như vậy chắc ăn hơn nhiều

Chợt ông Tường nói với bác:

- Mà chuyện đi dưới đất, liên quan tới phong thủy rồi địa mạch, cháu có rành mấy thứ này không Cổ?

Bác trầm mặt lại:

- Phong thủy thì cháu chỉ học có ít da lông, chưa dám nói là uyên thâm. Vụ này cháu cũng đã lo liệu rồi. Cháu đang định nhờ một người

- Là ai vậy anh Cổ?

- Là Tuệ Linh đó. Tôi đã ngỏ lời mời và cô ấy cũng chấp nhận rồi. Nếu nói về phong thủy thì có lẽ cô ấy rành lắm.

- Vậy còn chờ gì nữa, ngày mai nhận đồ thì đi luôn thôi

- Không, ngày mai anh còn làm chút việc.

Trưa hôm sau, những thứ cần cho chuyến đi này đã được chuyển về. Anh Mùi mạnh dạn nói:

- Đây là balo quân dụng của lính Mỹ, chứa được rất nhiều đồ. Còn đây là hộp cứu thương, đồ ăn hộp, đèn pin, xẻng, dây thừng, la bàn, dao găm. còn có lều trại nữa đây .......... – Bảy Ếch trố mắt nhìn đống đồ đó, chợt anh ta nhớ ra cái gì liền nói – Mà anh có quên cái đó không, như lần trước bắt con cá chình đó

Anh Mùi cười lớn

- Đây anh chuẩn bị hết rồi.- Anh ta khiêng một cái hòm gỗ rồi nói – Trong này có hai loại: khẩu lục m1911 và khẩu ak 47, chưa hết còn có thuốc nổ và mìn, pháo sáng và lựu đạn

Ông Tường cầm lấy một khẩu ak rồi đưa lên, vuốt lấy nó:

- Lâu lắm rồi, bác mới có lại cảm giác này đó

Tuệ Linh chép miệng, có vẻ không quan tâm lắm. Tối hôm đó, bác đứng trong điện thờ Vu Tổ, một tay cầm mặt nạ, một tay kết ấn pháp từ từ đưa một luồng sương đen và đỏ vào bên trong chiếc mặt na. Xong xuôi, bác mở cửa đi ra ngoài. Nơi bác đến là nơi chôn xác con thủy quái, nơi này đã được dân làng rào lại, không cho người vào, đứng từ bên ngoài có thể thấy được ít mầm xanh đang nhú lên. Bác đứng đó, kéo một tay áo lên rồi niệm chú, tiếng chú ma mị vang vọng trong bóng đêm, từ từ chỗ tay bác lộ ra một cái miệng nhưng ko có môi, lộ ra hàm răng bên trong, bác vuốt nhẹ nó, hàm răng há ra, một chiếc lưỡi dần dần chui ra, ngoe nguẩy, kinh dị ở điểm, đầu lưỡi có một con mắt đang chớp chớp. Bác thì thầm:

- Hải nhãn châu,

Bác đưa tay, hướng nó về phía chôn con thủy quái rồi đọc chú:

- ...Đờ-khụy-a-pha-caji ....

Hai tay bắt ấn, những ngón tay từ từ thâu lại, rồi nắm chặc, một luồng sương màu lam nhàn nhạt, từ chỗ mô đất cao bốc lên, con mắt trên đỉnh lưỡi từ chút hút hết những luồng sương đó. Khi đã xong, bác ngừng lại, thu ấn pháp đẩy lui dị hình trên người mình biến mất. Lúc này, bác mặt bộ bà ba đen đặc, đầu đội chiến nón lá rách, đã sờn cũ, chân đi chiếc dép cao su, trên mặt là cái mặt nạ đen đỏ, bác rút ra cây sáo xương rồi vừa đi vừa thổi, tiếng sáo du dương, trầm bổng làm mê hoặc người nghe. Dưới cái mờ ảo của đêm trăng, một người thanh niên không bóng cứ thế dần dần biến mất vào cái lối dẫn vào núi lớn. Sáng hôm sau, bác dậy sớm, sửa soạn lại hành lý, gồm một cái túi đựng đồ hành pháp đeo chéo trước ngực, một cái balo mà hôm trước anh Mùi chuẩn bị cho để đựng hành lý. Xong xuôi, bác đi thắp nén hương một vòng các điện rồi ghé qua chỗ nhà, nơi cửu cổ của bác đang lột xác,. Bác đi tới từng cái lọ,nhỏ ít máu của mình vào trong rồi nói thì thầm:

- Hy vọng sau khi tao về, thì chúng mày đã thành mẫu cổ.

Những tiếng rít xào xào kêu lên, bác hài lòng vỗ nhẹ vào chúng rồi đặt mầm hổ xoa ngãi dưới gốc cây ngãi liễu rồi chôn nó xuống. Bác nhìn một vòng rồi đi ra ngoài, đứng ở tháp Quả Ma, bác nhìn vào một bài vị khắc tên trên đó. Đây chính là quỷ tân nương của Dung bị bác thu lấy. Bác thì thầm:

- Hy vọng ngươi sớm ngày đầu thai chuyển kiếp, buông bỏ hận thù

Từ trong tháp phát ra những âm thanh uốn éo, đầy căm giận, sợ hãi:

- Rừ,rừ, hận ai chôn con kiến, mạng nó nhỏ làm sao.

Bác lắc đầu rồi quay đi, tới chỗ hẹn mà mọi người đã chờ sẵn. Nơi hẹn là bờ biển, chuyến này sẽ đi bằng thuyền lớn. Ra tới thì đã thấy 3 người kia đã chờ sẵn trên thuyền, nhìn thấy bác, Bảy Ếch vẫy tay kêu lớn:

- Ở đây này anh Cổ ơi, nhanh lên, thuyền sắp đi rồi

Bác nhanh chân chạy đến, rồi leo lên thuyền. Tuệ Linh nói:

- Mọi khi ông đúng hẹn lắm mà. Sao hôm nay lại tới trễ vậy

Bác cười:

- Tôi có chút việc cần giải quyết, nên đến muộn chút mong mọi người thông cảm.

Ông Tường nói:

- Thôi, mày rút kinh nghiệm lần sau. Thời gian là vàng bạc, không thể để phí được

Sau khi mọi người đã tới đủ không thiếu một ai. Chiếc thuyền dần dần rẽ sóng, hướng lên phía bắc mở ra một chuyến phiêu lưu đầy hấp dẫn.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.