Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Nói Chuyện Của Sensei (2)

1875 chữ

"Này, Will. Đừng bỏ chạy đột ngột vậy chứ. Nhớ là anh đang nằm dưới sự bảo hộ của bọn tôi đó. Nếu đã báo cáo xong rồi thì nhanh về Fhu-ren thôi nào."

Trước những lời của Hajime, Will, Aiko và đám kia ngạc nhiên nhìn cậu. Còn những người khác, cùng với các lãnh đạo thị trấn dường như cảm thấy bất mãn khi họ nhìn Hajime làm gián đoạn buổi họp khẩn cấp, như thể nói rằng "Thằng quái nào đây?"

"N-ngài đang nói gì vậy? Hajime-dono. Hiện tại đang là tình trạng khẩn cấp, đúng không? Đừng bảo tôi ngài định bỏ mặc thị trấn này đó…"

Will bắt đầu cãi lại Hajime với vẻ mặt tựa như anh ta không thể tin những gì cậu vừa nói, và Hajime đáp lại bằng biểu hiện cho thấy cậu đã đoán trước việc phiền phức này rồi.

"Bỏ mặc hay gì cũng được, suy cho cùng, không phải cậu cũng định bỏ thị trấn, đi lánh nạn và đợi giải cứu đến sao? Tôi đã để ý hệ thống phòng thủ của thị trấn này rồi… nếu cậu muốn lánh nạn thì tốt hơn là tới Fhu-ren. Nãy giờ cậu chỉ toàn nói về việc nhanh chóng di tản người dân mà."

"Ch-chuyện đó… đúng vậy… nhưng, tôi không thể chỉ bỏ chạy một mình trong tình cảnh này được! Ngay cả tôi cũng có việc có thể giúp. Thậm chí Hajime-dono…"

"Hajime-dono, xin hãy hợp tác cùng", là những lời tiếp theo của Will nhưng cậu bị ngắt ngang bởi ánh mắt băng giá của Hajime.

"… Có cần tôi nói rõ ra cho cậu hiểu không hả? Việc của tôi là đem cậu về Fhu- ren. Tôi không có nghĩa vụ gì với thị trấn này. Nghe này, tôi sẽ không theo ý kiến của cậu. Nếu cậu vẫn không muốn đi… vậy tôi chỉ việc nghiền nát tứ chi của cậu rồi xách cậu về là được." "Cái—, chuy-chuyện đó…"

Từ bầu không khí xung quanh Hajime, Will đoán rằng những lời đó là nghiêm túc và anh ta tái xanh mặt, biểu hiện không thể tin được chuyện này. Hajime, người có thể áp đảo cả một con rồng với khả năng dễ dàng quét sạch một party kỳ cựu như của Gale, giống như một người anh hùng đối với Will. Do đó dù là cậu ấy có nhẫn tâm đi nữa, Will cũng vô thức tin rằng Hajime sẽ bằng cách nào đó giúp đỡ người dân trong thị trấn dưới tình cảnh hiềm nghèo như thế này. Vì thế mà Will cảm thấy bị phản bội bởi những lời lạnh lùng Hajime thốt ra.

Khi mà anh ta không biết nên nói gì nữa, Will vô thức lùi xa khỏi Hajime, nhưng Hajime bắt đầu tiến về phía Will. Do bầu không khí kỳ lạ đó, những người xung quanh chỉ nhìn qua lại giữa Hajime và Will mà không nói năng gì. Nhưng rồi ai đó đột nhiên di chuyển và chặn Hajime lại.

Đó là Aiko. Cô ấy ngay lập tức ngước nhìn thẳng vào Hajime, vẻ cương quyết.

"Nagumo-kun. Nếu là em… không phải em có thể làm gì đó với đội quân ma thú kia sao? Không… em chắc chắn có thể làm được, đúng không?"

Giọng Aiko cho thấy cô tin chắc như vậy, nếu là Hajime thì nhất định có thể làm gì đó. Nói cách khác, cô ấy tuyên bố rằng cậu có khả năng cứu lấy thị trấn này. Những lời đó làm cho đám chức sắc bắt đầu huyên náo.

Nếu họ tin vào báo cáo về hiểm hoạ từ Aiko và những người kia, thì kẻ thù phải lên tới hàng chục ngàn ma thú. Ngoài ra, chúng còn tụ tập từ vài dãy núi nữa. Điều đó nghĩa là việc này nằm ở quy mô một cuộc chiến tranh. Và hệ quả là một cá nhân duy nhất không thể gây ảnh hưởng tới cục diện cuộc chiến. Đó là lẽ thường. Để có thể đạp đổ một lẽ thường như vậy, cần phải có một tồn tại đặc biệt thậm chí là trong số những người được triệu hồi từ thế giới khác, đó là Anh Hùng. Nhưng, như vậy không có nghĩa một mình cậu ta có thể chiến thắng cả một đội quân. Mà là cậu ta phải lãnh đạo tộc người cùng những chiến hữu của mình, đơn giản là dùng tới số lượng. Do đó mà họ không thể nào tin chàng trai trước mặt mình có thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả khi những lời nói kia đến từ Aiko. Ngay cả khi đó là những lời từ "Nữ Thần Mùa Vụ".

Với cái nhìn mạnh mẽ của Aiko, Hajime ủ rũ xua xua tay phủ nhận để lừa cô ấy.

"Không đâu không đâu, sensei. Không phải chuyện đó là bất khả thi sao? Cô biết bọn chúng có hơn 40,000 quân chứ? Chuyện đó cực kỳ, cực kỳ—…" "Nhưng, lúc còn trên núi, khi Will-san hỏi em có thể làm được gì không, em không hề nói việc đó "bất khả thi". Ngoài ra, không phải em còn nói "trở ngại quá lớn và nó sẽ thành cuộc chiến sống còn cho tới khi chỉ một mình tôi trụ lại" sao? Nói rõ ra là có khả năng nó sẽ thành một trận chiến chỉ còn một người trụ lại, đúng chứ? Hay là cô nghe nhầm?"

"… Trí nhớ tốt thật."

Do trí nhớ quá tốt của Aiko, mặt Hajime méo xệch khi cậu nói thế một cách kỳ quặc. Cậu không hề hối hận những gì đã nói. Aiko một lần nữa đưa ra lời yêu cầu với biểu hiện còn nghiêm túc hơn tới Hajime đang ngoảnh mặt đi.

"Nagumo-kun. Em không thể cho bọn cô mượn sức mạnh sao? Nếu cứ để vậy thì thị trấn xinh đẹp này sẽ bị phá huỷ, rất nhiều sinh mạng sẽ mất đi đó."

"… Thật không ngờ đó. Em vốn nghĩ học sinh mới là ưu tiên hàng đầu đối với cô chứ. Mặc dù tất cả mọi chuyện cô đã làm tới giờ đều là không thể tránh khỏi bởi vì có khả năng nó sẽ giúp cô trở về sớm hơn đúng không? Tuy nhiên, hiện tại vì lợi ích của những người xa lạ mà cô đang cố đưa một học sinh của mình vào chỗ chết sao? Cho dù cô không cố ý đi nữa thì nó làm cô trông giống mấy gã trong giáo hội cố thúc giục chúng ta lao đầu vào chiến tranh vậy, cô có biết không?"

Những lời của Hajime tràn đầy mỉa mai, nhưng Aiko vẫn không nao núng. Vẻ mặt của cô không còn là nỗi lo lắng như ít phút trước nữa, thay vào đó là một niềm kiên định , một vẻ mặt "kiểu-giáo-viên". Có những gã giáo sĩ giáo hội nghe thấy cuộc nói chuyện của Hajime và Aiko ở gần đó. Bọn họ nhăn mặt và lườm cậu bởi lời lẽ của Hajime tràn đầy sự khinh miệt đối với giáo hội. Aiko vẫn đứng im tại chỗ, cô trừng mắt và thẳng người dậy.

"… Nếu có một cách để trở về thế giới cũ, cô sẽ nhanh chóng đưa học sinh quay về, và những cảm xúc của cô vẫn không hề thay đổi thậm chí là lúc này. Nhưng, việc đó là không thể… vậy nên, chúng ta hiện tại đang sống trong thế giới này, những lời chúng ta nói với nhau và những người mỉm cười với chúng ta, ít nhất cô không muốn bỏ mặc những người trong tầm với của mình. Nghĩ như vậy là điều bình thường đối với một con người. Dĩ nhiên bởi vì sensei là giáo viên, ưu tiên của cô vẫn sẽ không thay đổi mặc cho có trong tình huống nguy cấp như thế này..."

Aiko thốt ra từng lời khẳng định.

"Nagumo-kun, ngay cả lúc này em cũng bình tĩnh như thế, vậy nên cô nghĩ em hẳn đã trải qua thứ gì đó còn vượt quá tưởng tượng của bọn cô, để có thể trở nên như thế này. Vậy nên cô cảm giác rằng em có đủ bình tĩnh để nghĩ về những người khác. Những lời của một giáo viên thậm chí còn không có mặt bên cạnh khi em đau đớn nhất... có lẽ không có chút trọng lượng nào với em. Nhưng, bằng cách nào đó, xin hãy nghe cô."

Hajime vẫn giữ im lặng tại chỗ, và cậu đáp lại ánh mắt của Aiko, giục cô nói tiếp.

"Nagumo-kun. Đêm qua, không phải em đã nói em tuyệt đối sẽ trở về Nhật Bản hay sao? Vậy, Nagumo-kun. Em định quay về Nhật Bản cùng tất cả những ai em cho là quan trọng ngoại trừ những kẻ ngáng đường em đúng không? Em định bỏ mặc tất cả những người sẽ trở thành gánh nặng với em sao? Em sẽ có thể sống như thế ở Nhật Bản sao? Khi em trở về, em sẽ thay đổi cách sống của bản thân ư? Lý do sensei không muốn học sinh của mình tích cực chiến đấu vì cô lo sợ liệu chúng có thể sống như cũ khi quay lại Nhật Bản không. Giết chóc..., cô không muốn các em trở nên quen thuộc với việc đó."

"…"

"Nagumo-kun, em có nhận thức giá trị của riêng mình, quyền chọn lựa tương lai của bản thân nằm trong tay em. Hơn nữa, em không có nghĩa vụ phải nghe theo những lời của sensei. Nhưng sensei nghĩ rằng không cần biết tương lai em chọn lựa có như thế nào, nhưng cách sống mà gạt bỏ mọi người khác, trừ những người quan trọng đối với em... thật sự là một cách sống "cô đơn". Chắc chắn cách sống đó không thể khiến em và những người em cho là quan trọng được hạnh phúc. Nếu em mong muốn hạnh phúc, ít nhất với những người vẫn trong tầm với của mình... xin đừng quên cách cảm thông với họ. Ngay từ đầu, đó là điều quan trọng và vô giá mà em đã từng có... vậy nên đừng vứt bỏ nó đi."[1]

Từng lời một, Aiko nói ra bằng tất cả cảm xúc của mình, cố gắng truyền tải hết chúng trước mặt Hajime. Các quan chức thị trấn và bọn học sinh lắng nghe những lời của Aiko trong im lặng. Đặc biệt là đám học sinh. Chúng cúi đầu nhìn xuống như thể đang bị la rầy và cảm thấy tệ vì đã tự mãn với cái sức mạnh mà chúng nhận được. Đồng thời, bởi vì Aiko ngay cả lúc này vẫn thực sự nghiêm túc đối với việc sẽ đưa chúng quay trở về, và thậm chí còn nghĩ tới cuộc sống sau đó của chúng nữa. Với những cảm xúc mới nảy nở, có thể thấy đám trẻ đang mỉm cười hạnh phúc như bị thứ gì đó làm nhột.

Bạn đang đọc Arifureta Shokugyou De Sekai Saikyou của Hakumai Ryo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.