Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm quen

Tiểu thuyết gốc · 1982 chữ

Bọn hắn không dám chậm trễ đối với Lạc Long, vội vàng cung kính đáp:

-Đại nhân ưu ái như vậy là vinh hạnh của chúng ta, không biết đại nhân muốn làm quen như thế nào?

-Có câu không đánh không quen biết, chi bằng chúng ta so chiêu một chút đi. Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu, một mình ta sẽ đánh với bảy người các ngươi, như vậy có được không?

Hai nữ tử Lạc Vân và Tử Y Lưu Ly nghe vậy thì không nhịn được mà phụt cười, Lạc Long làm như vậy có chút hiếp người quá đáng rồi. Một kẻ dễ dàng đón đỡ được một kích toàn lực của cường giả khí động cảnh lại nói muốn so chiêu với mấy tên luyện khí cảnh, đúng là không giảng đạo lý mà. Không ngoài dự đoán, bảy người đối diện sắc mặt như tro tàn, bộ dạng đáng thương mà nói:

-Đại nhân, ngài nói đùa như vậy thật không hay, chúng ta sao có thể so chiêu với ngài được, như vậy không phải là đi tìm cái chết sao?

Lạc Long lại giả ngốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn hắn mà hỏi:

-Nói như vậy là các ngươi không muốn làm quen với ta rồi?

-Đại nhân xin đừng hiểu lầm, chúng ta rất muốn làm quen với ngài, chỉ là phương thức làm quen kia có chút không hợp lý thôi.

Hắn lại gật gật đầu mà nói:

-Nói vậy cũng đúng. Nếu như vậy thì chúng ta chuyển sang phương thức làm quen ở quê nhà của ta đi.

Đám người kia trong lòng lại phát ra cảnh giác nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười mà hỏi:

-Không biết ở quê nhà của đại nhân phải làm quen như thế nào?

-Ở quê nhà của ta có một phong tục, chính là người mới làm quen thì phải trao đổi không gian giới chỉ cho nhau.

-Trao đổi không gian giới chỉ cho nhau?

Đám người của Nhân Trung gia cũng đều phải há mồm thở dốc, dùng hết nghị lực của bản thân mới có thể nhịn xuống không phát ra tiếng cười, tên này cũng quá vô sỉ rồi, từ lúc nào mà cường giả lại vô sỉ như vậy chứ? Mấy người của ba đại thế lực biết rằng bản thân không thể từ chối được rồi, bọn hắn bây giờ đã hối hận đến mức ruột cũng muốn xanh luôn rồi, có điều trên đời này cũng không bán thuốc hối hận.

-Ngươi lên trước đi.

Lạc Long chỉ vào gia chủ của Đổng gia, người kia lại chỉ vào mình hỏi lại:

-Ta sao?

-Đúng vậy.

-Đại nhân, ta … ta … ta không ...

Lạc Long lấy ra một cái không gian giới chỉ rỗng mà nói:

-Ở đây ta có một mai không gian giới chỉ, lúc trước ở quê nhà của ta có một tên luyện khí đại viên mãn muốn làm quen với ta nhưng lại không muốn trao đổi không gian giới chỉ, kết quả bị ta một chưởng đánh chết. Đây chính là không gian giới chỉ của hắn, ta lấy nó trao đổi với không gian giới chỉ của ngươi được chứ?

Đổng gia gia chủ nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, gật đầu đáp:

-Được, được chứ. Đa tạ đại nhân hậu ái.

Hai người liền trao đổi không gian giới chỉ cho nhau, Lạc Long rất nhanh lại nhìn sang những người khác.

-Ngươi!

-Cả ngươi nữa! …

Hắn rất nhanh liền lấy bảy miếng không gian giới chỉ trống rỗng đổi lại lấy bảy miếng không gian giới chỉ chứa đầy tài phú. Chờ khi mấy người kia đi rồi thì toàn bộ người trong đại sảnh đều cất tiếng cười ha hả, bộ dạng vô cùng sảng khoái. Lạc Long kiểm tra một lượt số không gian giới chỉ kia, thấy không có đồ vậy gì đáng giá thì liền đưa lại toàn bộ cho Nhân Trung Vô Địch mà nói:

-Bá phụ, hôm nay chúng ta tới đây có chút vội vàng, coi như đây là lễ vật ra mắt đi, mong người nhận lấy.

Nhân Trung Vô Địch vội vàng xua xua tay, bộ dáng thập phần khách khí đáp:

-Như vậy sao được, số lễ vật này quá quý trọng rồi, ta không thể nhận được.

Nhân Trung Long rất nhanh liền tới bên cạnh thì thầm vào tai ông ta cái gì đó, chỉ là ông ta đang cảm thấy đầu óc choáng váng, chỉ nghe thấy hai từ “tiền lẻ” mà thôi. Thấy nhi tử liên tục giật giật tay áo của mình, ông ta mới hiểu ý nhận lấy mấy miếng không gian giới chỉ kia mà nói:

-Vậy thì đa tạ hai vị … hiền chất rồi.

Lạc Long lại mỉm cười nói:

-Mấy ngày tới huynh muội chúng ta liền làm phiền Nhân Trung phủ rồi, hy vọng không làm phiền tới bá phụ.

-Đương nhiên là không phiền rồi, hai vị hiền chất có thể tới phủ của ta làm khách đã là vinh hạnh của Nhân Trung gia chúng ta rồi.

Tử Y Lưu Ly ở một bên lại nũng nịu mà nói:

-Bá phụ người tại sao lại có thể không tính cả ta chứ?

Nhân Trung Vô Địch lại cười lên ha hả, sau đó cho người dẫn bọn họ đi về phòng của mình nghỉ ngơi, cũng cho những người khác lui ra hết, chỉ còn hai người phụ tử bọn họ ở lại nói chuyện. Nhân Trung Long cũng kể hết những chuyện mà hắn gặp phải từ khi hắn rời nhà đi lịch lãm cho phụ thân nghe. Khi biết được chuyện Lạc Long là một linh tu thì Nhân Trung Vô Địch tỏ ra vô cùng bất ngờ, từ bao giờ mà linh tu lại có thực lực võ đạo khủng bố như vậy?

Lạc Long và Lạc Vân được Tử Y Lưu Ly đưa về chỗ nghỉ ngơi của đám người Trần Nhất Bác, sau khi hỏi bọn họ một ít sự tình thì hắn cũng về phòng của mình nghỉ ngơi. Khi mở cửa phòng ra thì hắn có chút sững sờ khi thấy bên trong có một người đang ngồi trên bàn trà quay lưng lại với hắn. Người này vóc người cao lớn, lưng có chút hơi khom xuống, một thân trường bào che lại toàn bộ thân thể, ngay cả đầu cũng bị mũ trùm che mất. Hắn phát sinh cảnh giác, lên tiếng quát khẽ:

-Người nào?

Đối phương không có trả lời hắn mà vẫn ngồi đó bất động. Lạc Long cẩn thận tiến từng bước tới gần đối phương, tay phải đưa về phía trước, chậm rãi đưa tay về phía mũ trùm đầu của đối phương, bộ dáng có chút dè dặt. Tới khi tay phải của hắn gần chạm tới mũ áo thì chợt thay đổi động tác, một cái tát đánh tới sau ót của đối phương khiến người kia ngã úp mặt xuống đất.

-Hừ, ngươi bị bệnh sao, lại làm ra trò đùa vô vị như vậy, không muốn ăn thịt nướng nữa sao?

Mao Hoàng đứng dậy kéo mũ trùm đầu của mình lên để lộ hoàng mao trên đỉnh đầu, trong miệng nó phát ra tiếng kêu các các, trên mặt lộ một nụ cười nhăn nhở, bộ dáng hình như rất cao hứng khi thấy Lạc Long. Từ khi nó đi theo hắn trở về Tử Nguyệt thành thì hầu như lúc nào cũng phải mặt áo choàng che kín thân thể, đi ra ngoài cũng không được tiếp xúc với người khác, chỉ được làm quen với người của Long Vân tông, quả thực là buồn chết yêu hầu mà. Lạc Long cũng đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ khi nào nó đạt tới tôn cấp thì mới được tiếp xúc với người khác. Nói ra thì tốc độ thăng tiến tu vi của nó cũng không tệ, chỉ mới đi theo hắn có mấy tháng mà tu vi đã từ đồ cấp sơ kỳ đạt tới đồ cấp trung kỳ, cảnh giới vô cùng vững chắc. Mao Hoàng liên tục phát ra tiếng kêu các các, ánh mắt cũng đầy mong chờ mà nhìn hắn. Lạc Long cũng hết cách, chỉ đánh ném cho nó một miếng không gian giới chỉ mà nói:

-Bên trong đều là thịt nướng, hết rồi thì có thể tìm ta lấy thêm.

Mao Hoàng nhận lấy không gian giới chỉ thì sắc mặt mừng rỡ, hướng hắn chắp tay thi lễ rồi thân ảnh nó giống như một cơn gió hướng ra bên ngoài phòng. Lạc Long thấy vậy thì ngẩn ra một lát rồi mới mỉm cười, đầu yêu hầu này học lễ nghi của nhân loại cũng nhanh thật đó chứ. Mao Hoàng bây giờ chính là một đầu yêu thú vô cùng sành ăn, chỉ ăn duy nhất thịt nướng do hắn làm, ai bảo trù nghệ của hắn đến cả đầu bếp nhất đẳng còn kém xa chứ? Cũng may đồ ăn để bên trong không gian giới chỉ sẽ không lo bị hư hại, vì vậy hắn cứ cách một đoạn thời gian sẽ chuẩn bị rất nhiều thịt yêu thú nướng cho nó, số thi thể yêu thú mà hắn thu thập được cũng bị nó tiêu hao rất nhanh rồi, cơ hồ chỉ còn trụ được một hai tháng nữa mà thôi.

-Gia hỏa này tốc độ tiêu thụ cũng nhanh thật đấy, xem ra cũng sắp đến lúc phải chuyển đến đế đô rồi.

Lạc Long tự lẩm bẩm một mình. Tối đến, hắn cùng với toàn bộ người của tông môn và Tử Y Lưu Ly được mời tới dự yến tiệc do Nhân Trung gia tổ chức. Hôm nay Nhân Trung gia từ trên xuống dưới ai nấy đều vô cùng cao hứng, Nhân Trung Long trở về mang theo số tài phú rất lớn khiến cho nguy cơ của gia tộc được hóa giải, đương nhiên là một việc khiến người người vui mừng rồi. Trong suốt buổi yến tiệc Lạc Vân và Tử Y Lưu Ly là hai người được chú ý nhiều nhất. Cơ hồ tất cả nam tử trẻ tuổi bên trong Nhân Trung gia đều không rời mắt được khỏi hai người bọn họ, một số trưởng bối của Nhân Trung Long cũng tới hỏi chuyện hai người bọn họ, có điều không ai dám có hành vi quá phận. Hai nữ này một người là khí động cảnh, một người là luyện khí hậu kỳ, ngay cả trong số những trưởng bối đó thì cũng chẳng có bao nhiêu người có can đảm nói chuyện cùng bọn họ. Ở một bên khác, Lạc Long cũng được không ít thiếu nữ trong gia tộc để ý, chủ yếu là vì tướng mạo của hắn quá anh tuấn rồi. Một trong những người đó có cả muội muội của Nhân Trung Long. Nàng này tuy chỉ mới mười lăm nhưng tướng mạo đã vô cùng xinh đẹp, chỉ là thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục mà thôi. Thiên phú của nàng ta cũng không tệ, chỉ mới mười lăm tuổi mà đã là luyện cốt cảnh rồi, so với ca ca của nàng thì cũng không kém chút nào.

-Lạc huynh, sắp tới ngươi có dự định gì hay không?

Nhân Trung Long nâng một chén rượu lên uống một ngụm rồi quay qua nhìn hắn mà hỏi:

-Ta sao? Ta sẽ bế quan đột phá luyện khí cảnh, sau đó sẽ đưa người của thương hội đến đế đô phát triển thế lực.

-Vậy sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.