Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Đằng xa có một bến xe, bên trong trống không.

Không có xe, cũng không thấy nhân viên mặc đồng phục làm việc.

Ban ngày mà trời tù mù u ám, còn có mưa lắc rắc rơi, một nhóm người tụ tập đứng trên sân ga rộng.

Có 4, 5 người, chắc là lữ khách.

Toàn bộ nhà ga tản ra hơi thở tiêu điều rất đậm, từ những viên gạch đỏ cho đến mái che mưa cũ nát không được sửa sang.

Bởi vậy mấy lữ khách đó chỉ có thể trốn ở một góc sân ga để đụt mưa.

Mà lúc này, tất cả bọn họ đều đang nhìn về một hướng.

Giữa màn mưa, cách đó khoảng 30 mét có một người đàn ông đang cầm ô che mưa.

Từ nãy đến giờ người này vẫn không nhúc nhích, giữ mãi tư thế đó được chừng 10 phút rồi.

Đám khách thấp giọng thì thầm cái gì đó, bỗng nhiên người đàn ông cử động, đi về phía sân ga.

Càng ngày càng gần.

Đó đúng là một người đàn ông, thân hình cân xứng, dáng dấp cũng ưa nhìn, phía trên mặc một cái áo khoác lao động rõ ràng là to hơn cỡ người tận mấy số, phía dưới...

Là một cái quần ngủ ca rô, chân mang dép lê được làm bằng nhung có họa tiết hoạt hình.

Dép bị nước mưa thấm ướt, mỗi một bước đi đều phát ra âm thanh nhóp nhép.

Thu hồi ô, Giang Thành trong lúc ngủ mơ đi tới nơi này ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.

Nước mưa dọc theo tán ô chảy xuống đọng thành một vũng nhỏ ở trên sân ga.

Một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng thanh thuần dè dặt hỏi: "Là người mới sao?"

"Đừng thở ra mấy câu ngu xuẩn như thế."

Một người đàn ông bự con trên mặt để râu ria xồm xoàm liếc cô gái nhỏ, trước tiên lia ánh mắt nhìn xuống đôi dép lê của Giang Thành chừng một giây, sau đó tập trung quan sát gương mặt y.

Ánh mắt hắn nhìn Giang Thành như đang nghiên cứu con mồi, một lúc lâu sau mới nói: "Người này thú vị đây, lần đầu tiên xuất hiện ở nơi này mà bình tĩnh gớm."

Tổng cộng có 5 người.

Ở quanh sân ga này Giang Thành tạm thời không nhìn thấy ai khác ngoài họ.

Trừ cô thiếu nữ thanh thuần và ông anh để râu vừa nói chuyện thì còn có một người phụ nữ môi mỏng, khoảng 35 tuổi.

Bên môi người phụ nữ có cái nốt ruồi, tướng mạo bình thường.

Một người đàn ông trung niên hói đầu khoảng 50 tuổi, bộ dạng ông ta khiến người khác cảm thấy có phần dung tục.

Cuối cùng là một thanh niên tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, có phong cách ăn mặc tựa như thư ký.

Thanh niên này không giống với mấy người khác, hình như anh ta mới khóc thì phải, khóe mắt dính chút nước, cả người cứ cong cong như con tôm nhìn không được bình thường.

Giang Thành lướt mắt nhìn một lượt mấy người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người ông anh bự con râu ria: "Đây là nơi nào?"

"Chúng tôi gọi chỗ này là mộng giới, bởi vì mọi người đều đến đây từ giấc mơ." Người đàn ông trả lời: "Đi qua một cánh cửa sắt màu đen vốn không tồn tại."

Giang Thành gật đầu, mấy tình tiết này giống hệt những gì mình trải qua: "Chúng ta cần phải làm gì?"

"Căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh, tìm ra đầu mối để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cố hết sức sống sót ở trong này." Hắn chỉ vào màn mưa xa xa nói: "Mộng giới chỉ là cái tên mà mấy người vào đây trước gọi thôi, còn rốt cuộc nơi này là ở đâu, địa phương nào thì cậu không nên hỏi, có hỏi chúng tôi cũng có biết đâu mà trả lời.

Cậu chỉ cần biết sau khi mở cánh cửa tiến vào giấc mơ, có thể cậu sẽ nhìn thấy một cái làng, một cái nhà cao tầng, hay thậm chí là một cánh rừng, cánh đồng tuyết, hoặc là đồng không mông quạnh nào đó.

Tất cả những gì có trong thế giới thực của chúng ta đều có khả năng xuất hiện sau cánh cửa."

"Tất cả những gì có trong thế giới thực của chúng ta đều có khả năng xuất hiện sau cánh cửa?" Giang Thành hỏi ngược lại.

"Đúng vậy."

"Như vậy thì khác gì thế giới của ta đâu, hay là nói phía sau cửa chính là thế giới của ta?"

Giang Thành đưa ra một vấn đề rất phù hợp, nhưng đồng thời cũng rất xảo quyệt.

"Trong thế giới của ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện người giống ta như đúc." Giọng nói của ông anh bự con pha chút phiền muộn.

Lời này nghe sao mà vi diệu, nhưng mà để hiểu thì cũng không khó lắm, chí ít đối với Giang Thành thì là như vậy, y nhíu mày hỏi: "Ý anh là có người từng nhìn thấy… chính mình ở thế giới phía sau cánh cửa sao?"

"Ừ."

Cũng không biết ông anh bự con sợ nhắc đến những chuyện này hay là cảm thấy nói với một người mới còn chẳng biết có thể vượt qua được nhiệm vụ hay không là không có chút ý nghĩa nào, nói tóm lại, hắn dừng chủ đề này ở đây.

"Sau khi kết thúc nhiệm vụ là có thể trở về thế giới thực à?"

"Ừ." Ông anh bự con gật đầu, đồng thời tầm mắt dời ra ngoài màn mưa.

Mưa rơi càng ngày càng lớn, toàn bộ thế giới tràn ngập sắc điệu u ám, trời cũng tối dần.

"Người mới." Người phụ nữ bên môi có nốt ruồi nhìn y, bỗng nhiên nói: "Chết ở đây sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới hiện thực, cậu không sợ sao?"

"Nói đúng ra là mất tích." Giang Thành sửa lại.

Người phụ nữ hơi tròn mắt, hứng thú dạt dào nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới: "Cũng là người mới nhưng cậu mạnh hơn nhóc vô dụng chỉ biết khóc này nhiều."

Chị ta liếc sang thanh niên ăn mặc như thư ký, trong mắt tỏ rõ vẻ chán ghét không thèm che giấu, thanh niên sau khi nghe được câu đó cũng sợ run cả người.

Người phụ nữ cười lạnh, lại quay đầu về phía Giang Thành nói tiếp: "Nếu như cậu có thể sống sót qua màn này, hy vọng sẽ được kết giao bằng hữu."

Giang Thành không nhìn thẳng chị ta, ngược lại quay sang nhìn ông anh bự con.

Hắn đứng sát màn mưa ở bên ngoài, tầm mắt liên tục đảo qua đảo lại xung quanh, giữa hai hàng lông mày nhăn nhăn, hình như hơi lo lắng.

"Anh đứng đó chờ người, đúng không?" Giang Thành khẳng định: "Vẫn còn một người chưa tới."

Ông anh bự con ngạc nhiên quay đầu lại, cao giọng hỏi: "Làm sao cậu biết?"

"Ờm... Tôi còn biết người nọ khá mập, nhưng rất nhanh nhẹn."

"Người mới, tôi càng ngày càng thấy hứng thú với cậu rồi đấy!" Trên mặt ông anh bự con hết sức kinh ngạc: "Đúng là còn một người chưa tới, cho nên nhiệm vụ mãi vẫn chưa mở ra, nhưng tôi muốn biết... làm sao cậu biết? Thậm chí còn biết người ta mập, nhanh nhẹn nữa là sao?"

Giang Thành không trả lời câu hỏi này, mà đi tới bên cạnh ông anh bự con, quay sang một phương hướng ở bên ngoài sân ga, hai tay bụm lại tạo thành cái loa, hét lên: "Này, ở đây rất an toàn, ra đi, mọi người đang chờ cậu!"

Vừa dứt lời, ở phía xa xa trong màn mưa cách khoảng 10 mét xuất hiện một bóng dáng. Cậu ta chạy tới trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người.

Hai cặp giò bự tổ chảng di chuyển cực kỳ linh hoạt, né tránh mấy vũng nước đọng, cuối cùng nhảy lấy đà, vững vàng đáp xuống sân ga.

Lúc này trong lòng bọn họ đều nhảy ra một hàng chữ: Con mẹ nó, quả nhiên là một tên mập nhanh nhẹn!

Tên mập nhanh nhẹn vừa tới đã nhìn chằm chằm cái áo khoác lao động trên người Giang Thành, cậu ta chỉ mặc một cái áo sơ mi kaki mỏng, sớm đã bị nước mưa thấm ướt nhẹp, hiện tại đang lạnh cóng đến run rẩy.

"Không..."

"Không trả lại đâu nhé!"

Giang Thành quả quyết cắt đứt ảo tưởng trong đầu tên mập, nói xong liền kéo cái áo khoác che kỹ người mình hơn.

"Hai người như vậy... là sao?" Người đàn ông hói đầu nãy giờ chẳng nói gì mở miệng hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn.

"Trên đường vô tình gặp, tôi giúp cậu ta đi trước điều tra, giá là một cái áo khoác, cộng thêm một cây dù." Giang Thành vô cùng thản nhiên nói.

Tình trạng của tên mập thực sự không tốt lắm, lạnh đến mức hàm răng đánh vào nhau lập cập, cũng không ai tình nguyện để ý đến cậu ta, chỉ có cô gái nhỏ nhắn nhìn cậu ta với ánh mắt tội nghiệp, sau đó cho cậu ta mượn một cái khăn quàng cổ quàng tạm cho đỡ lạnh.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.