Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ sai của Minh Điện

Tiểu thuyết gốc · 1779 chữ

Một thế giới bất kể có bao nhiêu loài thì đều phải chịu sự khống chế của pháp tắc thế giới đó.

Sinh, lão, bệnh, tử là quy tắc tự nhiên, chuyển sinh lặp đi lặp lại là tuần hoàn.

Có sinh ắt có tử, không ai tránh được, kể cả ngươi có là thần.

Minh Điện là nơi cai quản âm giới, giám sát trật tự âm dương.

Chuyện người sống thường thì Minh Điện sẽ không quản, nhưng chuyện của người chết thì đó lại là chức trách của bọn họ.

Giữa địa giới và âm giới có cổng Hoàng Tuyền chỉ có quỷ sai mới có thể mở, những linh hồn người chết trốn khỏi Minh giới bị quỷ sai bắt được sẽ bị phạt nặng, nặng nhất có thể bị hồn phi phách tán không thể siêu sinh.

Mà số lượng vong hồn ở địa giới cũng không phải ít, còn có chút loạn, vậy nên.

Mỗi khu vực sẽ có quỷ sai cai quản, dẫn hồn từ Địa giới về Minh giới.

Mà quỷ sai này không phải ai cũng có thể làm.

Bọn họ vốn là người nhưng cũng không hẳn là người.

Ngoài việc được Minh Điện lựa chọn thì còn cần có chút thiên phú.

Vậy nên số lượng hợp cách rất ít, một nhiệm kì của mỗi người thường rất dài.

Đông thành, số nhà 004, biệt viện tư nhân.

Cạch.

Vong Y tay cầm chén trà ngước nhìn người đối diện, mày cô hơi nhíu lại.

- Vong Y, lâu rồi không gặp.

- Có chuyện?

Tên này tới đây làm gì?

- Sao mặt cô cứ như bị đơ vậy.

Mặt lúc nào cũng lạnh lùng, u ám, hắn cũng có làm gì cô đâu. Lần nào gặp cũng trưng ra, rất là dọa người đấy biết không hả.

- Có vẻ ngươi rất rảnh rỗi.

Tên đần này là đến để gây sự với cô phải không, mặt cô thế nào liên quan gì tới hắn.

- Có chuyện.

- Bên thành Tây xuất hiện chút biến cố, muốn nhờ cô tới đó xem một chút.

Thiếu niên khí định thần nhàn nói với Vong Y một câu.

- Có thể từ chối không?

- Minh Điện hết người rồi à?

Vong Y u ám dọa người. Đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn thiếu niên kia.

Bảo cô làm việc đều là người xấu.

- Việc này, cô không ra mặt thì không ai có thể xử lý.

Đơn giản là năng lực của ai kia không đủ dùng, cần cô ra mặt.

Thiếu niên trầm trọng lên tiếng, khuôn mặt có chút nghiêm túc không giống đang đùa giỡn.

- Bọn họ cũng không thể xử lý được.

Mày cô hơi nhăn lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào thiếu niên.

- Không đi.

Bọn người kia còn không xử lý được, tên này lấy đâu ra tự tin rằng cô sẽ giải quyết được vậy.

Không đi, nhất quyết không đi.

- Tiểu Y, chuyện này có chút cổ quoái, người mới tới bên kia không xử lý được. Quoanh đây chỗ cô là gần nhất.

Bên thành tây vừa có người mới tiếp quản, kinh nghiệm còn chưa phong phú, vậy nên gặp chút việc khó khăn cần bô lão như cô tới trấn nhiếp.

Người thiếu niên khuôn mặt có chút mất tự nhiên. Hắn cũng là bất đắc dĩ thôi mà.

Cái này không thể trách hắn được, nếu mấy người kia xử lý được thì hắn đã không ngu xuẩn mò mặt tới đây để cô giày vò tinh thần hắn thế này đâu.

Mệt thật sự.

- Ngươi tới đó xem rồi.

- Ừ.

- Cổ quoái chỗ nào?

- Chỉ là bản thân thấy có chút cổ quoái, ta cũng không rõ là chỗ nào không đúng.

Linh cảm đi.

Thiếu niên không hề dấu diếm thừa nhận.

Vong Y cầm chén trà tiếp lời hắn. Cô có chút mơ hồ.

- Sao ngươi chắc chắn ta sẽ đi?

Tên này có vẻ không tự tin là cô sẽ đồng ý.

Có vấn đề.

Tên này lần nào đến cũng sẽ có chuyện, Vong Y tự nhủ trong lòng không muốn tiếp hắn, thanh mai trúc mã cũng không muốn tiếp.

- Tiểu Y.

Thiếu niên có chút khó trả lời, định nói lại có chút không tự nhiên. Đến gọi tên cũng có chút ấp úng.

- Không nên nói thì đừng nói, ta không muốn nghe.

Nhìn điệu bộ của tên đần độn này thì có vẻ chuyện rất phiền phức, cô cự tuyệt không muốn làm.

- Bà cô của tôi ơi, thực ra nơi xảy ra chuyện rất gần với chỗ đó.

Mặt thiếu niên nhăn nhó như ăn phải bả.

Hắn bối rối, nếu hắn không nói thì cô sẽ không đi, mà nói ra lại sợ cô càng không muốn đi.

Hắn biết làm sao? Hắn cũng mệt tim lắm đây này.

- Không nhận, cửa phía kia, không tiễn.

Vong Y hơi âm trầm đuổi khách.

Thiếu niên nhìn người trước mặt, hắn biết cảm xúc của cô lúc này biểu hiện có chút mất kiên nhẫn.

Tên Túc Mệnh đó không phải có việc không tới được thì hắn đã không xuất hiện ở đây. Hắn thật sự không muốn bị cô dày vò.

Hiện tại hắn đang có một suy nghĩ táo bạo, tên Túc Mệnh kia căn bản không có việc gì gấp chỉ là căn bản hắn ta cũng biết việc này khó nên không muốn làm.

- Tiểu Y, ngươi vẫn còn để ý tới chuyện kia.

Cô không trả lời.

- Người ấy cũng đã rời đi một thời gian rồi, cô vẫn không chịu bỏ qua cho bọn họ.

- Bọn người đó gọi ngươi đến đây làm thuyết khách.

Vong Y có chút lười biếng tựa về phía sau tìm chút thoải mái, tâm tình cô lúc này hắn đoán không ra.

- Không, là ý của mình ta.

- Vậy ngươi có thể đi được rồi.

Thiếu niên hơi nhăn mày, bất lực nhìn cô gái trước mắt.

Cô gái này sao khó nói chuyện vậy cơ chứ, không phải hắn quen biết cô từ trước thì giờ hắn đã tông cửa bỏ đi từ lâu rồi.

- Nếu người đó còn ở đây, sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như hiện tại.

- Vô Thiền.

Thiếu niên câm nín không dám nói tiếp, đến tên của hắn, cô cũng gọi ra rồi.

Tâm tình cô đang rất không tốt.

- Cô ấy chỉ muốn cô sống dễ dàng một chút.

- Hiện tại ta sống rất thoải mái.

- Nếu ngươi tới đây để khuyên giải vậy thì ngươi nên dừng lại được rồi.

Chỗ này bọn họ không quản được.

- Tiểu Y.

- Vô Thiền, sự nhẫn nại ta có giới hạn. Đừng nghĩ ta nhẫn nại với ngươi thì ngươi có thể được nước lẫn tới.

Cô cắt đứt lời Vô Thiền định nói, thái độ có chút mất kiên nhẫn rõ ràng.

- Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, ta chỉ có chút không cam tâm.

- Nếu ta có vấn đề không phải bọn người kia càng vui sướng sao?

Giọng Vong Y có chút mỉa mai, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng lên tiếng.

Bọn người kia còn đang cầu cho cô sớm thăng thiên kia kìa.

Đừng tưởng cô không biết chút tâm tư nhỏ bé này của bọn họ, lũ ngu xuẩn đó cứ nghĩ mình dấu kỹ thì không ai biết, tự mình dối mình cả thôi.

- Thật là trớ trêu ở chỗ là, bọn họ mong ta sống không tốt, nhưng lại cần ta sống để bảo toàn lợi ích của bọn họ.

- Vì bản thân không xấu, nhưng đừng đứng trước mặt người khác nói mấy lời đại nghĩa vĩ đại gì đó. Bọn họ không thấy mất mặt nhưng ta lại thấy kinh tởm.

Lúc này Vô Thiền không thể nói lại thêm lời nào.

Hắn nhìn cô có chút phức tạp, không thể chối cãi vì căn bản lời cô nói đều đúng, chỉ có điều quá thẳng thắn, đến mức khó nghe.

- Cô giận bọn họ, nhưng đừng vì thế mà ảnh hưởng đến bản thân mình.

- Vô Thiền, đừng để lòng tốt của ngươi bị người khác lợi dụng.

Cô nửa cười nửa không, thở dài, nói chẳng chút tránh né gì.

- Trước đây bọn họ có thể từ bỏ một người không chút đắn đo, thì bây giờ bỏ thêm một người nữa cũng không làm bọn họ cảm thấy áy náy gì đâu.

- Cô vẫn còn giận.

- Không, chỉ là ta có chút ngứa mắt với bọn họ, có gì sai sao?

Để thích một người rất dễ, để ghét một người lại càng dễ hơn, đơn giản là không cần lý do.

Con người gọi đó là cảm tính. Cô vốn là người vậy nên thứ đó cô vẫn có.

Vô Thiền không nói gì chỉ nhìn Vong Y thật lâu, trong ánh mắt hắn hàm chứa rất nhiều thứ, có đau lòng, có mất mát, có chút mơ hồ.

Cô thế này, con mẹ nó cũng quá thẳng thắn rồi. Đến một lý do cũng chẳng thèm nghĩ.

- Nếu cô đổi ý có thể qua đó xem thử.

Hắn không dám ép cô, khi chuẩn bị rời đi hắn vẫn cố để lại câu nói nhắc nhở.

- Đợt này cẩn thận một chút.

- Ngươi lo cho mình trước đi.

Vong Y trả lại cho hắn một cái nhìn không rõ ý tứ, trước khi hắn biến mất.

Cạch.

Tâm trạng không tốt hay do trà hôm nay có chút khác thường vậy nhỉ.

- Bên thành Tây đổi người từ bao giờ vậy, tên đó nhờ cũng không nói rõ là vấn đề gì. Một chút thành ý nhờ vả cũng không có.

Lúc này nếu Vô Thiền mà nghe thấy câu Vong Y lẩm bẩm thì sẽ tự tay chủ động tát cho mình một cái, do cảm xúc bị lấn át mà đến việc chính hắn cũng chưa kịp nói rõ ràng. Đúng là thất sách.

Tích. Tích.

Vong Y đang nghĩ miên mang thì chiếc di động vốn nằm ngay ngắn trên bàn rung lên báo có tin nhắn đến.

Rõ ràng là của cái người bị cảm xúc lấn át vừa rời đi, nhắn tới.

Tin nhắn chỉ có một file ảnh mờ mờ, cô nhìn một chút rồi thôi.

- Chút thù lao tăng ca cũng không thèm nhắc.

Thành ý quả thật không có, gửi một cái ảnh nát này cho cô làm cái gì. Hắn nghĩ cô sẽ nhận, cô nói lời giữ lời.

Không làm là không làm.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.