Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn phu của anh

Tiểu thuyết gốc · 4667 chữ

6h30...

Tôi bật dậy, gấp chăn gối cẩn thận, soạn sách vở, thay quần áo rồi đi xuống tầng.

- Mẹ yêu! Con dậy rồi nè!

Mẹ tôi quay sang nhìn tôi, mặt bà ngạc nhiên hết sức.

- Sao... sao hôm nay con dậy sớm thế?

- Mẹ thấy con giỏi không? Từ nay con gái mẹ sẽ dậy thật sớm để đi học cho đúng giờ nha!

- Chắc trời sắp sập quá!

- Mẹ!!!

- Mẹ nói sai à? Từ đầu năm lớp 10 đến bây giờ, đây là lần đầu tiên con dậy sớm! Lại bảo mẹ nói sai đi!

- Thôi không nói với mẹ nữa! Con đi học luôn đây!

- Không ăn sáng sao con? Mẹ sắp nấu xong rồi này!

- Thôi, mẹ nấu cho bố đi! Hôm nay cửa hàng chị Vy có món mới. Chị ấy rủ con đến ăn!

- Cái con bé này! Chẳng nói sớm gì cả! Mẹ nấu cho cả con rồi!

- Thế bố và mẹ cùng ăn luôn đi! Con không ăn đâu! Con đi đây! Yêu mẹ!

Tôi ngồi lên chiếc xe đạp điện quen thuộc. Vừa mở lên thì...

- Ôi không! Đêm qua mình quên chưa sạc điện rồi!

Hôm qua là ngày phải sạc điện vậy mà tôi quên béng mất. Tại mải suy nghĩ đến anh Phong quá nên không để ý. Bây giờ thì gặp tai họa rồi. Thực ra ở trường tôi có một bến xe buýt nhưng xa lắm. Tôi sợ sẽ không kịp. Cũng may hôm nay mình dậy sớm nên mới biết chuyện này. Thôi thì bây giờ đành phải đi xe buýt thôi.

Tôi cất xe vào trong nhà, cái mặt xị ra chưa từng thấy. Tôi ghét đi xe buýt lắm. Từ nhà tôi đến bến xe rất xa mà từ bến xe về trường cũng xa nốt. Có khi phải mất 15 phút mới vào được trường. Đến lúc đó thì xác định đứng ngoài cửa lớp xem chúng nó học nhé.

Bíp bíp...

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Tôi đang tìm mọi cách để có thể vào lớp mà không bị phạt nhưng chẳng nghĩ được cái gì. Tiết đầu là tiết Toán, nguy quá.

Bíp bíp...

"Làm thế nào bây giờ? Tại sao chuyện này lại xảy đến với mình nhỉ? Sao mình lại có thể quên sạc điện nhỉ?"

Bíp bíp...

- Ê! Cậu điếc à?

Tôi giật mình quay sang bên cạnh, là xe của anh? Nhưng người lái lại là... Duy Anh.

- Duy Anh? Sao... sao cậu lại ở trong này?

- Hôm nay anh Phong nghỉ nên tôi là người lái nó! Ngạc nhiên chưa?

- Tại sao lại thế? Cậu chưa đến tuổi lái xe ô tô mà! Sao cậu dám...

- Tôi biết lái từ hồi 15 tuổi rồi! Ở Mỹ tầm này mà chưa biết lái xe thì bị gọi là kém cỏi đấy!

- Ở Mỹ khác, Việt Nam khác chứ! Cậu định đỗ xe ở đâu? Điên mới để trong trường!

- Dở hơi! Dại gì mà đỗ xe trong trường? Lên xe đi, tôi muốn đưa cậu đi!

- Thôi tôi đi xe buýt được rồi!

- Đừng có từ chối! Nếu đi xe buýt cậu sẽ bị muộn đấy! Tiết đầu là tiết Toán!

Nghe đến môn Toán mà tôi lạnh hết cả sống lưng. Thôi thì lên xe cậu ta đi. Chứ tôi sợ nhất là đi học muộn đúng vào tiết Toán. Mà cô Toán thì đã "quý" tôi lắm đấy. Với lại trời đang nắng, tôi cũng ngại đi mà không có mũ, tôi sợ bị hỏng da lắm. Khi đó, tôi mà xấu đi rồi thì chẳng anh nào để ý đâu, đặc biệt là... anh Phong.

- Ờ thế cũng được! Đi nào!


Thời tiết trưa nay thật là khó chịu. Trời nắng gắt khiến tôi đau hết cả đầu. Cũng may là hôm nay có Duy Anh đưa đi đưa về. Tôi ghét nắng lắm, thà đi mưa còn dễ chịu hơn.

Vừa bước xuống xe, tôi chỉ quay lại cảm ơn cậu ta một câu rồi chạy vụt vào trong nhà, đóng cửa, chạy lên tầng ngồi quạt. Ôi, cứ như là mình đang bước lên thiên đường vậy, một cảm giác thật dễ chịu. Với tôi, 5 tiết học ở trường quả là một cực hình, nhất là với thời tiết như thế này.

Tôi nằm lên giường, lôi quyển truyện ma mượn trong thư viện ra đọc. Thú thực thì tôi không thích truyện chữ lắm. Tôi rất lười đọc vì nó khá dài, nhìn hoa cả mắt. Tôi thích đọc truyện tranh hơn. Chính vì thích nên một ngày tôi có thể đọc ít nhất 30 quyển... Nhưng nghe mấy đứa lớp tôi nói là truyện này cũng ghê, nhìn cái bìa còn chẳng dám nhìn thì nói gì đến chuyện đọc nó? Đó cũng là lúc tài năng thể hiện sự can đảm của tôi được bộc lộ. Tôi tinh vi chạy lên thư viện, mượn ngay quyển đó đầu tiên và giơ lên trước lớp. Thực sự thì cái bìa chẳng có gì đáng sợ cả, chỉ là hồn ma một cô gái chui lên từ ngôi mộ thôi mà. Mặt xinh thế này mà chê là ghê, đúng là cái bọn chẳng biết gì.

Xem nào, đọc đến gần nửa truyện rồi, cũng hơi ghê ghê. Chuẩn bị đến đoạn gay cấn. Con ma sẽ bấm chuông nhà tên giết người để trả thù... Chuẩn bị nè...

Kính coong...

Tôi giật mình buông quyển truyện xuống, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa phòng, im lặng để lắng nghe.

Kính coong...

Trời ơi, tiếng bấm chuông? Sao lại giống trong truyện này vậy? Hay tôi gặp ma?

Tôi sợ hãi run lên. Giờ này thì bố mẹ tôi đều đi làm cả rồi, Hemi đang ngủ dưới tầng. Nếu có gì thì nó phải sủa chứ. Đằng này cứ im ỉm làm mình còn sợ hơn nữa. Hay chỉ có một mình tôi nghe thấy tiếng chuông? Tôi chạy ra cửa sổ, kéo mạnh rèm ra. Nhưng do tầm nhìn có hạn nên tôi không thể nhìn thấy cửa nhà mình. Không biết ai gọi nữa.

Tôi chậm rãi đi xuống tầng, trên tay là cái gậy dài để đề phòng. Tôi nhìn ra ngoài cửa qua một lỗ nhỏ ở phía trên.

Đó là... một cô gái?

Phải rồi, một cô gái. Cô ấy thật xinh đẹp. Mái tóc không mái xoăn lọn màu hạt dẻ, đôi mắt đen trong veo, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng hồng thật quyến rũ. Vì tầm nhìn có hạn nên tôi không biết vóc dáng cô ấy trông như thế nào.

"Khoan đã, nhỡ đó là ma thì sao? Cô gái bị tên trộm giết trong truyện cũng rất xinh đẹp!"

Kính coong...

Tiếng chuông ngay bên cạnh làm tôi suýt ngất vì... ù tai. Thôi phải làm gì đó thôi kẻo cô ta lại tiếp tục bấm chuông.

- Ai thế ạ?

- Tôi là hàng xóm mới! Tôi muốn làm quen với mọi người nhà bên cạnh ạ! Tôi có thể vào được không?

Tôi nhìn ra ngoài lần nữa, chắc chắn cô gái này hơn tuổi tôi. Nhìn mặt và nghe giọng thì cô ấy có vẻ già dặn hơn tôi.

- Chị ở nhà nào thế ạ? Nếu em nhớ không nhầm thì xung quanh khu này đâu có ai mới chuyển đến?

Nghe giọng tôi, ngay lập tức chị ấy đổi xưng hô.

- Ồ! Chắc bạn không biết rồi! Tôi sắp kết hôn với một người sống ở gần đây nên tôi muốn làm quen với hàng xóm tương lai của tôi một chút! Bạn không tin tôi ư?

- Không ạ! Chỉ là...

- Bạn yên tâm! Tôi không phải là người xấu!

Tôi lại ngó ra ngoài, trông chị ấy có vẻ thật lòng. Chị ấy không phải là ma rồi. Chị ấy vừa cười vừa nói chứ không phải tức giận khi bị người khác làm mất thời gian của mình.

Cạch...

Tôi mở cửa rồi ngó đầu ra ngoài. Bây giờ tôi mới được nhìn cả người chị ấy. Chị ấy gầy nên mới có khuôn mặt đẹp như thế. Nhưng phong cách ăn mặc có vẻ hơi... trẻ con. Để tóc đẹp như vậy nhưng lại mặc áo phông hình cún con và một chiếc quần sooc ngắn hơn đầu gối một chút.

- Ồ! Chào bạn! Cuối cùng thì bạn cũng mở cửa cho mình!

- Chị vào đi! Nhà em hơi bừa bộn chút, mong chị thông cảm! Tại em không biết là chị sẽ vào nên...- Tôi gãi đầu.

- Không sao cả! Nhà tôi cũng bừa chẳng kém đâu! Nhà bạn thế này là còn gọn chán!- Chị cười.

- Chị uống sữa, nước hoa quả, cà phê hay nước lọc ạ?

- Nước lọc là được rồi! Cảm ơn bạn nha!

Một lát sau, tôi mang cốc nước lọc với vài viên đá đặt trước mặt chị ấy. Chị cầm cốc nước uống hết sạch trong vài giây. Cả cốc nước đầy bây giờ chỉ trơ trọi những viên đá lạnh. Tôi há hốc mồm nhìn chị.

- Chắc chị mệt lắm phải không ạ?

- Ừ! Tôi mới từ Mỹ về! Bên đó thời tiết mát hơn ở đây! Hôm nay nóng thật đấy! Tôi cứ tưởng bên này sẽ giống bên đó nên không mang theo đồ phòng nắng!

- Chị bao nhiêu tuổi thế ạ?

- Tôi năm nay 24 rồi!

- Hả???

24 tuổi? Sao nhìn chị ấy trẻ vậy? Nhìn cứ như tầm tuổi tôi ý! Hay do phong cách ăn mặc đã khiến chị ấy trẻ lên?

- Thế còn bạn?

- Em... em mới 17 thôi ạ!

- Ồ! Chắc phải đổi cách xưng hô nhỉ? Vậy là em bằng tuổi Henry rồi!

Tôi nhíu mày.

- Henry là ai thế ạ?

- À! Chị quên mất! Thằng bé đấy là bạn chị hồi ở Mỹ. Nó về Việt Nam trước chị vài tháng. Cứ quen miệng gọi là Henry! Thực ra tên nó là Duy Anh cơ!

"Duy... Duy Anh?"

Tôi há hốc mồm.

- Duy... Duy Anh ý ạ?

- Ừ! Thằng bé đấy đẹp trai lắm nhưng tính cách hơi hâm hâm một tý!

"Đẹp trai... Tính tình dở hơi... Đúng là cậu ta rồi!"

- Chị về đây để chuẩn bị kết hôn với vị hôn phu đã được hai bên gia đình sắp đặt sẵn từ nhỏ! Thế nên chị mới đi từng nhà để biết mặt hàng xóm mới mà! Nhà em là đầu tiên đó!

- Kết... kết hôn? Với... với ai ạ? Với... với cái cậu Henry đó ạ?

- Không phải kết hôn với Henry mà là kết hôn với anh trai nó... Tên anh ấy là Trần Duy Phong!

Tôi sững người trong vài giây. Câu nói của chị ấy cứ như là dội cả một thùng nước lạnh lên người tôi vậy. Tôi có nghe nhầm không? Hôn phu của anh Phong? Mọi thứ như đổ sập trước mặt tôi. Tôi đã bị ngã đau mà không thể nào đứng dậy lên được. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Thậm chí cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Tôi choáng, suýt ngã khuỵu xuống đất, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Đôi mắt tôi như mờ đi. Hình như chị ấy không thể nhìn thấy tâm trạng của tôi lúc này. Chị ấy vẫn rất tươi cười, cởi mở với tôi. Chị nghĩ rằng tôi sẽ là một người hàng xóm tương lai tốt bụng và thân thiết nhất đối với chị.

- À quên mất! Gặp nhau được một lúc lâu rồi còn chưa làm quen nữa! Chán mình thật đấy! Chào em! Chị là Dương Thùy Linh! Em có thể gọi chị là Sam!

Tôi không nghe thấy những gì chị ấy nói. Bây giờ đầu óc tôi chỉ nghĩ đến chị và anh Phong. Tôi như muốn ngất xỉu.

- Em gì ơi!- Chị lay lay người tôi.

Tôi bừng tỉnh và ngơ ngác nhìn chị. Chị có vẻ rất lo lắng cho tôi.

- Em không sao chứ?

Tôi lắc đầu.

- Phù! Chị cứ tưởng em ốm chứ! Em tên gì?

- Hoàng... Minh Anh ạ!

- Tên hay nhỉ? Chị là Dương Thùy Linh!

Chị giơ đồng hồ đeo tay lên, mặt hoảng hốt.

- Chết, muộn rồi! Thôi, chị phải sang mấy nhà khác đây không tý nữa anh Phong mắng chết! Bye em nha! See you later!

Chị xỏ giày rồi chạy vội sang nhà bên cạnh. Còn tôi thì cứ đứng trước cửa nhìn chị trân trân. Tôi cứ đứng như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ mà không cảm thấy mỏi nhức. Mọi suy nghĩ đã khiến tôi quên đi đau đớn về thể xác.

Mẹ tôi đi làm về, bà ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy tôi. Có lẽ bà tưởng tôi đứng ngoài để chờ bà về nhưng thực ra không phải như vậy.

- Minh Anh! Con đứng đây làm gì vậy? Nhớ mẹ đến thế cơ à?

Tôi im lặng, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước.

- Ơ hay cái con này! Mẹ gọi còn không thèm trả lời nữa!

Tôi vẫn im lặng.

- Minh Anh!

Rầm...

Tôi ngã xuống đất một cái đau điếng. Lúc này tôi mới để ý mọi thứ xung quanh và biết đau. Mẹ tôi đá đau quá. Lẽ ra tôi không nên bảo bà đi học võ. Tại hồi nhỏ tôi hay bị bắt nạt lắm. Tôi sợ nên mới bảo mẹ đi học võ, có gì còn bảo vệ mình. Ai ngờ bây giờ đó lại là "công cụ" để đánh thức nếu tôi không chịu dậy hoặc mỗi khi tôi không để ý vào cái gì. Thật là hối hận quá đi.

Tôi ôm mông, ngẩng mặt lên:

- Sao mẹ đá con?

- Không làm thế thì con có tỉnh ra không? Làm gì mà cứ đứng đó rồi nhìn đi đâu thế?

Tôi chẳng còn tâm trí để trả lời mẹ nữa. Tôi chỉ thở dài một cái rồi đi lên tầng, đóng cửa phòng và nằm trong đó suốt.

"Chị sẽ kết hôn với Trần Duy Phong!"

"Chị sẽ kết hôn với Trần Duy Phong!"

"Chị sẽ kết hôn với Trần Duy Phong!"

...

- Im đi!- Tôi bịt tai lại rồi hét lên.

Tôi úp mặt xuống, tay chân giãy giụa.

Tại sao chuyện này lại xảy đến với tôi chứ? Tôi cứ tưởng mình đang gặp may. Nhưng cái gì đang xảy ra thế này? Khó khăn lắm tôi mới gây được ấn tượng cho anh. Vậy mà bây giờ... một cô gái từ Mỹ trở về tự xưng là vợ sắp cưới của anh. Thật sự tôi rất muốn khóc nhưng không thể khóc nổi. Nước mắt tôi như cạn đi vậy.

"Ông trời ơi! Tại sao ông lại đối xử với con như vậy? Chả lẽ con không thể yêu một người đàn ông hơn mình 11 tuổi sao? Đối với ông, tuổi tác quan trọng hơn tình yêu ư?"

Ước mơ của tôi chỉ là... được nắm tay anh một lần, được anh yêu một lần, được anh để ý và quan tâm một lần... Những điều nhỏ nhoi ấy thôi mà mình cũng không đạt được. Rồi tôi sẽ phải sống như thế nào đây? Ngắm nhìn chị Linh tay trong tay với anh trong lễ đường với bộ váy cưới trắng tinh và nụ cười tươi roi rói trên môi ư? Sau đó họ sẽ sống với nhau trong căn phòng đối diện với phòng của tôi? Tôi sẽ phải chấp nhận và cắn răng chịu đựng cả cuộc đời sao?

Tôi ngồi xuống đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống. Có lẽ anh không xứng với tôi. Tôi với anh như hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ có thể đến với nhau. Thật buồn cười, tôi đã bị chơi một vố đau, đau đến mức không bao giờ có thể hết được.

- Có lẽ, mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây!- Tôi cười khẩy.


Duy Anh sốt ruột đi đi lại lại trong căn phòng. Cậu đã chuẩn bị mọi thứ để chờ một người. Thế nhưng, người đó không đến. Cậu nhấc máy điện thoại, gọi cho người đó. Nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút ngắn đáng ghét.

- Chết tiệt! Cậu ấy hẹn mình sẽ sang đây mà! Sao giờ vẫn chưa sang?

Cộc cộc cộc...

- Chị vào được chứ?

- Vâng!

Thùy Linh bước vào, khuôn mặt cô vẫn vui vẻ như mọi khi. Cô lúc nào cũng vậy, luôn luôn lạc quan một cách lạ thường. Gia đình cô rất giàu có, thế nhưng họ không hề chiều chuộng cô như những gia đình khác. Cô phải làm tất cả bằng chính sức lực của mình, cô không cho phép bản thân được chùn bước. Vậy nên, cô đã từng trải rất nhiều thứ trong cuộc sống. Cô có thể đối mặt với tất cả để tự đem lại nụ cười cho mình.

- Việc làm quen với hàng xóm mới của chị thế nào rồi?

- Cũng bình thường thôi!

- Chị đã "chấm" được ai chưa?

Cô cười, đánh nhẹ vào người Duy Anh một cái.

- Em bị hâm à? Chị sắp cưới anh trai em đó! Chấm gì mà chấm?

- Thế chị có ấn tượng với ai không? Mặc dù ở đây được gần hai tháng rồi nhưng em vẫn chưa quen được ai! Buồn ghê!

- À! Có cô bé tên Minh Anh ở nhà bên cạnh!

Duy Anh bật dậy, cậu nhìn cô ngạc nhiên.

- Minh Anh? Cậu ấy có ở nhà sao?

- Ơ! Hai đứa quen nhau à? Thảo nào lúc nhắc đến em thì cô bé đó cũng ngạc nhiên lắm!

- Vậy sao? Chị có nói gì nữa không?

- Không! Chỉ giới thiệu tên với nhau thôi! Cô bé đó có vẻ hòa đồng nhưng cứ kì lạ kiểu gì ý! Lúc chị mới đến thì cứ sợ hãi chẳng dám mở cửa. Lúc chị đi về rồi, sang mấy nhà khác chán chê rồi thì thấy cô bé đó cứ đứng ở cửa hoài! Hình như cô bé đang mải suy nghĩ gì đó nên không nhìn thấy chị!

- Giờ này liệu Minh Anh còn ở nhà không nhỉ? Em phải đi kiểm tra!

Duy Anh nhảy ra khỏi giường, cậu chạy vội ra ngoài.

- Ơ kìa, Henry! Em đi đâu thế? Henry!

Cậu vào phòng của Duy Phong. Anh đang ở dưới tầng để theo dõi chương trình y học trên tivi. Cậu mở tung cửa sổ của phòng anh và nhìn sang căn phòng đối diện. Quả nhiên mọi thứ diễn ra đúng như những gì cậu nghĩ. Minh Anh vẫn đang ở nhà.

"Tại sao cậu ấy không sang? Cậu ấy quên mất lời hứa hôm qua rồi sao?"

- Henry à! Em vào đây làm gì vậy?

Linh theo Duy Anh vào đây. Cô nhìn xung quanh và chợt nhận ra đây là phòng của anh.

- Henry!

- Chị Sam! Em cần chị giúp!- Cậu cười.


Ngồi trong lớp, tôi không thể tập trung học được, tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang của mùa hè làm tôi mệt mỏi. Tôi thở dài, nằm dài ra bàn. Hôm nay... Duy Anh không đi học...

Mà tôi quan tâm đến cậu ta làm gì cơ chứ. Cậu ta nghỉ thì càng tốt, nếu đi học thì thể nào cậu ta cũng làm phiền tôi đến hết buổi học thì thôi. Còn chán thì cậu ta sẽ lại chơi game. Tôi đã quá quen với khung cảnh này rồi. Quen đến mức phát ngán. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi một mình. Hôm nay tôi rất mệt, toàn thân nặng trĩu, đau đầu, tay chân cử động chậm chạp, mắt lúc nào cũng trong trạng thái lim dim... Hay là tôi bị ốm rồi?

Tiết này là tiết thể dục. Tôi xin lớp trưởng ở lại lớp vì đau bụng. Tôi không có hứng học, cũng một phần là tôi không thích thầy giáo dạy thể dục lắm. Thầy ấy đẹp trai, trẻ trung, cao ráo và đã có vợ con. Thế nhưng thầy ấy cứ suốt ngày trêu chọc, bày trò tán tỉnh mấy đứa con gái ở lớp tôi. Chúng nó thì cứ thấy trai đẹp tán là thích lắm. Lúc đó cả lớp tôi đều chưa biết chuyện thầy đã có vợ thế nên cứ "đổ" hết thôi. Tình cờ một lần tôi đi ngang qua phòng giáo viên thì nghe thấy thầy ấy đang nói chuyện điện thoại với vợ. Đại loại là họ đang đùn đẩy nhau việc đưa đón con đi học. Và lúc đó thì tôi đã hiểu con người của thầy ấy như thế nào. Một con người giả tạo đến mức đáng sợ. Mỗi lần có điện thoại thì chạy rõ xa để nghe máy, cố gắng không để học sinh biết. Tôi đã nói chuyện đó cho cả lớp nhưng chẳng đứa nào tin, mãi về sau chúng nó mới tin. Khi thầy ấy lại tiếp tục chiêu trò của mình thì chẳng ai quan tâm nữa, đứa nào cũng phẩy tay bỏ đi. Không chỉ riêng lớp tôi mà lớp khác cũng thế vì tin đồn thầy có vợ đã lan ra khắp trường. Sau một thời gian tìm hiểu, thầy ấy đã biết người loan tin chính là tôi. Và thế là tôi đã bị "trù" một cách dã man. Tôi suýt bị đúp vì môn Thể dục. Nhờ có cô giáo chủ nhiệm nên tôi mới thoát nạn và lên được lớp 12 đấy. Những ngày tháng đó quả là địa ngục. Bây giờ thì mọi chuyện đỡ hơn rồi, nhưng tôi vẫn không thích thầy ấy.

Cả lớp đã xuống hết, chỉ còn mình tôi trên lớp. Tôi gục mặt xuống bàn. Cả đêm qua tôi không ngủ được vì suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ có muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi. Tôi thở dài, cho dù mình rất mệt, rất muốn được nghỉ ngơi nhưng hình ảnh của anh Phong và chị Linh cứ ám ảnh trong đầu khiến tôi không nhắm mắt được.

Có tiếng bước chân đằng sau, chắc đó là Thảo My. Lần nào tiết Thể dục tôi và nó cũng trốn ở trên lớp để tâm sự với nhau. Có hôm còn bị phát hiện và bị thầy Thể dục phạt nhưng chúng tôi vẫn nhăn răng cười đùa với nhau. Nhưng tiếc là hôm nay tôi không có tâm trạng để tâm sự với bất cứ ai, My cũng không phải là ngoại lệ.

- Ê con điên! Lại ngủ hả? Hôm nay lại chơi tiếp nha! Tao ghét lão Hoàng lắm! Chẳng muốn học đâu! Cái lão dê xồm nhìn mà ghét!

Thầy dạy Thể dục đó tên là Hoàng. Thảo My cũng từng là "nạn nhân" bị thầy ấy tán tỉnh. Nó cũng ghét cay ghét đắng không khác gì tôi. Hôm nay tôi cũng muốn được chơi bời và nói xấu thầy ấy với nó. Nhưng... tôi không thể...

-...

- Sao thế? Dậy đi xem nào! Nói xấu lão ấy với tao!

Nó lôi tôi dậy. Tôi nhăn nhó đẩy nó ra. Tôi không muốn nói chuyện. Tôi rất ghét bị làm phiền khi tâm trạng không được tốt.

- Tránh xa tao ra! Đang mệt! Đừng làm phiền tao!- Tôi gắt.

- Mày sao vậy Minh Anh? Có bao giờ mày như thế này đâu?

-...

- Đã có chuyện gì xảy ra với mày vậy? Nói tao nghe nào!

- Tao không muốn nói bây giờ!

- Kể đi! Sao mày đểu thế? Tao toàn kể chuyện của tao cho mày kể cả tao có buồn đến đâu nhé! Bạn bè với nhau còn giấu!

Có lẽ tôi nên kể với My. Nó nói đúng, tôi là bạn mà suốt ngày chỉ giấu giếm trong lòng, chẳng kể với ai. Thế nên mình cứ ôm mấy cái chuyện buồn đó mà khóc một mình vậy thôi. Dù sao cả đêm qua tôi đã mất ngủ khi nghĩ đến chuyện này, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.

Tôi ngồi dậy, quay sang nhìn nó với đôi mắt thâm quầng. My ngạc nhiên nhìn tôi. Nó đưa tay lên chạm nhẹ vào vết tím trên mắt.

- Mày sao vậy? Khóc à?

- Tao không khóc! Tao bị mất ngủ!

- Làm gì mà đến mức mất ngủ thế? Mày lại suy nghĩ gì à?

- Ừ! Tao buồn quá My ơi! Có lẽ tao không có duyên rồi mày ạ!

- Duyên là sao? Nói đi xem nào!

Tôi kể hết mọi chuyện cho nó. Từ chuyện tôi làm hòa với Duy Anh, chuyện anh Phong về nhà cho đến khi chị Thùy Linh xuất hiện và nói rằng anh chính là hôn phu của chị ấy.

My im lặng lắng nghe. Nó chỉ nhắm mắt lại, lắc đầu ngao ngán. Tôi thở dài, tôi đã hiểu rồi. Có lẽ anh không dành cho tôi thật. Tôi đã đi quá xa. Có lẽ tôi nên buông tha, không tham lam níu giữ anh nữa.

"Đâu? Anh ấy đâu có thích mình? Níu giữ gì chứ?"- Tôi cười nhạt.

My ôm chầm lấy tôi. Tôi quàng tay qua người nó. Tôi cảm nhận được vị mặn trên môi, đôi má ươn ướt và đôi mắt đang mờ đi bởi những giọt nước nhỏ xíu che khuất. Tôi đang khóc đó ư? Khóc vì cái gì? Khóc vì người con trai mình thích không phải thuộc về mình? Hai năm chờ đợi... cuối cùng... đổ xuống sông xuống biển hết khi một cô gái lạ mặt xuất hiện?

Một tình yêu đầu đầy cay đắng. Tôi là một con ngốc đúng không? Cứ đâm đầu vào một người mình thích chỉ vì ham mê vẻ bề ngoài. Càng ngày càng nhớ nhung, bây giờ cứ tưởng rằng mình và người đó có thể đến với nhau. Hình như điều đó quá xa vời.

Tiếng nấc nghẹn ngào càng lúc càng lớn, tôi ôm chặt lấy My. Cảm xúc của tôi đã bị đè nén quá nhiều. Nếu tôi không kể cho nó thì bây giờ chắc tôi cứ ôm nỗi buồn trong lòng đến khi già mất.

- Đúng rồi, Minh Anh! Mày hãy khóc đi! Khóc cho đến khi mày cảm thấy khá hơn!

Tôi hét lên trong nước mắt. Tôi muốn quên hết. Cả lần đầu tiên gặp anh vào 2 năm trước cho đến bây giờ. Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại không thể quên được? Tại sao? Chả lẽ ông trời đang muốn đùa giỡn với tôi ư? Muốn tôi phải khổ tâm và khóc lóc cho đến chết?

- Minh Anh! Mày vẫn còn là học sinh! Sóng gió còn dài! Bây giờ chưa phải lúc để mày suy nghĩ quá nhiều như thế này. Thôi thì chuyện đã lỡ rồi, không thể lấy lại được! Không phải cái gì tốt đẹp cũng xảy đến với mình đâu! Mày hãy cố gắng vượt qua đi! Mày còn có tao cơ mà! Cho dù chúng ta có già thì mày vẫn mãi mãi là bạn thân của tao! Tao sẽ xuất hiện mọi lúc, mọi nơi để lắng nghe những tâm sự và giúp đỡ mày hết sức có thể! Mày hãy buông tha đi! Nếu điều đó khiến mày cảm thấy dễ chịu hơn!

Tôi gật đầu, nước mắt cũng đã vơi đi. Tôi sẽ nghe lời My, đó là tất cả những gì tôi phải làm bây giờ. Anh thuộc về người khác, tôi chấp nhận điều đó. Tình cảm của tôi chỉ là bồng bột. Tôi chỉ thích đơn phương thôi. Nếu anh đã không đáp trả thì mình cũng nên bỏ mặc đi. Hãy để cho họ lấy nhau và sống hạnh phúc. Một cơ hội khác sẽ đến với tôi... Nhất định, nhất định sẽ đến với tôi...

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.