Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đấu La

Tiểu thuyết gốc · 2545 chữ

- "Nhị Long, nàng cứ thoải mái làm những gì mình muốn, mọi chuyện đã có nam nhân của nàng chống lưng!

Ta cũng sẽ đên Lam Bá học viện thăm nàng thường xuyên!"

Liễu Nhị Long đang mặc quần áo chuẩn bị rời đi nghe hắn nói vậy liền hừ một tiếng:

- "Hừ! Mặc kệ ngươi!"

Hăn kéo tay nàng lại:

- "Còn nữa, đây là lễ vật ta tặng nàng!"

Rồi hắn dúi vào tay nàng viên hồn hoàn hệ thống.

Liễu Nhị Long ngạo kiều:

- "Không cần, ngươi giữ lại đi!"

Nam giữ chặt lấy tay nàng:

- "Nàng cứ nhận lấy, chỉ là một viên hồn hoàn mà thôi, sau này ta sẽ tặng nàng thứ khác tốt hơn!"

- "Hồn hoàn?"

- "Đúng vậy!" Rồi hắn đem công dụng của viên hồn hoàn này nói với nàng. Liễu Nhị Long nghe xong cũng có chút khó tin, bất quá cũng không khách khí nữa đem cất vào.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Thoắt cái đã đến ngày Tuyết Nhi thức tỉnh Võ Hồn.

Nam cùng Đông Nhi quyết định cho nàng thức tỉnh tại Tinh Đấu Sâm Lâm, khu vực ngôi nhà nhỏ quen thuộc. Bởi vì khả e ngại thiên phú của nàng quá mức mạnh mẽ sẽ gây động tĩnh quá lớn. Hắn cũng cẩn thận phong tỏa khu vực này lại.

Dưới sự chứng kiến của Nam cùng chúng nữ. Tuyết Nhi thức tỉnh thành công võ hồn của mình. Hư ảnh một nam nhân cao quý, duy ngã độc tôn hiện lên phía sau nàng, cùng với đó là khí thế đáng sợ khiến mấy nữ toát mồ hôi hột.

Mấy nữ miệng lắp bắp:

- "Võ...võ hồn Bá Chủ!"

Các nàng đồng loạt quay sang nhìn Nam, hiển nhiên nàng đã thừa kế võ hồn của tên này. Hơn nữa các nàng cũng hiểu được võ hồn của nam nhân này bá đạo tới mức nào. Các nàng còn chưa từng một lần được thấy hắn xuất ra bất kỳ hồn kỹ gì.

Kim Nhi cũng nhảy ra ngồi trên vai hắn gật gù:

- "Quả nhiên nàng thừa kế võ hồn của Phu quân!"

Chưa dừng lại ở đó, việc xảy ra tiếp theo khiến các nàng trợn tròn mắt. Hồn lực của nàng vậy mà tiên thiên 30 cấp, đồng nghĩa với việc chỉ cần có đủ hồn hoàn là nàng sẽ lập tức đột phá tới Hồn Tôn.

Thiên phú này của nàng quá mức khủng khiếp đi.

Tiểu cô nương không thèm để ý tới ánh mắt của chúng nữ, sung sướng nhào vào ngực Nam:

- "Khúc khích, Võ hồn của Tuyết Nhi chính là baba, thật tốt. Sau này nếu Tuyết Nhi nhớ baba thì chỉ cần triệu hồi Võ Hồn là có thể gặp được.

Nam cưng chiều vuốt ve mái tóc nàng, còn Bỉ Bỉ Đông đi tới nhéo má tiểu cô nương:

- "Xú nha đầu, suốt ngày chỉ biết đến ba ba, người mẹ này sắp trở thành người vô hình đến nơi rồi!"

- "Hì hì! Tuyết Nhi đương nhiên cũng muốn mẫu thân a!"

Rồi tiểu cô nương lại quay sang ôm lấy mẫu thân.

Mấy nữ A Ngân, Bích Cơ cùng Tử Cơ ánh mắt hâm mộ, thầm nghĩ xem ra phải cố gắng ép khô hắn để có thể sinh cho hắn thêm một nữ nhi!

- "Được rồi! Nha đầu mau chào các dì rồi chúng ta trở về!"

Tuyết Nhi liền lễ phép lên tiếng:

- "Dì A Ngân, dì Bích Cơ, dì Tử Cơ, Tuyết Nhi về đây, lần sau lại cùng ba ba tới thăm các dì!"

Mấy nữ xúm lại nựng má tiểu cô nương, các nàng cũng rất yêu thích tiểu nha đầu này đâu.

[Keng! Phát động nhiệm vụ: Rời Đấu La.

Nội dung: Trong vòng một năm, rời khỏi Đấu La Đại Lục để cốt truyện bắt đầu một cách tự nhiên.

Phần thưởng: 5 viên hồn hoàn hệ thống (tự động trao cho Bỉ Bỉ Đông).

Thất bại: Cốt truyện hỗn loạn!]

Nam thở dài một tiếng:

- "Xem ra đã tới lúc rồi..." Hắn vẫn có chút không nỡ xa chúng nữ ở đây

Kim Nhi liền lên tiếng an ủi:

- "Phu quân, chỉ là mấy chục năm thôi mà, sau này các nàng còn phải cùng phu quân sống tới vĩnh hằng đâu!"

Nghe Kim Nhi an ủi, hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều:

- "Ta biết rồi, tiểu nha đầu!"

Đêm hôm đó, một nha ba người hắn ngủ chung một giường.

Tiểu nha đầu Tuyết Nhi thức tỉnh được võ hồn của hắn vui vẻ cười nói không ngớt miệng. Một lát sau đã mệt mỏi thiếp đi. Chỉ còn hăn và Đông Nhi vẫn thức. Nam lên tiếng:

- "Đông Nhi..."

- "Thiếp đây, phu quân sao vậy?"

Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc bồng bềnh của nàng:

- "Nàng nhớ trước đây ta đã từng nói rằng từ từ sẽ cho nàng biết tất cả về ta không?"

Bỉ Bỉ Đông nghe hắn nói vậy trong lòng rộn lên:

- "Phu quân, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn kể cho thiếp.."

- "Ừm! Nàng đã biết con người của ta, bây giờ cũng nên biết một chút về thân phận của ta."

Rồi hắn trầm giọng, từ từ kể lại:

- "Ta thật ra không phải là người Đấu La Đại Lục, mà là người ở thế giới bên ngoài. Mục đích đầu tiên của ta khi tới nơi này không gì khác chính là vì Bỉ Bỉ Đông nàng."

Bỉ Bỉ Đông nghe vậy gật đầu, nàng cuối cùng đã hiểu ra nhiều thứ mà trước đây vẫn luôn thắc mắc. Như việc trước đây hắn từng nói "Ở Vũ Hồn Điện chỉ có nàng xứng biết được thân phận của hắn." Thì ra ngày đó là hắn tới Đấu La Đại Lục và chủ động đến để tìm nàng. Rồi cả việc các tỷ muội khác mà nàng chưa bao giờ được gặp, hóa ra các nàng cũng không ở Đấu La Đại Lục.

Nghĩ đến đây Bỉ Bỉ Đông mỉm cười hạnh phúc dựa vào vai hắn:

- "Ừm! Thiếp hiểu rồi, Tiểu Nam!"

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, rồi tiếp tục:

- "Nhưng hiện tại ta sắp phải rời đi nơi này!"

Bỉ Bỉ Đông nghe xong lập tức sắc mặt trắng bệch, nước mắt không kìm được chảy ra.

Hắn vội đưa tay lau đi:

- "Ngoan! Ta không phải bỏ lại nàng, mà ta bắt buộc phải rời đi nếu không thế giới này sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Sau này ta vẫn sẽ quay lại để đón các nàng đi cùng."

Nàng lúc này mới nhẹ nhõm, bất quá lại thắc mắc:

- "Vậy tại sao bây giờ chàng không đưa bọn thiếp theo luôn?"

Nam lắc đầu:

- "Hiện tại nàng vẫn chưa đủ mạnh để phá bỏ mối liên kết của mỗi sinh linh với Đấu La Đại Lục, nếu ta cưỡng ép đưa các nàng rời khỏi sẽ khiến thế giới này sụp đổ.

Với lại không phải nàng còn muốn thay đổi thế giới này sao?"

Bỉ Bỉ Đông gật gù:

- "Được! Vậy thiếp nghe lời chàng, sau này đủ mạnh, xử lý xong toàn bộ vấn đề của Đấu La sẽ cùng chàng đi ra bên ngoài, một đời phiêu diêu tự tại. Bất quá phải mất bao lâu chàng mới trở lại nhìn mẹ con thiếp?"

Hắn cố gắng giấu đi sự không nỡ trong giọng nói:

- "Không lâu đâu, chỉ khoảng hơn 20 năm mà thôi."

Bỉ Bỉ Đông nghe đến phải xa hắn hơn 20 năm khóc thút thít, bất quá vẫn gật đầu:

- "Thiếp biết rồi! Chàng không cần lo lắng cho mẹ con thiếp!"

Hắn hôn lên đôi mắt đẹp, liếm đi những giọt lệ:

- "Ngoan! Sau này chúng ta còn phải cùng nhau sống tới vĩnh hằng, 20 năm này có đáng là gì?"

- "Ừm! Thiếp tin tưởng chàng!"

- "Được rồi! Chúng ta nghỉ ngơi thôi, đừng đánh thức Tuyết Nhi!"

Gần một năm này, hắn đến nói lời tạm biệt với từng nữ nhân.

Ban đầu mấy nữ đều sướt mướt quyến luyến, sau đó là một trận hoang lạc mấy ngày không ngừng nghỉ. Cũng may hắn sớm đã vô địch trong chuyện chăn gối, nếu không chỉ sợ bây giờ đã thành các xác khô.

Đến gặp Liễu Nhị Long, cô nàng này còn điên cuồng hơn. Dùng răng cắn đủ mọi nơi lên cơ thể hắn, từ tay, chân đến cả côn thịt cũng đầy dấu răng của nàng. Hai người quần nhau đến một tháng. Trừ những lúc nghỉ ngơi ra thì lúc nào cũng là điên cuồng lao vào nhau như hai con thú.

Nam lúc này đang trần truồng ôm lấy Liễu Nhị Long:

- "Nàng sao vậy, trên người ta giờ tòa dấu răng của nàng!"

Cô nàng kiêu ngạo:

- "Hừ! Tên khốn dâm tặc, ta muốn ngươi không thể quên được ta!"

Nam buồn cười nhéo chiếc mũi quỳnh của nàng:

- "Ta làm sao có thể quên được Long Nhi chứ?"

- "Hừ! Ta làm sao biết được lòng dạ nam nhân, đặc biệt là tên dâm tặc biến thái như ngươi, chỉ sợ đến khi gặp lại ngươi chê ta già không còn xứng với ngươi thôi!"

- "Phốc! Đừng suy nghĩ linh tinh, nữ nhân của Hoàng Nam ta không bao giờ có chuyện già đi! Các nàng sẽ mãi giữ ở độ tuổi đẹp nhất, đó cũng là quyền lợi chỉ nữ nhân ta mới có."

Liễu Nhị Long bĩu môi:

- "Phi! Lại khoác lác!

- "Hắc hắc! Nàng đã uống thứ đó của ta mà không cảm nhận được sao?"

Liễu Nhị Long nghe vậy đỏ mặt, bất quá nghĩ lại, quả nhiên mỗi lần uống thứ hắn bắn ra nàng đều có cảm giác khoan khoái tràn đầy sức sống. Liền yêu kiều hừ một tiếng:

- "Quả nhiên là dâm tặc, ngay cả thứ đó cũng có tác dụng như vậy!"

Nam không những không xấu hổ mà còn đắc ý cười lớn.

Cuối cùng, hắn tới thăm cô nàng ngạo kiều Cổ Nguyệt Na kia.

Vừa tới nơi đã nghe tiếng hừ lạnh của nàng:

- "Hừ! Hoang dâm vô độ!"

Nàng không hiểu vì sao nam nhân này quãng thời gian gần đây lại đắm chìm trong sắc dục như vậy, trong lòng có chút sợ hãi khi hắn tới tìm mình, sợ hắn không nhịn được giở trò cầm thú. Bất quá cũng không khỏi có chút chờ mong.

Nam bị nàng chửi xấu hổ gãi gãi mũi, sau đó lại tới ôm lấy nàng:

- "Na na! Ta sắp phải rời khỏi Đấu La Đại Lục!"

Cổ Nguyệt Na giật mình, trong lòng bắt đầu cảm thấy mất mát.

Nam vuốt ve mái tóc trắng xoã dài của nàng, từ từ kể lại.

Cổ Nguyệt Na nghe xong cũng hiểu rõ mọi chuyện, ngượng ngùng nói:

- "Vậy là ngươi tới đây là để từ biệt với ta sao?"

- "Đúng vậy, chẳng lẽ nàng còn muốn ta làm gì khác?"

Vừa nói hắn vừa nhếch miệng cười xấu xa.

Nhìn gương mặt vô sỉ của hắn, Cổ Nguyệt Na lập tức lùi lại:

- "Ngươi không được qua đây."

Hắn phì cười, kéo nàng vào trong ngực:

- "Ta chỉ đùa thôi, ta còn lời hứa giúp nàng thực hiện mong muốn còn chưa xong đâu, hơn nữa ta muốn Cổ Nguyệt Na toàn tâm toàn ý gả cho Hoàng Nam ta!"

Cổ Nguyệt Na hạnh phúc gật đầu:

- "Ừm, cảm ơn ngươi!"

Nàng thực sự vẫn chưa sẵn sàng trao thân cho hắn. Mặc dù nếu hắn tiếp tục muốn nàng có thể sẽ đồng ý, nhưng nam nhân này hiểu nàng chưa hoàn toàn sẵn sàng. Trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ vì có hắn làm chỗ dựa.

- "Ngốc, giữa chúng ta còn cần cảm ơn với không cảm ơn sao?"

- "Ta biết rồi! Tiểu Nam..."

Trở lại Vũ Hồn Điện.

Tiểu nha đầu Tuyết Nhi ngồi bên ngoài bực bội:

- "Ba ba cùng mẫu thân rốt cuộc làm gì trong phòng mà hơn mười ngày còn không chịu ra ngoài?"

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Nam nắm tay Bỉ Bỉ Đông bước ra.

Tiểu cô nương lập tức nhào đến:

- "Ba Ba, mẫu thân, hai người để Tuyết Nhi một mình thật chán a!"

Bỉ Bỉ Đông đỏ mặt, nhéo hông Nam một cái. Bên dưới nàng lúc này đã thành hình dạng côn thịt của hắn, không biết đến lúc nào mới có thể khép miệng lại.

- "Tuyết Nhi ngoan, mẫu thân cùng phụ thân có chút việc cần giải quyết."

- "Hừ! Biết ngay là hai người bỏ quên Tuyết Nhi mà!"

Nam buồn cười nhéo má nàng:

- "Được rồi, để chuộc lỗi với Tuyết Nhi, ba ba cùng mẫu thân sẽ chơi với Tuyết Nhi thật nhiều được không?"

Tiểu cô nương mắt sáng lên:

- "Vậy phụ thân mau dẫn Tuyết Nhi với mẫu thân đi chơi, Tuyết Nhi hứa sẽ không giận nữa!"

Nam cùng Bỉ Bỉ Đông nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

Vậy là kể từ đó, hắn mỗi ngày đều bên hai mẹ con, dạo chơi khắp nơi trên Đại Lục, có lúc thì qua đi thăm mấy nữ khác.

Rất nhanh, một năm nữa lại trôi qua.

Chúng nữ tập trung ở căn nhà nhỏ trong Tinh Đấu Sâm Lâm, kể cả Liễu Nhị Long và Cổ Nguyệt Na, sướt mướt quyến luyến:

- "Phu quân, ngươi bảo trọng!"

- "Dâm tặc! Không được phép quên ta, nếu không ta cả đời sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Nam tiến đến ôm từng người một vỗ về, an ủi.

Đến Bỉ Bỉ Đông, Tuyết Nhi đã khóc sắp cạn nước mắt khi biết không được gặp hắn trong thời gian dài.

Hắn bế lấy nàng:

- "Tuyết Nhi ngoan nhất, hiểu chuyện nhất. Ba ba chỉ rời đi một thời gian, sau này sẽ trở lại cùng Tuyết Nhi và mẫu thân a!"

Tiểu cô nương càng khóc to hơn:

- "Hu hu! Baba, Tuyết Nhi không muốn xa baba!"

Nam vuốt ve mái tóc nàng:

- "Ngoan, không phải Tuyết Nhi còn có Võ Hồn là baba sao, sau này mỗi khi nhớ baba chỉ cần gọi võ hồn lên là có thế gặp."

Tiểu cô nương lau nước mắt gật đầu, rồi triệu hồi võ hồn phụ thể. Hư ảnh của hắn hiện lên phía sau lưng nàng.

- "Đấy, Tuyết Nhi xem, đây không phải là baba sao?"

Tiểu cô nương rất hiểu chuyện, mỉm cười để không làm hắn lo lắng:

- "Tuyết Nhi biết rồi! Baba nhớ bảo trọng!"

Hắn hôn lên má nàng thêm một ngụm rồi đưa mắt nhìn chúng nữ:

- "Ta phải đi đây, các nàng cũng bảo trọng, còn nữa, nhớ rằng mọi chuyện đều có nam nhân của các nàng gánh vác, không cần e ngại bất cứ thứ gì!"

- "Bọn thiếp biết rồi!"

Thế là hắn đặt lại Tuyết Nhi vào vòng tay của Bỉ Bỉ Đông, rồi quay người bay thẳng lên trên, từ từ biến mất.

Chúng nữ mắt đỏ hoe nhìn theo, đến khi đã hoàn toàn không thấy bóng lưng của hắn nữa...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 64
Lượt đọc 3024

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.