Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Nhị Long quy tâm

Tiểu thuyết gốc · 2594 chữ

Thấy nàng trở lại, Nam đặt cốc trà đang uống dở xuống nhếch miệng cười:

- "Thế nào? Nhị Long, nhanh như vậy đã không nhịn được tới gặp ta rồi sao?"

- "Hừ! Đừng ảo tưởng, ta là có chuyện muốn hỏi ngươi!"

Hắn cười vẫy tay:

- "Không vội, không vội, nàng lại đây!"

Liễu Nhị Long tức giận:

- "Không phải ngươi nói rằng sẽ không ép ta làm chuyện đó nữa sao?"

Nam khóe miệng giật giật:

- "Ta đã nói gì đâu? Chẳng lẽ nàng muốn rồi?"

Liễu Nhị Long đỏ mặt, khẽ gắt:

- "Vô sỉ! Ta có chết cũng không bao giờ..."

- "Được rồi! Nàng muốn hỏi gì thì trước tiên ngồi xuống đã!"

Liễu Nhị Long hừ một tiếng rồi đi lại gần, đang chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thì hắn lại kéo lấy tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.

- "Ngươi! Mau buông ra!"

- "Hắc hắc! Như này vẫn tốt hơn, được rồi, nàng có gì muốn hỏi?"

Liễu Nhị Long cũng ngừng giãy dụa, dù sao đã bị hắn đút vào vô số lần, ngồi lên đùi có tính là gì.

- "Vì sao trước đây ngươi nói Ngọc Tiểu Cương không xứng với ta?"

Nam tỏ vẻ đương nhiên:

- "Cái này còn cần phải hỏi sao? Dĩ nhiên bởi vì hắn là một phế vật cặn bã rác rưởi rồi!"

Liễu Nhị Long giận tím mặt, bất quá vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục hỏi:

- "Có phải ngươi đã biết hắn chính là anh họ của ta không?"

Nam gật đầu không phủ nhận.

- "Vậy tại sao lúc đó ngươi không nói với ta?"

Hắn lắc đầu cười:

- "Nàng nghĩ ta là kẻ quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác sao? Đó không phải là lý do mà hắn không xứng với nàng. Còn về lý do thực sự thì sau này từ từ nàng sẽ nhận ra!"

Liễu Nhị Long có chút bất ngờ:

- "Ngươi thực sự không để ý tới những điều này?"

Nàng cũng là nữ nhân không thèm quan tâm ánh mắt người đởi. Lúc tên Ngọc Tiểu Cương hèn nhát chạy trốn, dù không định đồng ý lời cầu hôn của hắn nhưng thực sự trong lòng nàng ít nhiều vẫn cảm thấy thất vọng. Nhưng nam nhân này thì khác, hắn suy nghĩ giống nàng, chỉ cần mình cảm thấy vui vẻ là được.

Nam nhếch miệng cười:

- "Trên thế giới này chỉ có chuyện ta muốn làm hoặc không muốn làm, nếu kẻ nào dám có ý kiến thì giết là được, còn nếu cả thế giới có có ý kiến thì diệt cả thế giới!"

Liễu Nhị Long nghe lời nói bá đạo của nam nhân từng hành hạ khiến mình sướng đến chết đi sống lại kia trái tim không khỏi thổn thức, gương mặt có chút đỏ lên.

Nam chú ý đến biểu hiện của nàng, cười tà:

- "Thế nào? Long Nhi lại muốn rồi à?"

Liễu Nhị Long tức giận:

- "Ngươi...vô sỉ!"

Hắn cười hắc hắc rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng. Liễu Nhị Long đang định giãy giũa trốn thoát nhưng lại bất giác nhớ đến cảm giác sung sướng hắn đem lại, thầm nghĩ "Thôi thì cho hắn cuối cùng vậy, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa!"

Thế là hai người lại điên cuồng lao vào nhau.

Đến khi Liễu Nhị Long toàn thân rã rời, trần truồng nằm trên ngực hắn.

Hắn vuốt ve làn da căng mịn trơn bóng, cười tà:

- "Thế nào? Long Nhi, thoải mái chứ?"

Liễu Nhị Long đỏ mặt, nàng cũng không ngờ mình lại trầm luân tới mức này. Ngồi dậy lấy y phục mặc vào, cố gắng nói một câu không cảm xúc với hắn:

- "Từ giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa!"

Nam cũng ngồi dậy, lắc đầu cười:

- "Không thể! Liễu Nhị Long nàng đã là nữ nhân của ta."

- "Phi! Ngươi mơ tưởng, cho dù ngươi có đến tìm ta cũng không gặp ngươi. Ngươi là tên ghê tởm biến thái nhất mà ta biết!"

Hắn cười cười hài hước:

- "Vậy sao! Ấy vậy mà lúc nãy còn có người rất tận hưởng phục vụ tên ghê tởm này đâu!"

Liễu Nhị Long xấu hổ hừ một tiếng:

- "Hừ! Dù sao đi nữa từ nay trở đi ta và ngươi xem như chưa từng quen biết, nếu có gặp lại chỉ là kẻ thù!"

Nói xong không đợi hắn trả lời nàng quay lưng rời đi. Nhưng đi được một quãng vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn hắn thêm một lần. Nam nhân này đã khiến cả cuộc đời nàng hoàn toàn thay đổi, hận ý của nàng đối với hắn đã giảm đi rất nhiều. Nàng trong lòng hạ quyết tâm "Từ hôm nay, Liễu Nhị Long ta sẽ sống cho bản thân mình!"

[Keng! Nhiệm vụ hoàn thành

Chúc mừng ký chủ nhận được một viên hồn hoàn hệ thống!]

Nam lúc này cũng đứng dậy, đem y phục mặc vào: "Cũng đến lúc trở về với Đông Nhi và Tiểu Tuyết thôi!"

Vừa về tới Vũ Hồn Điện, Bỉ Bỉ Đông đã bế nữ nhi tới đón hắn.

Tiểu cô nương lập tức nhào vào lòng hắn dụi dụi:

- "Baba, nhớ chết Tuyết Nhi rồi!"

Hắn xoa đầu tiểu nha đầu cưng chiều. Nhưng nàng lại lên tiếng đốt nhà:

- "Người baba có mùi thật kỳ lạ, không giống mùi của mẫu thân!"

Bỉ Bỉ Đông nghe xong ánh mắt híp mắt, túm lấy cổ áo hắn ngửi ngửi, nhận ra mùi hương không giống với bất kỳ tỷ muội nào, hàn khí loé lên, nghiến răng:

- "Tiểu Nam... Chàng giải thích thế nào đây?"

Nam toát mồ hôi lạnh:

- "Đông Nhi...nàng nghe ta giải thích...ta chỉ là vừa mới cứu vớt một thiếu nữ đáng thương mà thôi!"

Bỉ Bỉ Đông dùng ánh mắt khinh bỉ:

- "Cứu vớt xong rồi ngươi định thế nào? Đem nàng về làm tỷ muội với ta luôn sao?"

Nam lập tức dùng ánh mắt cầu cứu ra hiệu với Hoàng Nhận Tuyết, nhưng tiểu cô nương lại khoanh tay trước ngực, ngạo kiều quay mặt đi.

- "Hừ! Baba đáng ghét, có Tuyết Nhi và mẫu thân cùng các dì còn không cảm thấy đủ!"

Bỉ Bỉ Đông gật đầu, nhưng nghe nàng đặt vị trí của mình cùng với nàng và các tỷ muội liền cảm thấy không ổn, vội bế lấy Tuyết Nhi khỏi tay hắn, không quên dùng ánh mắt hình viên đạn liếc xéo hắn.

Hai năm nhanh chóng trôi qua.

Nam lúc này đang ôm hai mẹ con Đông Nhi phơi nắng trên bờ suối Tinh Đấu Sâm Lâm.

Dưới nước là ba nữ Bích Cơ, Tử Cơ và A Ngân đang đùa nghịch.

- "Ba ba, Tuyết Nhi đã 5 tuổi, chỉ còn 1 năm nữa là ta thức tỉnh võ hồn a! Ba ba nói xem Tuyết Nhi sẽ thức tỉnh loại Võ Hồn gì a?"

Hắn hôn lên chiếc má phổng phao của nàng một ngụm:

- "Tuyết Nhi là nữ nhi của baba đương nhiên sẽ thức tỉnh loại võ hồn mạnh mẽ nhất từ trước đến nay rồi!"

Tiểu cô nương đắc ý:

- "Hì hì! Đương nhiên! Mẫu thân cũng đã đồng ý khi Tuyết Nhi đột phá hồn Vương sẽ cho ta xâm nhập Thiên Đấu đế quốc, baba cứ chờ xem!"

Nam nghe đến đây đánh mắt sang Bỉ Bỉ Đông. Nàng vội lên tiếng thanh minh:

- "Không phải tại thiếp, chỉ là nha đầu cứ nằng nặc đòi đi cho bằng được mà thôi!"

Hắn lắc đầu cười:

- "Không sao, nếu Tuyết Nhi đã muốn thì baba sẽ ủng hộ!"

Tiểu cô nương đánh chụt vào má hắn một cái, vui vẻ:

- "Hì hì! Baba tốt nhất!"

Hôm sau, hắn quyết định đi xem Liễu Nhị Long một chút, dù sao cũng đã hai năm không gặp nàng. Nàng cũng đã sáng lập Lam Bá Học Viện ở Thiên Đấu Thành, vì vậy hắn trực tiếp tới đó.

Nhưng khi tới nơi, hắn được cho biết nàng đã dẫn theo một đám học sinh đi thu hoạch hồn hoàn, thế là hắn lập tức đi tới Lạc Nhật Sâm Lâm thì thấy đám học sinh của học viện đang trở về mà không có nàng.

Hắn nhếch miệng cười xấu xa, quay trở lại ngôi nhà nhỏ kia.

Quả nhiên nàng thực sự đang ở đây, nhưng khi lại gần hắn lại đang nghe nàng đang vừa rên rỉ vừa mắng mỏ:

- "Ưm...tên dâm tặc...sướng..."

"Tên ghê tởm...ưm...hành hạ ta tiếp đi...ưm ưm"

Nam khóe miệng giật giật, không nghĩ nàng dâm tới như vậy, phải trở lại nơi này để thủ dâm.

Một lúc sau nàng "A" một tiếng, hiển nhiên đã lên đỉnh. Nhưng ngay sau đó hắn lại bắt đầu nghe tiếng khóc:

- "Hu hu! Rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì ta không thể quên được hắn?"

Nam nghe xong trong lòng hơi nhói, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào không gây tiếng động, thấy nàng đang nằm trần truồng trên giường che mặt khóc nức nở.

Hắn từ từ đi tới, cúi xuống hôn vào hai mép môi đã ướt đẫm của nàng.

Liễu Nhị Long giật mình "A" lên một tiếng, lập tức ngồi dậy thì thấy nam nhân đáng ghê tởm mà mình đang mong nhớ kia đang thưởng thức nơi tư mật của mình. Phải biết trước đây hắn chưa từng dùng miệng để nghịch nơi đó.

- "Ngươi! Tên khốn, vì sao ngươi lại ở đây?"

Hắn mỉm cười nhu hòa:

- "Nhị Long, nhớ ta không?"

Liễu Nhị Long hừ lạnh một tiếng:

- "Hừ! Ngươi quên ta từng nói gì sao? Chúng ta không có quan hệ gì, nếu có chỉ là kẻ thù của nhau!"

Hắn hôn một cái lên gò mu trắng nõn:

- "Thật vậy sao? Vậy mà ta thấy có người nhớ ta tới mức phải tự mình giải quyết đâu, còn khóc lóc nức nở nữa chứ!"

Liễu Nhị Long xấu hổ:

- "Ngươi đừng hiểu lầm, ta...ta mới không có!"

- "Hắc hắc! Thôi được rồi, nếu nàng nói chúng ta là kẻ thù vậy thì cùng ta đại chiến ba trăm hiệp!"

Nam cười xấu xa một tiếng rồi vùi đầu vào giữa hai chân nàng húp sột soạt, thi thoảng lè lưỡi trêu trọc hạt le đỏ hồng xinh đẹp.

Liễu Nhị Long không kìm nén nổi khoái cảm lúc này, cắn môi, hai tay ấn đầu hắn thật chặt vào giữa hai chân

- "Ưm...ngươi mạnh hơn chút!"

Sau khi dùng lưỡi khiến nàng lên đỉnh, dâm thủy bắn ướt một mảng giường hắn mới lật úp người nàng lại, bắt đầu dùng tư thế động vật điên cuồng xâm nhập.

- "Ưm...mạnh lên...tên dâm tặc....ta sướng..."

Hắn vỗ bốp vào mông nàng:

- "Hừ...nàng đúng là dâm nữ!"

- "Ưm...ta không phải...ưm...sướng quá!"

Lâu ngày không gặp, hai người đại chiến hơn mười hiệp Liễu Nhị Long cầu xin hắn dừng lại.

Lúc này nàng đang nằm trên người hắn, bàn tay vuốt ve lên xuống côn thịt vẫn còn căng cứng.

- "Ngươi vì sao vẫn cứng như vậy?"

Nam đắc ý:

- "Ha ha! Nam nhân của nàng là kim thương bất ngã mà!"

Liễu Nhị Long bĩu môi:

- "Phi! Đừng mơ tưởng trở thành nam nhân của ta, cùng lắm chỉ là bạn tình mà thôi?"

Nam nghe nàng nói vậy trừng mắt:

- "Hử?"

Liễu Nhị Long giật mình thon thót, không hiểu sao nàng rất sợ khiến hắn giận, lập tức lên tiếng biện minh:

- "Đừng hiểu lầm, ta...ta chỉ có mình ngươi là bạn tình thôi!"

- "Phốc! Ta đương nhiên không có ý này!" - Hắn bật cười nhéo nhéo mũi nàng.

Liễu Nhị Long hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ "Vì sao ta phải giải thích cho hắn?" bất quá vẫn không nói ra, chỉ dùng tay sục mạnh côn thịt vài cái cho bõ ghét.

Hai người ôm nhau hồi lâu, Liễu Nhị Long vừa tận hưởng lồng ngực quen thuộc vừa nghịch ngợm côn thịt của hắn, không để nó xìu xuống. Trong đầu thì không ngừng phủ nhận "Ta còn lâu mới nhớ thứ gớm ghiếc đáng ghét này!"

- "Hắc hắc! Tiểu dâm nữ nàng khi không có ta đã tới nơi này tự giải quyết bao nhiêu lần rồi?"

Liễu Nhị Long nghe hắn gọi mình là tiểu dâm nữ hốc mắt đỏ lên, giọng ủy khuất:

- "Ngươi... đừng gọi ta như thế hức..."

Nam giật mình, vội đưa tay xoa nhẹ đôi mắt đẹp:

- "Đừng khóc, ta chỉ giỡn với nàng thôi!"

Liễu Nhị Long quay mặt đi, nhưng bàn tay vẫn vuốt ve lên xuống côn thịt:

- "Hừ! Chỉ khi ta giúp học viên săn bắt hồn thú mới tiện thể tới nơi này thôi, ngươi đừng hiểu lầm!"

- "Hắc hắc! Xem ra thời gian qua nàng nhớ tên dâm tặc ghê tởm như ta không ít lần!"

- "Phi! Ta mới không thèm nhớ ngươi!"

Nam cười khổ, kéo mặt nàng lại hôn lên đôi môi trơn bóng.

- "Vậy còn tên Ngọc Tiểu Cương kia thì sao?"

Liễu Nhị Long thấy hắn đột nhiên nhắc tới Ngọc Tiểu Cương trong hoàn cảnh này sắc mắt không được tự nhiên, bất quá vẫn trả lời:

- "Thân phận của ta và hắn đã định sẵn không có kết quả tốt!"

Nam lắc đầu cười:

- "Nàng thật sự nghĩ như vậy?

Nếu nàng thật sự yêu hắn thì với tính cách của nàng sẽ quan tâm đến cái gọi là thân phận hay sao?"

Liễu Nhị Long toàn thân chấn động. Lời này của hắn thực sự đã khiến nàng bừng tỉnh. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn tự lừa dối mình, vấn đề thực sự e ngại không phải là quan hệ anh em họ với Ngọc Tiểu Cương mà là hình bóng của hắn trong tim nàng đã bị thay thế bởi một nam nhân khác. Nhưng vì nàng luôn coi nam nhân này là kẻ đã hủy hoại cuộc đời mình mà luôn phủ nhận đi điều này.

Nghĩ đến đây nàng ngước lên, đôi mắt ngập nước nhìn gương mặt anh tuấn của Nam.

Hắn mỉm cười âu yếm hôn nàng một ngụm:

- "Hiểu rồi chứ!"

Liễu Nhị Long gật gật đầu.

Nhưng đang trong lúc cảm động thì "phụt!", tinh dịch từ côn thịt của hắn phun ra bắn ướt nhẹp tay nàng.

Nàng tức giận bóp mạnh côn thịt của hắn một cái.

- "A, Nhị Long, nhẹ tay thôi, nếu nó hỏng mất sau này nàng đừng hối hận!"

Liễu Nhị Long yêu kiều hừ một tiếng, rồi đưa bàn tay nhớp nháp tinh dịch của hắn lên mũi ngửi ngửi. Cảm nhận mùi vị quen thuộc đã rất lâu trước đây, vô thức đưa lưỡi ra liếm liếm.

Nam phụt cười khiến nàng giật mình, nhận ra hành động vừa rồi của mình, xấu hổ tới đỏ bừng mặt.

Nam đưa gương mặt đáng thương ra chỉ xuống phía dưới côn thịt:

- "Nhị Long, nàng xem... nó nhớp nháp quá!"

Nàng liếc xéo hắn một cái, mút sạch tinh dịch còn dính trên tay rồi trườn xuống phía dưới ngậm lấy côn thịt phun ra nuốt vào giúp hắn làm sạch.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động phục vụ hắn mà không phải do hắn yêu cầu, gương mặt đỏ bừng, say mê mùi vị đã lâu không được thưởng thức...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 66
Lượt đọc 3436

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.