Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên đường

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

"Được rồi, nhiêu đây chắc đủ người rồi." Ông anh bự con nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu đội ngũ: "Tiếp theo nhiệm vụ sẽ mở ra, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Giống như đáp lại lời hắn, phía xa dần có tia sáng.

Tia sáng càng ngày càng gần, hai ngọn đèn pha đâm xuyên qua bóng tối, một chiếc xe buýt xa hoa mới tinh chậm rãi dừng lại bên canh sân ga.

"Bớt nói đi, quan sát nhiều hơn, trước khi làm gì phải bảo đảm an toàn rồi hẵng làm, cố hết sức không được hành động một mình." Nhân lúc cửa xe buýt mở ra, ông anh bự con tranh thủ thời gian dặn dò mấy câu.

Người phụ nữ bên môi có nốt ruồi giống như không quen nhìn thái độ của hắn, đâm thọc đôi lời: "Mạo hiểm cùng tồn tại với lợi ích, muốn lấy được cái gì thì nhất định phải nỗ lực."

Vừa dứt câu, cửa xe mở ra.

Một người trẻ tuổi nhảy xuống.

Tóc cắt kiểu đầu đinh, trên người mặc áo nhân viên màu lam, bên dưới là chiếc quần jean giặt nhiều đến bạc màu, diện mạo thanh tú, khoảng 20 tuổi.

Miệng nhai nhai như đang ăn kẹo cao su.

"Để mọi người đợi lâu rồi, các vị lữ khách, thời tiết tệ quá nên chúng tôi tới trễ, thật xin lỗi."

Thanh niên vừa cất tiếng nói lại cho nhóm người một sự kinh ngạc, hóa ra người ta là con gái.

Cô ta tự giới thiệu mình: "Rất vinh hạnh được làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người lần này, tôi họ Trịnh, mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Trịnh, hoặc Trịnh Đạo cũng được."

"Trịnh Đạo." Có người gọi.

Tất cả đều rất ăn ý không gọi cô ta là Tiểu Trịnh.

"Được rồi, mọi người mau lên xe đi." Trịnh Đạo khách khí chào hỏi: "Thời tiết xấu quá, đường khó đi lắm, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Nhóm người bắt đầu lên xe theo thứ tự từ trái sang phải, đầu tiên là ông anh bự con, sau đó là người phụ nữ bên môi có nốt ruồi, nam thư ký, chú trung niên hói đầu, Giang Thành, tên mập nhanh nhẹn, thiếu nữ thanh thuần là người cuối cùng.

Lên rồi mới phát hiện bên trong đã có mấy người.

Một đôi tình nhân ngồi ở phía bên trái hơi chếch phía sau, cô gái đang xem tạp chí, bạn trai cô ta đeo bịt mắt và tai nghe, ngồi dựa vào cửa sổ kính thủy tinh nghỉ ngơi.

Còn có một người phụ nữ trung niên và một cậu thanh niên ngồi ở hàng ghế đằng sau tài xế.

Có lẽ hai người là mẹ con, chỉ có điều cậu thanh niên hình như đang bệnh, tâm tình không được tốt lắm, ánh mắt lơ đãng không có tiêu cự. Lúc Giang Thành đi ngang qua thì phát hiện đầu ngón tay trên hai bàn tay cậu ta quấn đầy băng vải.

Trịnh Đạo lên xe xong liền mời mọi người ngồi xuống, cửa xe đóng lại, cô ta ngồi ở bên phải tài xế.

Ông anh bự con ngồi sau cặp mẹ con, người phụ nữ bên môi có nốt ruồi ngồi sau Trịnh Đạo.

Giang Thành lựa chọn vị trí cách hai hàng ghế ở phía sau cặp tình nhân, y vừa ngồi xuống, một bóng dáng to lớn xáp lại: "Người anh em, hai chúng ta ngồi cùng đi!"

Giang Thành ngẩng đầu, đúng là cái tên mập nhanh nhẹn kia, y nói: "Cũng được, nhưng tôi không có thói quen ngồi bên trong."

"Không sao không sao, tôi sẽ ráng chen vào."

Nửa phút sau tên mập thành công chen vào, nhưng mấy chỗ thịt thừa ra lấn chiếm luôn qua ghế ngồi của Giang Thành, ép y phải xích ra bên ngoài.

Nam thư ký vài lần muốn ngồi chung với mấy người khác nhưng chỉ nhận lại những khuôn mặt lạnh lùng, cuối cùng vẫn là thiếu nữ thanh thuần để anh ta ngồi bên cạnh.

Người đàn ông trung niên ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, Giang Thành quay đầu lại nhìn ông ta một cái, phát giác sắc mặt ông ta nặng nề cực độ.

"Người anh em, anh nói tôi nghe một chút đi, mọi chuyện là sao vậy?" Tên mập xáp lại gần, hạ giọng nói: "Tôi ngủ một giấc tự nhiên lại tới đây."

Giang Thành thêm mắm dặm muối kể cho tên mập nghe tin tức mà y moi được từ chỗ ông anh vạm vỡ, tên mập nghe xong mếu máo muốn khóc: “Nếu chúng ta chết ở trong này thì cả nhà chúng ta sẽ bị dựng ngược lên rồi bị rút máu cho đến khi nào chết thì thôi á?”

“Ờm.”

“Ủa sao anh không sợ?” Tên mập trợn to hai mắt hỏi.

Giang Thành quay đầu sang, dõng dạc trả lời: “Tôi mồ côi.”

Cả chuyến đi rất yên bình, yên bình đến mức khiến nam thư ký nghĩ rằng tiếp theo sẽ mãi yên bình như thế. Đột nhiên, một tiếng thắng xe chói tai vang lên, nghiền nát tất cả mộng đẹp.

"Kíttttt!"

Quán tính quá lớn làm cho cửa sổ thủy tinh vỡ nát, thùng xe như có một cơn lốc quét qua.

Xe đụng phải một vật gì đấy.

Nam thư ký núp ở vị trí ngồi của mình liên tục thét chói tai, mãi đến khi ông anh bự con lao tới lôi cậu ta ra khỏi xe, giáng cho hai cái bạt tai đau điếng.

"Không muốn chết thì câm mồm!" Ông anh tàn bạo uy hiếp.

Nam thư ký cúi đầu nôn liên tục xuống đất, một lát sau mới đứng lên, trốn ở phía sau đội ngũ.

Xe, tông vào một cái cây.

Tài xế xuống dưới kiểm tra, phát hiện mưa to làm cho một phần đường sụp xuống, xe cộ bình thường lạc tay lái đụng vào cái cây ven đường.

May mắn là không ai bị thương nghiêm trọng, đa số chỉ bị miểng thủy tinh cắt trúng.

Tuy nhiên, xe không đi tiếp được rồi, ở đây...

Giang Thành quan sát xung quanh, có thể nói trước sau không có nhà cửa gì hết, chỉ có một con đường thẳng tắp không biết hướng đến đâu.

Mưa mặc dù nhỏ hơn lúc nãy nhưng vẫn rơi như cũ.

"Các vị lữ khách, thật là ngại quá: " Trịnh Đạo xoa xoa tay đi tới, trên cánh tay lấm tấm vết máu: "Xem ra hành trình của chúng ta hôm nay bị nhỡ rồi."

Mới gặp nhau có mấy tiếng mà cô ta đã nói xin lỗi tận hai lần, tuy nhiên nhóm người cũng biết lời xin lỗi đó không hề thật lòng.

Dựa theo cách nói của ông anh bự con, cô ta chỉ là một NPC có nhiệm vụ làm cho nội dung câu chuyện thêm phần kịch tính.

"Hay là như vậy đi, tôi biết trong khu rừng này có một ngôi biệt thự, mọi người có thể đi vào trong đó đụt mưa trước, chờ sau khi chúng tôi tìm được xe thì sẽ quay lại đón mọi người." Trịnh Đạo chỉ vào cánh rừng cách đó không xa nói.

Ngay cả một người mới như Giang Thành cũng thấy đây không phải là sự lựa chọn đúng đắn, nhưng mấy người khác lại đồng ý, tiếp theo xoay người đi về phía cánh rừng.

Nhiệm vụ thực sự... tới rồi!

Bầu không khí vốn khá thoải mái cũng theo đó thay đổi.

"Chờ đã!" Trịnh Đạo gọi bọn họ lại, sau đó quay lại xe lấy xuống mấy cây dù đi mưa: "Đừng để ướt."

"Cảm ơn."

Đường vào rừng vô cùng lầy lội, nếu không chú ý có thể sẽ vấp ngã. Nhóm người đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc trước mặt cũng xuất hiện một căn biệt thự ba tầng.

Xung quanh cây cối rậm rạp che khuất, không lại gần thì sẽ rất khó phát hiện.

"Chỗ này người có thể ở sao?" Thiếu nữ thanh thuần nhỏ giọng lầm bầm.

Căn biệt thự đổ nát thấy rõ, chắc cũng phải 5 năm rồi không có ai lui tới, phía trước sân rụng đầy lá khô.

"Không muốn vào thì ở ngoài đi." Ông anh bự con không hề quay đầu lại, nói rồi thu hồi ô, đi về phía biệt thự.

Giang Thành nhìn bóng lưng to lớn của hắn, hình như tâm tình của người này đang tệ lắm. Kỳ thực tất cả mọi người đều nhận ra, thiếu nữ chỉ đang càu nhàu vậy thôi.

Mà Giang Thành thì có thể ngửi được mùi vị sợ hãi trong giọng nói bực tức cũng như bất mãn của hai người này.

Đợi sau khi tất cả đi qua cái sân, tên mập dùng chung ô với Giang Thành thúc giục: "Nhìn cái gì vậy người anh em, mau đi thôi."

"Ừ."

Gõ cửa nhưng không ai trả lời, ông anh bự con thử đẩy nhẹ, không nghĩ tới cánh cửa gỗ dày lại hé ra một khe hở.

Cửa, không khóa.

Mở rộng cửa ra, cảnh tượng bên trong đập vào mắt mọi người.

Phòng khách cực kỳ rộng rãi mang phong cách cổ xưa, bất ngờ là không đổ nát tan hoang như vẻ bề ngoài, dưới sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, trên bàn cơm hình chữ nhật cũng thế.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.