Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần áo phụ nữ

Phiên bản Dịch · 1232 chữ

Tên mập hít sâu một hơi, kiên định nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy mình còn trẻ, vẫn có thể cố gắng được."

Giang Thành chậc chậc mấy lần, tiếc nuối cất mớ tài liệu trong tay lại chỗ cũ.

Ở sau lưng Giang Thành, tên mập nghi ngờ nói: "Bác sĩ, sao anh lại có tư liệu của những người này? Họ đều là bệnh nhân của anh hả?"

"Cứ coi như vậy đi." Giang Thành nói.

"Bọn họ bị bệnh gì thế?"

Giang Thành nhìn tên mập, nhấn mạnh từng chữ: "Trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo."

Tên mập rùng mình một cái, rồi giống như là đột nhiên ý thức được cái gì, hắn trợn to hai mắt hỏi: "Cho nên cái người bạn gái của huynh đệ Bì Nguyễn vừa nãy… là anh giới thiệu sao?"

Giang Thành ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Đây là trách nhiệm của người làm bác sĩ như tôi, nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không xuất hiện nụ cười của họ phơi phới trở lại, tôi cũng thấy mừng từ tận đáy lòng."

Tên mập: "... Bác sĩ, anh nói thật cho tôi biết đi, anh thu bao nhiêu tiền hoa hồng của phú bà?"

Giang Thành không thèm để ý tới hắn nữa, một mình bỏ đi lên lầu thần thần bí bí không biết là làm cái gì. Tên mập canh thời gian, xương sườn hầm trong nồi chắc tầm một tiếng nữa mới được.

Hắn lại lấy rau xanh mới mua ra rửa sạch, gọt vỏ củ từ và khoai tây, chuẩn bị nấu một nồi xương sườn hầm ngon lành.

Số còn dư thì làm thêm món khoai tây sợi chua cay.

Chẳng qua không được hoàn hảo lắm vì Giang Thành gần như chưa từng xuống bếp, ngay cả dao thái thức ăn cũng không có, chỉ có một con dao gọt trái cây lưỡi bị cùn.

Như vậy dẫn đến một số món ăn nấu ra không được chuẩn xác, khoai tây sợi chua cay đành biến thành khoai tây cục chua cay. Thôi kệ vậy, dù sao tên mập cảm thấy Giang Thành cũng sẽ không để ý.

Làm xong hết thảy công đoạn chuẩn bị, tên mập đi ra ngoài.

Định làm cho xong công việc sửa chữa với mớ dụng cụ đã “xử lý” được hơn phân nửa phòng làm việc.

Hắn cầm cái tua vít không biết moi từ chỗ nào ra vặn chặt từng cái ốc vít bị lỏng trên cái giá treo quần áo, sau đó dùng búa gõ nhẹ mấy cái mối nối để nó chặt hơn.

Cuối cùng quấn một vòng băng dính màu đen.

Lúc tên mập đang lắc lư cái giá treo quần áo để kiểm tra xem nó có còn lung lay hay không, đột nhiên hắn nhìn thấy chính giữa cái giá có treo một bộ quần áo màu xanh lam.

Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

Đẩy mớ quần áo gần đó ra, hắn kinh ngạc phát hiện thứ này lại là một bộ sườn xám.

Dáng cổ đứng, ngắn tay, được làm từ chất liệu tơ tằm, thủ công tinh xảo.

Mặt trên còn có mấy hình thêu hoa mẫu đơn, hiển nhiên giá cả không hề rẻ, đưa lên gần mũi còn ngửi được một mùi thơm thanh nhã.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một bộ quần áo nữ.

Trong nháy mắt tinh thần tên mập tỉnh táo.

Lúc này phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, vài giây sau Giang Thành ôm một thùng quần áo lớn đi xuống.

Vừa vặn nhìn thấy mặt mũi tên mập hết sức cổ quái.

"Cậu đang làm gì vậy?" Giang Thành ôm cái thùng, quần áo bên trong gần như sắp tràn ra ngoài, y chỉ có thể nghiêng đầu nhìn tên mập.

"Bác sĩ, " Tên mập bày ra dáng vẻ nói chuyện đặc thù giữa những người đàn ông, nháy nháy mắt: "Tôi phát hiện có một bộ sườn xám trên kệ áo của anh!"

"Hử?" Giang Thành nhíu mày.

"Màu xanh lam, còn xẻ tà rất sâu!" Hắn quơ quơ hai cánh tay như thể vừa phát hiện đại lục mới.

Không phải hắn có ác ý gì đâu, tất cả những gì về Giang Thành đối với tên mập mà nói đều là bí ẩn mới mẻ, đây giống như khoái cảm tình cờ biết được bí mật của người khác vậy.

Sắc mặt Giang Thành bắt đầu trở nên nghiêm trọng, điều này khiến tên mập càng thêm thỏa mãn. Hắn đã quen bị Giang Thành làm nghẹn họng, rốt cục cũng có cơ hội lật ngược một ván cờ.

Đột nhiên lòng hắn bắt đầu chờ mong không biết Giang Thành sẽ giải thích ra sao.

"Chỉ có cái đó thôi à?" Giang Thành đặt thùng quần áo xuống, tiện tay lắc lắc cái thùng: "Không phải chứ, còn cái áo ôm màu hồng nhạt với cái áo choàng trắng tua rua đâu."

Giang Thành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tên mập hỏi: "Cậu tìm thêm lần nữa thử coi."

Tên mập: "???"

Tiếp theo Giang Thành đảo ngược cái thùng lớn xuống đất, tên mập sửng sốt một hồi, hai tròng mắt bỗng nhiên to ra.

Nếu như nói Bì Nguyễn phá vỡ tam quan của hắn thì tình huống hiện tại đã ép nát tam quan mà hắn miễn cưỡng chắp ghép lại thành bụi phấn.

Quần áo trong thùng đổ đầy đất, tên mập nhìn thoáng qua thì thấy phần lớn đều là của phụ nữ, đủ loại kiểu dáng, cái sườn xám bình thường kia đúng là không đáng kể chút nào.

Đến lúc này tên mập mới hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc người hắn đang đối mặt là loại người gì.

Hắn đã đánh giá thấp Giang Thành, không nghĩ tới y không chỉ tác hợp cho tình yêu “đơn thuần” giữa người như Bì Nguyễn với phú bà mà còn có thể bác ái đến độ lấy thân nuôi hổ.

"Sao cậu im lặng thế?" Giang Thành hỏi.

Tên mập hít sâu một hơi, không nói gì cầm cái sườn xám để lại chỗ cũ ở trên giá treo quần áo, che kín nó rồi mới nhìn về phía Giang Thành: "Bác sĩ, tôi cảm thấy hoặc là cách tôi lấy nó ra bị sai, hoặc là thế giới này điên rồi."

Hai mắt Giang Thành đảo quanh một vòng, mở miệng nói: "Tôi nghĩ có lẽ cậu hiểu lầm rồi, mấy cái đồ này không phải của những người đó như trong tưởng tượng của cậu đâu, tôi không phải Bì Nguyễn, tôi có nguyên tắc của tôi."

Tên mập bụm mặt, trong lòng nói ‘bác sĩ anh mau câm miệng đi’.

Nhưng những lời này dù sao cũng không thể nào thốt ra được, tên mập bình ổn tâm trạng của mình, hỏi: "Vậy chúng là của ai?"

Hắn dừng lại một chút, giống như là ý thức được cái gì, sắc mặt lập tức chuyển biến tốt hơn: "Là của bạn gái anh đúng không?" Nói xong câu đó, tên mập bỗng cảm thấy xấu hổ.

Kỳ thật đây mới là đáp án hợp lý nhất, bình thường nhất, trong đầu hắn suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy trời.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.