Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yến Trần.

Tiểu thuyết gốc · 1664 chữ

Cốc. Cốc.

Cạch.

- Tìm ai?

- Ta muốn tìm Âm Sai thành Đông, Vong Y.

- Ngươi là, người mới bên thành Tây.

Lời này của cô là khẳng định không phải nghi ngờ.

- Túc Mệnh không bảo lại với ngươi, là ta không làm rồi sao?

Với lại bây giờ mới mấy giờ, sáng sớm đã bị quỷ gõ cửa, còn muốn để người khác sống vui vẻ một chút hay không?

- Âm Sai thành Tây, đường Phong Tiêu. Yến Trần.

Chức vụ Quỷ Sai này của Túc Mệnh làm đúng là chẳng đâu vào đâu cả. Rốt cuộc có trò gì đây, còn kêu cả tên âm sai tây thành đến đây nhờ người.

Phần mặt mũi này hắn không cần nữa, liêm sỉ cũng bỏ đi luôn.

- Vô sỉ vốn trường sinh.

Vong Y âm trầm, quoái khí tựa người vào cửa nhìn thiếu niên đối diện.

Yến Trần cũng đang đánh giá cô gái trước mặt không chớp mắt. Cô căn bản còn chưa vị thanh niên đi.

Không thể không nói, giá trị nhan sắc của âm sai thành tây luôn luôn cao một cách quá đáng, lớp sau cao hơn lớp trước tận một bậc.

Người này quá là đẹp rồi, hắn còn là một nam nhân.

- An Ca là gì của ngươi?

- Người cảm thấy đứng đây nói chuyện hợp lý sao?

- Ta thấy rất ổn.

Vong Y hơi mỉm cười không sao cả nhìn Yến Trần quyết không cho hắn vào.

Có bệnh mới cho quỷ vào nhà.

- Vô Thiền đại nhân là bảo ta tới tìm người.

- Vào đi.

Vừa rồi cô còn không có ý cho hắn vào, giờ lại thay đổi.

Yến Trần hơi nhíu mày mơ hồ.

Nữ nhân đúng là dễ thay đổi.

- Âm Sai tiền nhiệm là gì của ngươi?

- Hăn là sư phụ ta.

- Ồ, hắn lừa được ngươi từ đâu ra vậy.

Bốn mắt nhìn nhau không chớp.

Giờ thì Yến Trần đã biết vì sao Vô Thiền và mấy người kia lại bảo hắn trực tiếp tới cửa mời người rồi.

Căn bản bọn họ không muốn gặp cô, chỉ một câu đã làm người ta muốn đánh, cô thẳng thắn đến mức người đối diện không muốn nói chuyện.

- Giờ thì ta đã biết, vì sao mọi Âm Sai lại không muốn làm việc cùng cô.

- Là ta ngứa mắt bọn họ rất phiền.

Vong Y sẽ không thừa nhận là do tính cô quá xấu, nên không ai chịu nổi cô.

- Thành Đông chỉ có mình cô, cũng có lý do cả.

Yến Trần cắn mãi không nhả cái chủ đề kém chất lượng này.

Hắn cũng không phải đèn cạn dầu đâu.

- Đây là thành ý nhờ người mà Vô Thiền dạy ngươi?

Với cái thái độ này còn muốn nhờ cô giúp làm việc.

Hắn cũng tự cho mình mặt mũi thật đấy, tuy mặt hắn đẹp nhưng sắc tức thị không.

Với cái kiểu nói chuyện này, còn lâu cô mới giúp.

- Muốn nhờ người cũng không phải làm như người đâu.

- Cô vốn không muốn giúp.

Từ lúc nhìn thấy hắn, cô căn bản đã không muốn giúp. Phần mặt mũi này hắn cho hay không cũng không quan trọng.

- Mới mấy giờ sáng, nếu là người bình thường, bị một con quỷ gõ cửa chào hỏi liệu ngươi có cho hắn sắc mặt tốt hay không?

Bọn họ vốn dĩ không phải người, còn muốn cô niềm nở ăn mừng đón hắn à. Dù là nửa người nữa quỷ cũng không có cửa.

Mặt Yến Trần có chút không giữ được, cô đang mắng hắn không phải người phải không?

Hắn hiểu cả đấy.

- Rốt cuộc bên thành Tây có việc gì mà hết người này tới người kia tới tìm ta vậy.

Bọn họ tới còn chưa nói là có chuyện gì đâu, đã muốn cô giúp.

Giúp bằng niềm tin à.

Khụ. Khụ.

- Không cần tự ho vậy đâu, ta thấy cổ họng ngươi vốn không bị đờm.

Khụ. Khụ.

Lúc nãy đúng là Yến Trần ho giả, giờ thì là ho thật.

Cô cũng quá thù dai rồi.

Chắc chắn là cô cố ý.

- Uống chút trà thông cổ, từ từ nói, không gấp.

- Vong Y đại nhân, cô có thể đừng cười được không

Vong Y nhìn Yến Trần hơi khó hiểu, một lúc lại cười lên càng tươi, ý rằng ngươi càng khó chịu ta càng thoải mái.

Yến Trần tự hít một hơi bình ổn tâm tình, không nhìn cô nữa.

Cô rất đẹp, nhưng khi cô cười hắn có chút nuốt không trôi.

Nụ cười của cô có chút lạnh quỷ dị, thà rằng cô không cười còn hơn.

- Thành tây xuất hiện Lệ Quỷ. Không phải một, ta phát hiện còn vài con, số lượng có chút nhiều.

Vong Y không nói chỉ chờ Yến Trần nói tiếp, nhưng mãi không thấy hắn nói thêm gì.

Hết rồi?

Hắn cũng quá kiệm lời chết đi được. Một câu đã nói xong sự việc không thêm không bớt.

- Ta nhớ không nhầm thì thành tây có tậm bốn quỷ sai. Giờ thêm ngươi là năm.

Thành tây chia làm 4 đường, mỗi đường có một âm sai, giờ An Ca tìm thấy Yến Trần thì riêng thành tây đã có năm âm sai quản lý, dù An Ca từ chức thì cũng có tới tận bốn người.

- Rốt cuộc có các ngươi để làm gì?

Minh Điện từ bao giờ chọn người lại kém như thế, chưa nói đến Đông thành của cô chỉ có một mình đây này.

Ai giúp cô, giờ còn mặt dày tới nhờ giúp đỡ.

Yến Trần cảm thấy cảm xúc của người đối diện có chút vi diệu.

Cô đang làm cái vẻ mặt ghen tỵ đó là như thế nào, hắn có nói gì sai sao?

- Lệ quỷ dạo gần đây có chút nhiều không rõ lý do.

Đông thành chỗ cô, hắn không rõ tình hình nhưng bên tây thành của hắn, bọn họ có chút khống chế không được, nên mới tới đây nhờ cô giúp đỡ, trong bốn thành đông tây nam bắc chỉ có đông thành của cô là yên bình nhất.

- Vô Thiền có bảo với ngươi, cái giá phải trả cho việc nhờ ta giúp đỡ rất cao không?

- Âm Sai rất nghèo?

Yến Trần nhìn xung quoanh căn phòng một chút, bây giờ hắn mới để ý.

Thứ nhà khác có nhà cô cũng có, thứ nhà người khác không có cô lại có. Tiện nghi này, đến Minh Vương Điện cũng có chút không bằng.

Nếu so với nơi của hắn thì đẹp đến gấp trăm lần.

- Vô Thiền đúng là chưa nói gì với ngươi cả.

Vong Y hơi khó hiểu nhìn Yến Trần.

Chưa biết gì về đối phương mà cũng dám tới, là hắn tự tin hay hắn quá kiêu ngạo.

- Ngoài cái tên, ngươi còn biết gì về ta nữa.

- Cần biết tới cái gì sao?

Yến Trần tiếp lời không hề có chút đắn đo nào.

Đầu Vong Y bây giờ có chút nhức, chỗ nào cô cũng thấy khó ở.

Cô phát hiện ra một bí mật không mấy vẻ vang, tên trước mặt này hơi đầu gỗ thì phải.

Tên này chui từ đâu ra vậy, người này có chút làm cô hơi không biết nói gì.

Thú vị thật.

- Yến Trần, thứ trả cho ta không phải tiền.

- Vậy thì là gì?

- Ta giúp ngươi cũng được thôi, nhưng thù lao ta phải nghĩ kỹ một chút. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.

Vong Y nhấp ngụm trà chờ hắn cho câu trả lời.

- Đương nhiên là việc ngươi có thể làm.

Cô không ép hắn, rất nhẫn nại cho hắn thời gian.

- Thành giao.

- Ồ, ngươi không sợ ta lừa ngươi à?

- Mặt mũi cô vẫn cần.

Với lại hắn cũng không có gì để cô lợi dụng, hắn không sợ.

Vong Y có chút cạn lời, tên này có hơi đầu gỗ nhưng sao cô lại thấy có chút đáng yêu vậy nhỉ.

- Đợi ta một chút ta cùng ngươi đi.

Vong Y bất giác mỉm cười thật tươi, bảo hắn chờ, đi vào phòng ngủ lấy chút đồ.

- Cô có thể đừng cười được không?

Yến Trần vẫn mặt đơ nói một câu phía sau.

Cười cũng không phải cười như cô đâu, nổi hết cả da gà lên được.

- Ta tự thấy đẹp.

Thực sự cho rằng nụ cười này cô tập mới ngày một ngày hai sao, không đánh chết được các ngươi cũng làm các ngươi kinh tởm đến chết.

Âm Sai thành Đông không phải cái danh hão đâu.

Ở trong phòng Vong Y mở ngăn kéo lấy chiếc điện thoại và một tấm thẻ khi chuẩn bị đi ra thì nhìn tới mặt bàn.

- Cũng vừa lúc, dùng thử tới ngươi.

Vong Y cầm thanh kiếm gỗ vừa hoàn thành lên nhìn trước ánh mặt trời, mong là sẽ dùng được lâu hơn một chút.

Yến Trần chờ một lúc thì thấy Vong Y tay không đi ra, rốt cuộc cô vào đó làm gì.

- Thời đại tiên tiến, có một thứ được gọi là thẻ ngân hàng.

Vong Y nhìn Yến Trần mặt đơ, dơ lên một chiếc thẻ, thời đại này thứ làm cô thấy tiện nhất chính là nó.

Có tiền thì ngươi đi đâu cũng được, nhẹ nhàng thoải mái.

Yến Trần nhìn cô gái trước mặt có chút hơi mất tự nhiên. Quần áo tùy tiện, tính cách tùy tiện, giờ đến đồ dùng cũng tùy tiện.

Cả người cô nếu để người khác nhìn thấy cũng không ai nghĩ cô là một âm sai, còn là một người quản một thành.

Cô quá là tùy tiện.

- Đi được rồi.

- Đi.

Yến Trần đi trước Vong Y theo sao, dắt nhau tới Tây thành.

Là đi làm chính sự.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.