Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu nhận khách khanh trưởng lão

Tiểu thuyết gốc · 2121 chữ

Nhân Trung Long có chút do dự, rồi vẫn quyết định nói:

-Ta biết lời này có chút quá đáng nhưng ta có thể cầu Lạc huynh đưa theo Nhân Trung gia của ta hay không?

Hắn mỉm cười mà đáp:

-Nếu như Nhân huynh đáp ứng gia nhập vào Long Vân thương hội của chúng ta thì đương nhiên Nhân Trung gia sẽ trở thành đối tượng được bảo hộ của Long Vân thương hội.

Lời của hắn hết sức rõ ràng, chính là muốn chiêu mộ Nhân Trung Long về thương hội của mình. Kỳ thực Nhân Trung Long đã sớm biết ý này của Lạc Long rồi, ban đầu hắn còn có chút bài xích nhưng sau khi tiếp xúc lâu dài thì hắn thấy được con người của Lạc Long rất tốt, cho dù đầu quân cho Long Vân thương hội cũng không có gì không được, chỉ là lòng của hắn không đặt tại Văn Lang đế quốc này, hắn cười khổ mà nói:

-Lạc huynh có hứng thú nghe một câu chuyện không?

-Ồ, Nhân huynh xin cứ nói, Lạc mỗ rửa tai xin nghe.

-Lạc huynh cũng đã biết Nhân Trung gia của ta mới chuyển tới Hắc Thạch thành này được hai mươi năm rồi, thực ra trước đó chúng ta là người của Vân Phong đế quốc.

Lạc Long nghe vậy thì có chút kinh ngạc, rồi lại gật đầu mà nói:

-Ta biết Vân Phong đế quốc, đây không phải nước lân cận của Văn Lang đế quốc hay sao?

-Đúng vậy. Vốn dĩ gia tộc của ta là một thế lực tam lưu tại Vân Phong quốc, gia chủ trước đây là gia gia của ta, thực lực cũng là khí động cảnh đỉnh phong. Hai mươi năm trước ta mới gần hai mươi tuổi cũng đã đạt tới luyện khí cảnh trung kỳ, được xưng là nhất đại thiên tài trăm năm khó gặp của gia tộc. Nhân Trung gia của ta lại có mối quan hệ rất tốt với một gia tộc có cùng bối cảnh là Nhiếp gia nên từ nhỏ ta đã được định sẵn là hôn phu của đại tiểu thư Nhiếp gia, dung mạo và thiên phú của nàng ta cũng vô cùng tốt. Chỉ là không hiểu vì sao ta chỉ trong một đêm đột nhiên mất hết sạch tu vi, trở thành một phế nhân, cùng lúc đó đại tiểu thư của Nhiếp gia lại được nhận vào làm môn hạ của một đại tông môn lớn tại đế đô của Vân Phong quốc. Từ khi tin tức tu vi của ta bị phế đi truyền ra ngoài thì đã ta đã phải nhận đủ loại miệt thị khinh khi, càng quá đáng hơn chính là Nhiếp đại tiểu thư kia lại tới nhà của ta từ hôn. Gia gia của ta năm đó phải nhận đả kích tinh thần quá lớn, trong lúc tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, thân thụ trọng thương. Cùng lúc đó trong gia tộc đột nhiên có người làm phản, ra tay sát hại gia gia của ta, đuổi đi nhất mạch của người ra khỏi gia tộc, từ đó mà Nhân Trung gia của ta mới lưu lạc tới nơi này, cũng chỉ còn một ít người như vậy.

Lạc Long nghe đến đây thì trong lòng cũng có chút kích động, thật không ngờ phía sau Nhân Trung gia lại có cố sự ly kỳ như vậy, hắn gật đầu lên tiếng:

-Nói như vậy thì có lẽ người Nhân huynh thống hận nhất chính là Nhiếp gia đại tiểu thư đúng không? Nếu không có việc nàng ta tới từ hôn thì đã không phát sinh đủ loại chuyện bi thương đến như vậy.

-Đúng vậy. Vốn dĩ ta đã chán nản tới mức không gượng dậy được, cũng may có các vị trưởng bối trong nhà ủng hộ, một năm trước lại gặp được lão sư giúp ta có thể bước lên con đường tu luyện một lần nữa. Lần này ta quyết tâm phải tu luyện thật tốt, đến khi có đủ thực lực sẽ quay trở về báo thù những kẻ đã hại chết gia gia của ta, trả lại mối sỉ nhục của người nhà Nhiếp gia đối với Nhân Trung gia ta. Ta một lòng truy cầu võ đạo, muốn mau chóng tăng lên tu vi, vì vậy không thể cứ ở yên một chỗ được, đối với lời mời gia nhập Long Vân thương hội của Lạc huynh ta tuy rằng cũng bị hấp dẫn nhưng chỉ có thể từ chối mà thôi.

Lạc Long nghe đến đây cũng đã hiểu lời nói của đối phương rồi. Nhân Trung Long đây là muốn đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên tăng lên tu vi, tất nhiên không thể gia nhập thế lực được rồi. Có điều hắn lại cười cười đáp:

-Nhân huynh nếu không thể gia nhập thương hội của ta thì cũng có thể làm một chức khách khanh trưởng lão, như vậy thì ta vẫn sẽ thay ngươi chiếu cố cho Nhân Trung gia. Sao nào, đề nghị này không tệ chứ?

Nhân Trung Long một mặt hoài nghi mà hỏi:

-Khách khanh trưởng lão là gì vậy?

-Khách khanh trưởng lão là một chức vụ đặc biệt, được thương hội bồi dưỡng, cung cấp tài nguyên, cũng không cần phải luôn luôn ở bên trong tông môn, có điều khi tông môn có việc nguy cấp thì khách khanh trưởng lão sẽ phải trở về trợ giúp.

Hắn nghe vậy thì không có do dự, trực tiếp gật đầu mà nói:

-Như vậy rất tốt, ta đồng ý làm khách khanh trưởng lão của Long Vân thương hội.

Lạc Long thỏa mãn gật đầu, mỉm cười nói:

-Chúc mừng Nhân trưởng lão đã trở thành người của thương hội chúng ta.

-Đa tạ hội trưởng đã cất nhắc.

Nhân Trung Long cũng cười cười, thế nhưng sau đó lại lên tiếng nói:

-Có điều hội trưởng, ta còn một thắc mắc muốn hỏi.

-Ha ha, trưởng lão nói chính là số tiền để đưa người của Nhân Trung gia vào đế đô hay sao?

Hắn liền gật đầu đáp:

-Đúng vậy, Nhân Trung gia chúng ta có đến hơn một trăm người, với tài lực của chúng ta hiện tại mà muốn vào đế đô lăn lộn là chuyện bất khả thi, cho dù chỉ là đi vào đó thôi cũng không thể.

-Yên tâm đi, ngươi đã là người của Long Vân thương hội rồi, số tiền đó ta sẽ thay ngươi chuẩn bị.

-Nếu vậy thì xin đa tạ hội trưởng trước.

Nhân Trung Long vẻ mặt khách khí nói tạ với hắn. Việc hắn muốn tăng lên tu vi là việc của cá nhân hắn, còn về gia tộc thì vẫn cần có một phương hướng phát triển lâu dài, không thể cứ mãi dậm chân tại Hắc Thạch thành này được, mà tiến vào đế đô chính là một trong những cách tốt nhất. Lạc Long lại cười đáp:

-Đã là người một nhà rồi, khách sáo làm gì chứ.

Hai người cùng nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cười lên ha hả.

Sau khi tàn tiệc, mọi người đều về phòng của mình, nhưng Lạc Long thì không có ngủ mà chạy ra sân luyện kiếm. Kỳ thực hiện tại cả tu vi lẫn linh hồn của hắn đều đã đạt tới bình cảnh, không thể tiếp tục tăng lên được nữa, có điều hắn lại không biết làm sao để đột phá với chí cực cảnh, nên ưu tiên của hắn hiện tại chính là đưa linh hồn tấn thăng tới xuất linh cảnh, dù sao thì trên phương diện này hắn cũng có lợi thế không nhỏ. Chờ khi linh hồn đột phá rồi thì thân thể và tu vi cũng sẽ được tăng phúc, nói không chừng đến lúc đó lại có manh mối đột phá lên luyện khí cảnh. Có điều Lạc Long hắn tu luyện linh hồn cũng không cần giống với người khác bởi vì hắn có Vạn Diễn Phân Hồn thuật, khi nào hắn cần tu luyện linh hồn thì chỉ cần để cho phân hồn điều khiển thân thể là được. Hắn vừa luyện kiếm vừa cảm thụ sự huyền diệu của kiếm khí. Lúc này hắn chỉ mới đạt tới trình độ nhập môn của kiếm khí mà thôi, mỗi khi hắn thi triển Tham Lang thức thì mới có thể xuất ra kiếm khí thông qua hư ảnh của tòa tinh thần kia. Cái hắn hướng tới chính là mỗi khi hắn vung kiếm đều có thể xuất ra kiếm khí, đó cũng là trình độ cao nhất của kiếm khí rồi.

Trường kiếm trong tay không ngừng đâm ra, Lạc Long liên tục thi triển Tham Lang thức. Chiêu thức này cũng quá tiêu tốn chân khí đi, hắn chỉ mới thi triển bốn năm lần mà đan điền đã trống rỗng rồi, vì vậy nên trước giờ hắn đều rất ít khi sử dụng Tham Lang thức để chiến đấu lâu dài với đối thủ, đa phần hắn chỉ sử dụng một lần mà thôi. Tuy nhiên thi triển Tham Lang thức liên tục cũng giúp hắn có được một chút cảm ngộ về kiếm khí, dù chỉ là một chút nhưng hắn cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi. Hắn vừa khoanh chân đả tọa khôi phục chân khí, chín đạo phân hồn cũng cùng suy diễn lại cảnh tượng bản thân tu luyện Tham Lang thức, mỗi khi có được cảm ngộ mới thì sẽ cùng nhau quay lại chủ hồn để chia sẻ kiến thức với nhau, đây cũng là điểm đáng sợ của Vạn Diễn Phân Hồn thuật bởi lẽ nó giúp người tu luyện có thể suy diễn nhanh gấp nhiều lần người thường. Quá trình tu luyện kiếm thuật của hắn cứ diễn ra như vậy cho đến ba ngày sau, đột nhiên hắn cảm giác được bản thân có dấu hiệu đột phá đến xuất linh cảnh. Hắn phi thân vào trong phòng, ngồi xuống giường đả tọa, đồng thời cũng triệu hồi toàn bộ phân hồn về trong chủ hồn. Khoảng một canh giờ về sau, bên trong thức hải của hắn ngoài một đoàn chủ hồn và trận pháp lồng giam linh thần ra thì dần dần có thêm một đồ vật xuất hiện. Đồ vật này giống như một hạt giống màu nâu, hạt giống này vô cùng nhỏ, chỉ bằng một hạt đậu mà thôi. Hạt giống này trong nháy mắt liền nảy mầm, từ trong đó nở ra một cành lá và rễ cây. Theo thời gian qua đi, cành cây phát triển thành một thân cây, bên trên đó cũng xuất hiện vô số cành cây và lá cây khác. Thân cây này mỗi lúc một lớn, dần dần có xu hướng trở thành một cây đại thụ cành lá um tùm. Lại qua đi một canh giờ nữa, toàn bộ thân cây đột nhiên cuộn tròn lại thành một viên cầu lục sắc, rồi từ trong đó lại có tứ chi mọc ra, cuối cùng thì biến thành một nhân hình. Đây là một nam tử cao gầy, tướng mạo anh tuấn, không phải là Lạc Long thì còn có thể là ai?

Lúc này bên trong không gian não hải có đến hai đoàn linh hồn Lạc Long, một cái lam sắc còn một cái lục sắc, kỳ lạ là cả hai đều là chủ hồn của hắn chứ không phải phân hồn. Đây là pháp quyết tu luyện linh hồn hắn tự nghĩ ra dựa trên công pháp tu luyện võ đạo từ trong thái cổ động phủ kia. Theo đó công pháp kia ngoại trừ luyện thể quyết ra thì có tất cả năm tầng, mỗi một tầng ứng với một đạo bên trong ngũ hành. Điều đáng chú ý là công pháp này có rất nhiều cách tu luyện khác nhau, ngay từ luyện thể cảnh đã có thể chọn một trong năm loại ngũ hành thuộc tính để tu luyện, Diễn Thủy Phách Thể quyết của hắn chính là một bộ luyện thể pháp quyết trong đó. Sau khi đạt tới luyện khí cảnh thì người tu luyện sẽ phải tu luyện một công pháp có thuộc tính giống với thuộc tính của luyện thể quyết, mỗi một đại cảnh giới sau đó sẽ đổi một bộ công pháp có thuộc tính khác dựa trên nguyên tắc ngũ hành tương sinh.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.