Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Ác Ma Thủ Lĩnh

Phiên bản Dịch · 1434 chữ

Trần Chiếu nhìn về phía mặt bàn, trên đó đang để một cái hộp kim loại: “Ngươi nhận thức được cái hộp kia không?”.

“Cái hộp nào?”.

“Chính là nó”.

“Cái nào?”.

“Cái trên mặt bàn kia”.

“Trên mặt bàn ngoài cái đèn ra làm gì có cái hộp nào”.

Trên mặt Beelzebub hoàn toàn một vẻ mờ mịt. Trần Chiếu có chút nghi hoặc nhìn Beelzebub: “Ngươi thật sự không nhìn thấy?”.

“Nhân loại, chỗ đó căn bản không có cái gì cả?”. Hắn hoặc là nó, người nhìn thấy, người không nhìn thấy là do nguyên nhân từ cái hộp kim loại? Trần Chiếu cũng không dám khẳng định. Tiến lên cầm lấy cái hộp kim loại. Bất quá trong mắt Beelzebub chỉ thấy Trần Chiếu bưng lấy không khí. Trần Chiếu mở cái hộp kim loại ra, bên trong có thêm một đồ vật. Trần Chiếu khẳng định trước đây bên trong hộp kim loại không có đồ vật gì. Trần Chiếu cầm hạt châu trên tay, Beelzebub lập tức hét lên: “Ác ma kết tinh!”.

“Cái gì? Ác ma kết tinh?”

Trần Chiếu càng cảm thấy khó hiểu, tại sao viên ác ma kết tinh lại ở chỗ này. Còn có ác ma kết tinh này là cái gì, dùng ra sao?.

Mà Beelzebub thoạt nhìn đối với viên ác ma kết tinh này tâm tình vô cùng khẩn trương.

“Cho ta”. Beelzebub đột nhiên lao về phía Trần Chiếu. Bất quá Trần Chiếu nâng chân đạp một cước, trực tiếp đem Beelzebub đạp bay. Tiểu ác ma hỗn đản này trừ năng lực cổ quái ra, trình độ cũng chỉ tương đương với một con chó Sa Bì bình thường. Mà hắn đã đối với viên ác ma kết tinh khẩn trương như vậy, khẳng định nó là đồ tốt. Trần Chiếu đem viên ác ma kết tinh một lần nữa để vào trong hộp kim loại. Beelzebub lập tức hét lên: “Ngươi đem ác ma kết tinh giấu đi chỗ nào? Đem ác ma kết tinh cho ta, ta có thể thực hiện bất kì nguyện vọng nào cho ngươi”.

“Ha ha..”

Tin ngươi mới là lạ, Trần Chiếu nghĩ thầm.

“Trước nói cho ta biết, ác ma kết tinh là cái gì”.

“Là một đồ vật kéo dài tuổi thọ”. Beelzebub nói.

“Các ngươi là ác ma cũng phải bị tuổi thọ hạn chế sao?”

“Đương nhiên, ngoài trừ Thượng vị Ác ma, chúng ta Tiểu Ác ma tối đa cũng chỉ có 200 năm tuổi thọ”

“Vậy mà nói mình là Ác ma lĩnh chủ?”

“Ách.. Ta đích thật là Ác ma lĩnh chủ, nhưng ta là Ác ma lĩnh chủ thôn của chúng ta”.

Trần Chiếu hoảng hốt, bất quá suy nghĩ một chút cũng biết, lực lượng mình nhỏ yếu như vậy, làm sao có thể thật sự triệu hoán ra một Đại Ác ma.

“Như vậy, một khỏa ác ma kết tinh có thể gia tăng cho ngươi bao nhiêu năm tuổi thọ”.

“Một năm a”.

“Chỉ một năm? Ít như vậy”

“Bằng không ngươi cho rằng được bao nhiêu, có thêm một năm cũng không tệ rồi, đem khỏa ác ma kết tinh cho ta đi, tuổi thọ ta sắp hết, nếu như không có ác ma kết tinh có lẽ không bao lâu sau ta sẽ chết”.

“Nói thật cho ta, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi”.

“Nhớ không rõ ràng lắm rồi…”

“Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi, ta yêu cầu ngươi phải nói thật”.

Trần Chiếu sử dụng giọng điều ra lệnh nói ra.

“Chúng ta đổi lại chủ đề a”

“Ngươi muốn cự tuyệt mệnh lệnh của ta sao?”

“Được rồi, ta năm nay 30 tuổi”.

“Cái gì? Ngươi mới 30 tuổi?”

“Kỳ quái sao?”

“Nếu như dựa theo tuổi thọ nhân loại, ngươi bây giờ có lẽ xem như vị thành niên a (đáng nhẽ là trưởng thành chứ nhỉ)?”

“Ác ma chúng ta cũng không giống với nhân loại các ngươi, khi chúng ta sinh ra đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, mà tốc độ phát triển của thân thể rất nhanh, chỉ cần mấy tháng thời gian là có thể hoàn toàn thành thục, quên nói cho ngươi, ta đã là phụ thân của 15 đứa bé rồi, thê tử của ta vừa mới sinh cho ta một ổ”.

“Ác ma các ngươi sinh con đều dùng ổ làm đơn vị tính sao?”

Cộp cộp cộp…

“Ai?”. Trần Chiếu hỏi.

“Cảnh sát đây, thỉnh mở cửa”. Bên ngoài cửa vọng lại một thanh âm của nữ nhân.

Trần Chiếu cũng không dễ dàng tin tưởng, trước đây mẹ hắn đã nói qua, thời điểm mặc dù có người tuyên bố là cảnh sát cũng phải thấy giấy chúng nhận.

Trần Chiếu hé mở cửa phòng, bên trên cửa phòng vẫn còn móc một cái chốt. Chỉ thấy bên ngoài có một nữ nhân mặc thường phục, trong tay cầm giấy chúng nhận.

“Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Vừa rồi bên dưới lầu xảy ra cướp bóc, có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?”

“Cướp bóc? Không phải ngươi hoài nghi là ta làm chứ?”

“Cũng không phải hoài nghi ngươi, trên thực tế vừa rồi lão bản khách sạn nói may mắn mà có ngươi để cho hắn đưa đồ ăn đến gian phòng cho ngươi bằng khồng thì rất có thể sẽ gặp tên thổ phỉ kia”.

Trần Chiếu nghe đến đó, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Dù sao hắn cũng vừa mới đến, hắn còn không muốn dính dáng đến nhiều chuyện. Trần Chiếu mở cửa phòng ra: “Người vào phòng ngồi một chút”. Nữ cảnh sát đi vào nhìn nhìn gian phòng: “Ngươi nuôi chó sao?”.

Uông uông

“Ta có thể cắn nhân loại này không?”

Beelzebub phát ra một loại tiếng chó sủa, bất quá kỳ quái chính là Trần Chiếu lại nghe thành tiếng người.

“Đây là do ta nhặt về, ta cảm thấy nó mặc bệnh dại, tốt nhất không cần tiếp cận nó, ta có ý định mấy ngày này cho nó đi tiêm, thuận tiện làm giấy chứng nhận”.

“Được rồi”. Nữ cảnh sát nghe Trần Chiếu nói vậy, ấn tượng đối với hắn khá hơn một chút. Dù sao có thể nhặt một con chó bị bệnh về, hẳn là con người có lòng nhân ái.

“Khoảng 20 phút trước, người đều ở trong phòng sao?”

“Đúng vậy”.

“Lúc đó ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?”

“Không có”

“Có thấy đối tượng nào khả nghi không?”

“Ách… lúc đó ta ở trong phòng mà”.

“Ta nói là, lúc đó ngươi có nhìn về phía ngoài cửa sổ hay không?”

“Không có”.

“Tốt, nếu ngươi nhớ ra cái gì, có thể liên lạc với ta”

“Có thể cho ta số điện thoại của ngươi không?”

Trần Chiếu mặt dày nói. Nữ cảnh sát cười cười: “Đương nhiên, bất quá thời gian của ta không có nhiều, nếu như ngươi muốn mời ta ăn cơm tốt nhất là phải hẹn trước.

Nữ cảnh sát này cũng không phải là nữ nhân phi thường xinh đẹp, hơn nữa khung xương có chút lớn, bất quá dáng người tương đối tốt. Dùng ánh mắt của Trần Chiếu, đánh giá chí ít có D+.

“Đây là số điện thoại của ta, rảnh lại liên hệ, gặp lại sau”.

“Gặp lại sau, Jess”

Jess vừa đi thì Isen đi đến.

“Trần, đây là đồ ăn ta mang cho ngươi, còn có sủng vật của ngươi nữa”. Isen lần này mang đến không ít đồ ăn, có Humberger, thịt nướng và cả đồ uống.

“Isen, kỳ thật ta cái gì cũng không có làm”.

“Không, tuy việc ngươi làm là tùy ý, nhưng ta tin tưởng đây là ý chỉ của Thượng Đế a, ngươi nhất định phải nhận một chút tâm ý của ta.

“Vậy được rồi, ta liền không khách khí nữa”.

“Không quấy rầy các ngươi nữa, chúc ngủ ngon”.

Uông uông.

Beelzebub kêu to, Thượng Đế cái rắm a, rõ ràng là công lao của bổn đại gia, dựa cái gì quy cho Thượng Đế.

Tên nhân loại mập mạp chết bầm này, đi chết đi.

“Tiểu gia hỏa này yêu thích ta như vậy sao?”. Isen nghe được tiếng Beelzebub sủa nhất thời lộ ra nụ cười.

Trần Chiếu trợn mắt một cái, con mắt nào của ngươi thấy nó thích ngươi.

“Hảo, Tiểu ác ma, không nên quấy rầy người khác, thành thật một chút cho ta”. Trần Chiếu vỗ vỗ Beelzebub.

Bạn đang đọc Ác Ma Ngay Bên Người (Bản Dịch) của Hán bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanShy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.