Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 3815 chữ

- Minh Anh! Xuống rửa bát đi con!

- Vâng ạ!

Tôi tắt màn hình máy tính rồi phi xuống cầu thang. Tôi lại xem phim ma như mọi ngày.

Vừa rửa bát, tôi vừa nghĩ đến bộ phim mà mình vừa xem. Phải nói thật đó là bộ phim ma ngớ ngẩn nhất mà tôi từng xem. Nó không quá ghê nhưng gây ám ảnh cho người xem rất nhiều. Bộ phim nói về một đôi nam nữ yêu nhau và học cùng một trường Đại học. Một buổi tối, chàng trai rủ cô gái về nhà mình để làm bài tập thầy giao trên lớp. Đúng 9 giờ, cô gái sang nhà anh ta nhưng cửa thì mở còn trong nhà tối om. Cô bước vào nhà, gọi nhưng chẳng ai trả lời. Nào là ma nữ, nào là tiếng động của xoong chảo trong nhà bếp khiến cô sợ hãi. Cuối cùng, cô chạy được vào phòng người yêu mình và đóng cửa lại, nhưng khi vừa quay sang thì... chàng trai đó đã chết. Anh ta bị giết một cách dã man: người bị cắt ra làm nhiều phần, máu me ở khắp căn phòng, đôi mắt trợn ngược lên nhìn cô gái, cái mồm há rộng hết cỡ... Cô gái sợ hãi hét lên, mở cửa định bỏ chạy nhưng chân cô đã bị tay của anh chàng tóm lấy. Cuối cùng, đoạn kết là cảnh cô gái bị lôi vào căn phòng và cánh cửa phòng tự nhiên đóng lại... Sau đó chữ "The end" hiện lên to tướng trên màn hình...

Trời ạ, cả bộ phim chỉ toàn nói vớ va vớ vẩn, tự nhiên bây giờ kết thúc lại như thế này. Đây là thể loại gì vậy? Tôi rất bực mình, mất bao nhiêu thời gian xem nó. Tôi ghét luôn cả cái đứa gửi cho tôi phim này nữa, nó cứ nói là sợ lắm, xem đảm bảo đêm mất ngủ. Nghe có vẻ ghê lắm, mình cũng hi vọng thế. Nhưng ai ngờ xem hơn nửa phim rồi mà chẳng thấy ma quỷ đâu. Tôi tìm tên của cái đứa vừa gửi phim để mắng cho nó một trận. Nó chỉ cười rồi bảo: "Đoạn cuối ghê thế còn gì!" Nghe có tức không chứ? Mai đi học nhất định tôi sẽ cho nó một trận. Dám lừa Hoàng Minh Anh này à?

Tôi liếc đồng hồ, bây giờ đã 9 giờ tối. Và tôi sực nhớ ra điều kiện của Duy Anh lúc sáng nay khi chúng tôi ở lại lớp trực nhật. Mà muộn thế này rồi, đến nhà người ta thì vô duyên quá nhỉ? À đâu, hình như cậu ta bảo đến lúc nào cũng được. Đúng rồi, cậu ta có nói thế, vậy thì bây giờ đến thôi.

Tôi thay quần áo, tắt máy tính rồi chạy xuống tầng. Nếu bây giờ tôi sang, cậu ta mà đuổi tôi về thì tôi sẽ không chơi với cậu ta nữa. Chính cậu ta hẹn tôi giờ này, lại còn thách mình đến đêm nữa cơ mà.

Tôi đứng trước cửa nhà Duy Anh, cửa thì mở nhưng trong nhà thì tối quá. Cậu ta làm gì mà phải tắt hết điện như vậy? Lại còn để cửa mở nữa, cậu ta không sợ sẽ có trộm vào nhà sao? Thôi kệ, cứ vào, chắc cậu ta lười xuống mở nếu tôi đến đây mà. Tôi vào trong, cẩn thận đóng cửa thật khẽ để cậu ta không nghe thấy. Tôi định sẽ dọa ma cậu ta.

Tôi vào phòng khách, ngay cạnh cửa chính. Nhưng vì tối quá nên tôi không biết công tắc đèn ở đâu. Nhưng mà tôi đang định trêu Duy Anh cơ mà, sao lại bật đèn nhỉ? Phải rồi, phải dọa cho cậu ta sợ chết khiếp. Tôi mò mẫm để lên tầng, nghe nói phòng cậu ta trên tầng 2, gần với phòng của anh Phong. Khi chạm được vào cầu thang rồi, tôi sung sướng đi lên. Bỗng tôi nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà bếp. Tôi giật mình hướng mắt về phía có tiếng động và cũng là nhà bếp. Những tiếng động lạ càng lúc càng lớn khiến tôi nổi da gà. Tôi sợ hãi chạy thật nhanh lên tầng. May cho tôi quá, trên tầng có đèn, tôi có thể ung dung đi rồi.

Tôi chưa từng lên đây bao giờ, thế nên tôi không biết được đâu là phòng anh, đâu là phòng cậu ta. Tôi đi dọc theo hành lang và mở bừa cửa của một căn phòng... Khi bước vào trong, cửa sổ đang mở, tôi thấy... căn phòng của chính mình ở bên nhà đối diện. Tôi chợt nhận ra, đây chính là căn phòng của anh.

Tôi có nhìn nhầm không? Đây là phòng của anh ư? Căn phòng mà hàng ngày tôi vẫn thấy bên kia cửa sổ mỗi khi kéo rèm ra đây ư? Cuối cùng... cuối cùng tôi cũng được bước vào đây sau hai năm chờ đợi. Chà, một cảm giác thật lạ, cứ như tôi vừa bước vào thiên đường vậy, mặc dù đang ở trong bóng tối nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc tột cùng.

Bây giờ anh không có ở nhà, tôi rất muốn nhân cơ hội này ở trong phòng anh... ngắm cảnh. Nhưng tiếc là tôi không biết công tắc điện ở đâu. Hơn nữa tối thế này, tôi không thể nhìn thấy gì ngoại trừ bên ngoài cửa sổ. Tôi sợ tôi sẽ làm đổ vỡ đồ đạc của anh. Đến lúc đó có muốn xin lỗi cũng không được đâu. Nếu chuyện đó mà xảy ra thật thì tôi chết mất.

Tôi ra khỏi phòng anh, tiếp tục tìm phòng Duy Anh. Bỗng có tiếng nhạc nổi lên ầm ầm, và tôi có linh cảm là nó ở ngay cánh cửa bên cạnh tôi. Tôi ghé tai để lắng nghe, đúng là tiếng nhạc phát ra từ đây. Chắc chắn phòng này là của cậu ta rồi. Bởi bài hát cậu ta đang bật là của... Eminem. Tôi đứng trước cửa căn phòng, xõa tóc ra và dùng tay chỉnh cho nó che mặt mình đi. Có như vậy thì cậu ta mới sợ. Sau khi đã hoàn tất công đoạn "hóa trang" thành ma nữ. Tôi từ từ mở cửa...

Két...

"Khiếp! Đúng là tên cuồng phim ma! Đến cái cửa mở ra cũng rợn cả người!"

Tôi khựng lại. Khi nghe tiếng cửa, tôi lại nhớ đến bộ phim ban nãy. Tiếng cánh cửa của căn phòng chàng trai đó cũng giống như thế này. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ, nhỡ đâu khi tôi mở cửa ra thì... Duy Anh...

"Không! Đấy là trong phim cơ mà! Sợ gì nhỉ? Đúng rồi, ngoài đời làm gì có ma?"

Tôi gật đầu, cho rằng mình đúng. Tôi mở hẳn cửa ra thì...

- Aaaaaaaaaaaaaaa....

Tôi hét lên. Ngay khi vừa mở cánh cửa thì... màn hình máy tính phòng cậu ta ngay thẳng tôi. Trên màn hình là một con ma nữ, mặt nó toàn vết xước và máu chảy ròng ròng. Tôi sợ hãi lùi ra đằng sau.

Phụt...

- Ôi không! ĐIện hành lang bị làm sao thế này?

Tôi sợ hãi bỏ chạy thật nhanh. Thật kì lạ, tại sao đèn hành lang lại tắt đúng lúc tôi xem ảnh con ma nữ đó nhỉ? Càng nghĩ tôi lại càng hoảng sợ hơn nữa, bộ phim ban nãy và khuôn mặt con ma trên màn hình máy tính của Duy Anh đã ám ảnh sâu vào tâm trí tôi rồi. Tôi sợ tôi sẽ có kết cục như cô gái trong bộ phim đó. Không, tôi không thể chết bây giờ được!

"Thôi không suy nghĩ nữa, phải chạy thoát thân! Phải thoát khỏi đây!"

"Tối quá! Mình chẳng thấy gì cả!"

Tôi không thể xác định phương hướng khi đang ở trong bóng tối. Tôi chỉ biết chạy thẳng về phía trước, chạy nhanh nhất có thể. Tôi đã quên đi sự mỏi mệt và quên đi thân hình béo ục ịch đã ngăn cản không cho tôi được chạy.

Uỳnh...

- A! Đau quá!

Tôi ngã xuống đất. Hình như tôi vừa đâm vào cái gì đó... Tôi đưa tay mò mẫm để xem mình vừa va vào cái gì. Và tôi cảm nhận thấy... cánh tay người. Ngay lập tức tôi rụt tay lại, hét ầm lên và tiếp tục chạy.

- Cậu làm cái gì thế?

"Hả? Giọng của Duy Anh?"

Phụt...

Đèn lại được bật lên. Trước mặt tôi là Duy Anh và đồ ăn trên cái khay trắng cậu ta đang cầm đã bị đổ tung tóe ra sàn nhà. Tôi bật dậy, hoảng hốt lùi ra đằng sau.

- Ơ! Duy Anh! Tôi... tôi xin lỗi! Cậu... cậu có sao không?

Chợt tôi nhận ra còn một điều kinh khủng hơn nữa là... sữa không may đổ vào... quần ngố của Duy Anh. Tôi xấu hổ che mặt đi, còn cậu ta thì nhìn tôi lạnh lùng. Khắp mặt cậu ta dính đầy bánh ngọt và sữa. Có lẽ do tôi chạy quá nhanh, khi đâm phải thì đồ ăn tạt hết vào người cậu ta, nhưng không hiểu sao sữa lại có thể đổ xuống quần được nhỉ? Lại còn đổ trúng vào... Chắc mọi người cũng biết là đổ trúng vào đâu rồi đấy! Ôi tôi xấu hổ chết mất!

- Trời ơi! Quần của tôi!

Duy Anh nhìn xuống, ngay sau đó cậu ta vội che đi và vào phòng mình để thay đồ. Còn tôi thì chạy xuống bếp lấy khăn để lau dọn chỗ đồ ăn trên sàn. Khi xong xuôi, tôi định bỏ về, xấu hổ lắm rồi. Ngày mai đi học có khi tôi không dám nhìn mặt cậu ta nữa.

- Cậu đi đâu vậy?

Duy Anh đang đứng ngay đằng sau tôi. Cậu ta dựa người vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt nhìn tôi không chút cảm xúc. Cậu ta đã thay quần áo xong rồi. Làm gì mà nhanh vậy nhỉ?

- Tôi về đây!

- Sao lại về?

- À! Tại vì...

- Cậu đã hứa sẽ sang nhà tôi vào sáng nay rồi! Nếu cậu về thì coi như cậu chưa xin lỗi tôi chuyện ở sân bóng! Thế nên tôi không cho cậu về đâu!

- Tôi...

- Còn làm gì nữa? Lên phòng tôi đi!

Tôi gật đầu, lẽo đẽo đi theo sau cậu ta. Duy Anh đóng cửa phòng lại, đặt hai chiếc ghế xoay đối diện nhau cạnh máy tính. Cậu ta tắt hết đèn, chỉ để lại đúng một cái bên cạnh máy tính. Ánh sáng ít tỏi của ánh đèn khiến tôi không thể nhìn rõ mặt Duy Anh. Vậy nên tôi không thể biết được cậu ta đang tức giận hay vui mừng.

- Cậu làm gì vậy?

- Ngồi xuống đi! Không được hỏi!

Tôi làm theo những gì Duy Anh bảo. Tôi không dám cãi vì tôi đoán có lẽ khuôn mặt cậu ta rất nghiêm trọng. Nghe cái giọng đáng ghét kia là hiểu rồi. Tính cách dở hơi, khuôn mặt hiền lành nhưng khi tức giận chưa chắc cậu ta cũng như thế. Hơn nữa vừa nãy tôi còn gây lỗi cho cậu ta, bây giờ bắt buộc phải nghe theo rồi. Nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, không bao giờ có chuyện cả đời đâu. Kể cả cậu ta có dọa dẫm thì tôi cũng không sợ.

Duy Anh ngồi xuống cái ghế còn lại. Sau đó rút trong túi quần ra một mảnh giấy, chậm rãi mở nó ra và nhìn một cách chăm chú.

- Tên cậu là Hoàng Minh Anh?

Tôi gật đầu. Sao tự nhiên cậu ta lại hỏi vậy? Cứ làm như lần đầu tiên mới gặp người ta vậy. Đến tên cái đứa ngồi ngay cạnh còn không biết.

- Cậu thích xem phim ma, chơi game ma và hành động kiểu kinh dị?

- Sao... sao cậu biết?

- Gia đình có 3 thành viên: bố, mẹ và cậu. Nhà cậu còn nuôi một con chó Husky tên Hemi khoảng 4 5 tuổi đúng không?

Tôi bật dậy, trừng mắt nhìn Duy Anh.

- Cậu điều tra về tôi sao?

- Trả lời đi đã!

- Tôi không đến đây để nghe cậu tra khảo tôi đâu nhé! Nếu không có gì thì tôi về đây! Mất thời gian quá!

- Thôi không trêu cậu nữa! Cái này cũng chẳng có gì gọi là điều tra cả. Chỉ là tôi muốn tìm hiểu một chút về người bạn ngồi cạnh tôi và cũng là hàng xóm của tôi thôi!

- Cậu tìm hiểu lúc nào vậy? Sao tôi không biết gì hết? Và tại sao cậu không hỏi thẳng tôi luôn đi?

- Tôi hỏi chúng nó trong thời gian chúng ta giận nhau! Tôi hỏi liệu cậu có trả lời không?

Tôi im lặng. Nói đến đây thì tôi chẳng còn gì để mà mở lời nữa. Vậy có nghĩa cậu ta muốn nói chuyện với tôi nhưng do tôi không tiếp chuyện nên cậu ta mới phải như vậy sao? Tôi sai, vậy mà tôi lại lên mặt làm kiêu. Tôi chết mất thôi! Càng ngày mình càng quá đáng ra.

- Tôi... tôi xin lỗi! Tôi không biết!

- Không sao! Chuyện đã qua. Hơn nữa cậu cũng xin lỗi tôi rồi! Thực ra hôm nay tôi bảo cậu sang đây là vì tôi mới mua một đĩa phim ma rất ghê nhưng không muốn xem một mình. Cậu có xem với tôi không?

- Có có! Tôi muốn!

- Cấm hét đấy nhé! Vừa ám ảnh vừa ghê rợn đấy!

- Tốt thôi! Tôi không sợ đâu! Bật lên đi!

- Phải tắt hết điện, đóng cửa lại và cho to tiếng hết cỡ mới thích! Chờ tôi đi tắt đèn nhé!

- Hả? Tắt... tắt đèn và... bật tiếng to á?

- Ừ! Xem thế mới thích chứ!

- Tôi... tôi tưởng cậu sợ? Đừng tắt hết đèn chứ!

- Kể cả sợ thì cũng phải làm thế chứ! Thử cảm giác xem như thế nào!

Không chờ tôi nói thêm, Duy Anh bật dậy. Cậu ta tắt một công tắc chung cho cả hành lang ở ngay cạnh cửa phòng.

Tách...

Cả hành lang dài bây giờ chỉ còn một màu tối đen. Tối đến mức tôi không nhìn thấy gì khi bước ra cả. Tôi sợ hãi kéo Duy Anh vào rồi đóng chặt cửa lại.

- Cậu ra kia tắt nốt cái đèn trên bàn máy tính đi!

- Cái... cái gì? Tắt... tắt đèn đó nữa á? Đừng mà...

Tôi bắt đầu thấy sợ Duy Anh. Tắt đèn ngoài là được rồi mà, sao lại phải tắt cả trong phòng? Lại còn đóng kín cửa vào nữa. Để điện thì chết sao? Nhìn mặt cậu ta cũng không đáng tin lắm, trông cứ đáng sợ kiểu gì ý.

- Sao vậy? Tắt đi mới thú vị chứ! Sao cậu lại phải sợ thế?

- Nhưng...

- Yên tâm đi! Tôi không làm gì cậu đâu! Ngồi cạnh nhau bao nhiêu lâu rồi còn nghi ngờ người ta!

"Bao nhiêu lâu gì chứ? Mới gần hai tháng thôi mà!"

"Nhưng mình có nên tin tưởng cậu ta không nhỉ? Thôi thì cứ thử xem cậu ta dám làm gì mình? Đằng nào mình cũng không dám xuống nhà nếu không có cậu ta!"

- Ừ! Thế tắt điện đi!


- Ôi ghê quá! Tôi không muốn xem đâu!

Tôi sợ hãi bám vào người Duy Anh. Phim này đúng là ghê quá. Tôi chưa bao giờ xem những loại phim như thế này. Mới xem chưa đến nửa bộ phim đã sợ rồi. Tôi quay sang Duy Anh, cậu ta cũng sợ chẳng kém. Hai chúng tôi bám vào tay nhau để chờ con ma sắp sửa xuất hiện sau cánh cửa gỗ bị mục nát của căn nhà trong phim.

Chỉ còn vài giây nữa thôi... Máy quay càng lúc càng gần... Tôi níu chặt vào tay áo Duy Anh. Tim tôi như muốn rớt ra. Lẽ ra cậu ta không nên cho tiếng quá to. Bây giờ có muốn với tay ra cho nhỏ thì đã quá muộn. Áo Duy Anh như sắp rách ra do tôi nắm tay quá chặt. Thể nào cũng giật mình đến mức "bay mái nhà" cho xem.

"Chuẩn bị rồi... chuẩn bị rồi..."

Cộc cộc cộc...

- Aaaaaaaaaaaaaaaa...

Tôi quay ra đằng sau, đó có phải tiếng gõ cửa không? Tôi sợ hãi lay lay tay Duy Anh. Hình như cậu ta cũng nghe thấy. Cậu ta chỉ gật đầu nhìn tôi.

Cộc cộc cộc...

Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại ở đó. Nó cứ vang lên liên hồi khiến cả tôi và Duy Anh đều sợ sệt. Mặt đứa nào cũng mặt cắt không còn giọt máu.

- Cậu ra mở cửa đi!- Cậu ta giục tôi.

- Không! Cậu ra đi! Tôi sợ lắm! Có thằng con trai nào lại bắt con gái phải ra mở cửa không?

- Thôi được rồi! Đứng yên đó! Để tôi mở!

Duy Anh vớ lấy cây gậy bóng chày trong tủ rồi chầm chậm tiến về phía cửa phòng.

Cộc cộc cộc...

Cậu ta chạm tay vào... chuẩn bị mở...

Két...

- Chết này! Ơ...

Tôi và Duy Anh đều sững sờ khi thấy một người đang đứng bên ngoài cửa phòng. Người đó cao, gầy và... tóc ngắn? May là Duy Anh kịp kiềm chế mình, nếu không thì cây gậy đã gây nên thương tích cho người đó rồi. Và tất nhiên... người đó không phải là ma. Khi người đó bước vào phòng, ánh sáng từ tivi và đèn đường từ bên ngoài cửa sổ hắt vào khiến tôi nhận ra ngay lập tức...

- Ơ! Anh Phong! Anh về từ lúc nào thế?

Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi và Duy Anh đang run rẩy trước mặt.

- Hai em đang làm gì vậy?

- Bọn em...

Ngay lập tức Duy Anh đứng chắn trước mặt tôi.

- Em xin lỗi! Là em đã rủ Minh Anh sang đây xem phim ma. Tại cho tiếng lớn quá nên không biết là anh về! Khi anh gõ cửa, bọn em cứ tưởng là có ma nên em đã lấy cây gậy này! Chỉ là đề phòng thôi!

Anh cười khi nhìn thấy tôi. Còn tôi thì vừa sợ sệt vừa sung sướng. Phải chăng sau gần hai tháng chưa gặp nhau nên anh mới cười như vậy với tôi?

- Minh Anh! Lâu rồi không gặp em!

Được anh chào hỏi bất ngờ khiến tôi không kịp chuẩn bị. Tôi bối rối nhìn anh.

- À! Vâng ạ! Em chào anh! Anh có khỏe không ạ?

- Cảm ơn em! Anh vẫn khỏe!

Tôi không biết phải hỏi anh cái gì, cứ hỏi bừa vậy thôi. Nhưng anh trả lời như vậy khiến tôi không thoải mái. Phải cảm ơn nữa sao?

- Duy Anh à! Bệnh viện cho anh nghỉ một tuần ở nhà. Dạo này thời tiết mát mẻ nên không có nhiều bệnh nhân! Cả tuần sau anh sẽ ở nhà!

- Vậy sao? Ôi thích quá! Lâu rồi không được chơi với ông anh trai!- Duy Anh sung sướng vừa nhảy vừa hét.

Có lẽ tôi nên về thì hơn. Tôi cần để họ nói chuyện với nhau. Hình như họ đã cách xa nhau khá lâu rồi. Nghe nói Duy Anh sang Mỹ từ năm 10 tuổi. Tính ra họ chưa gặp nhau đã 8 năm rồi. Khi cậu ta về nước thì anh không ở nhà thường xuyên với cậu ta. Thật là tội nghiệp. Duy Anh đã phải ở nhà một mình từ khi mới về nước sao? Tôi cứ nghĩ là buổi đêm anh sẽ về nghỉ ngơi rồi sáng sớm lại đi làm chứ. Ai ngờ anh không về cả ngày luôn.

- Thôi cũng muộn rồi! Tôi về đây!

- Về sớm vậy sao? Phim còn chưa hết mà!

- Thôi! Sáng mai còn phải đi học! Tôi sẽ ngủ gật mất!

- Thế cũng được! Tối mai lại sang nhà tôi xem nốt nhé!

- Ừ!

Tôi quay sang anh.

- Em chào anh ạ!

Anh chỉ gật đầu khiến tôi hụt hẫng. Nhưng ngay sau đó tôi lại mỉm cười như bình thường, gọi là đáp trả cái gật đầu của anh. Còn Duy Anh thì vẫn tiếc nuối lắm. Nhìn mặt cậu ta kìa, vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu.

Duy Anh đưa tôi ra cổng. Trông cậu ta có vẻ vui. Một tuần ở nhà với anh trai lâu ngày không gặp đối với cậu ta quả là một điều hạnh phúc. Tôi mừng cho họ mặc dù tôi không hề có anh, chị hay em nào đi xa mà lâu ngày không gặp cả. Thế nhưng tôi vẫn hiểu được cảm giác của họ.

- Tối mai nhớ sang đó nha!

- Tôi biết rồi! Nhất định sẽ sang mà! Cậu vào nhà ngủ đi! Không thì mai không có sức chơi game đâu!

- Bây giờ muộn quá rồi! Đường vắng nguy hiểm lắm! Cậu về đi! Bao giờ cậu vào nhà thì tôi mới đóng cửa!

- Có vài bước chân thôi mà! Cậu lo cho tôi còn hơn cả bố mẹ tôi đó!

- Cũng vì nghĩ cho bạn bè và hàng xóm thôi mà! Về đi!

Tôi mỉm cười, vẫy tay chào cậu ta rồi về nhà. Tôi đứng trước cửa nhà mình, giả vờ mở cửa một lúc rồi ngó đầu ra. Cậu ta vẫn đứng đó. Chà, tên này quả là giữ lời. Có lẽ tôi nên vào nhà để cậu ta còn vào theo.

Tôi đóng cửa lại. Bố mẹ tôi vẫn chưa ngủ. Họ vẫn đang xem một bộ phim trên truyền hình. Ngày nào họ cũng xem bộ phim đó. Tính ra đã là ba tháng rưỡi rồi mà phim đó vẫn chưa hết. Thực sự tôi phục ông đạo diễn thật đấy, chắc cũng phải trên 120 tập rồi. Còn chưa kể là phim đó không chiếu vào chủ nhật.

Tôi về phòng mình, việc đầu tiên tôi làm là nhảy lên giường, ôm gối thật chặt và hét lên. Sau gần hai tháng, cuối cùng tôi cũng được gặp anh. Không gì có thể diễn tả niềm hạnh phúc của tôi lúc này. Anh lại còn nói sẽ nghỉ ở nhà cả tuần nữa chứ. Còn gì sung sướng bằng?

Cả đêm tôi cứ trằn trọc, mãi không ngủ được khi hình ảnh của anh cứ hiện trong đầu mình. Nụ cười của anh khiến tôi không thể nhắm mắt nổi. Tôi bắt đầu cảm thấy lạc quan hơn. Có lẽ những cái tốt đã bắt đầu đến với tôi. Ông trời đã mỉm cười với tôi rồi.

"Anh Phong! Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện!"

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.