Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn khám bệnh

Phiên bản Dịch · 1575 chữ

Xe đến, vẫn là Vincent

“Muốn đi theo ta sao?”

“Không, ta còn muốn đi bốn phía một chút xem có con mồi mới nào hay không”. Lão Hắc hồi đáp.

Lần này lão Hắc không có đi theo hắn, bên người có một Tử thần áp lực thực sự rất lớn a.

Đây chính là Tử thần hàng thật giá thật, một tên ác ma săn bắt linh hồn.

Thời điểm trở lại khách sạn đã là hơn ba giờ sáng.

Trần Chiếu thật sự vô cùng mệt mỏi, rửa mặt mũi qua loa liền đến nằm ở trên giường.

Kết quả là phát hiện hai tên khốn khiếp Beelzebub cùng Raymond đang nằm ở trên giường.

Mình ở bên ngoài vất vả khổ cực kiếm từng đồng tiền mồ hôi nước mắt còn bọn nó thì ở trong chăn của mình nằm ngủ ngon lành.

Trần Chiếu giơ tay cầm Beelzebub cùng Raymond toàn bộ ném ra ngoài cửa sổ.

Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Trần Chiếu mới rời giường vệ sinh thân thể.

Đơn khám chữa bệnh ngày hôm qua tuy nguy hiểm bất quá thù lai cũng phi thường phong phú.

Trần Chiếu đi uống lầu chia tiền hoa hồng cho Isen.

“Trần, cùng ngươi hợp tác rất là vui sướng, ít nhất ngươi sẽ không lừa gạt ta, trước kia ta hợp tác cùng người khác người kia sẽ luôn dùng các lý do để lừa gạt ta, lúc đó ta liền nhận ra ánh mắt của mình có vấn đề”. Isen cầm sáu trăm dollar tiền hoa hồng đồng dạng vô cùng vui sướng.

“Có làm một điếu không, ta mời ngươi”

Isen lấy ra một điếu xì gà tự quấn (ta cũng không rõ là xì gà hay cỏ mỹ nữa ^^), Trần Chiếu lắc đầu.

Cái đồ chơi này đối với người Mỹ là một thứ nhu yếu phẩm thường thấy, Trần Chiếu không muốn làm thành nhân khuyên người ta từ bỏ thứ này thế nhưng Trần Chiếu tuyệt đối sẽ không đụng vào.

Với tư cách là bác sĩ, hay luôn luôn phải bảo trì ý thức thanh tỉnh, cho dù là rượu Trần Chiếu cũng rất ít uống chứ đừng nói là xì gà.

“Miễn đi, nếu như ngươi muốn mời ta, thì mời ta một bữa ăn đi, chân thực hơn”

“Chuyện đó không cần nghĩ nữa”. Isen từ dưới quầy lấy ra một mâm Humberger lớn: “Vừa mới làm xong, giá tiền như cũ”.

“Keo kiệt”. Trần Chiếu cầm lấy một cái Humberger bắt đầu ăn, thuận tiện lại lấy từ trong tủ lạnh một chai nước uống.

“Tối hôm qua có gặp nguy hiểm gì hay không?”

Trần Chiếu sắc mặt khẽ biến, sau đó gật gật đầu: “Lần sau còn có đơn chữa bệnh như vậy thì ngươi tốt nhất nên đòi một cái giá cao, đây là ta lấy tính mạng ra làm tiền cược, giá tiền thấp tuyệt đối không nhận”

“Được rồi, ta sẽ chú ý, bất quá mấy ngày nay lợi nhuận cũng có mấy ngàn dollar, ngươi hẳn là cho mình tận hưởng một chút”

“Mấy ngàn dollar thì có làm được việc gì, ta bây giờ còn không đủ mua nổi một chiếc xe”

“Ngươi có bằng lái xe không?”

“Ách… Ta đang định đi thi lấy bằng lái xe”

“Ra ngoài đi dạo một chút để hiểu về Los Angeles nhiều hơn một chút, nơi này chính là Thiên Sứ chi thành a, có lẽ đến giao lộ kế tiếp người liền có diễm ngộ”

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi”

“Năm mươi ba”

“Vậy ngươi trong năm nươi hai năm nhân sinh gặp bao nhiêu lần diễm ngộ?”

“Nói cho ngươi, ngươi cũng không tin, lúc ta còn trẻ, thân thể của ta so với Schwarzenegger (éo biết ai ^^) càng hoàn mỹ hơn, ngực ta…”

“Schwarzenegger năm nay bảy mươi hai tuổi, ngươi nói với ta là lúc còn trẻ ngươi so với hắn có vóc người đẹp hơn? Xin hỏi ngươi là tuổi trẻ nào? Năm sinh ra hắn đã đạt được vịnh dự đặc biệt là người mẫu thế giới (dịch thế này cho ngắn gọn, dễ hiểu ^^)”

“Cùng ngươi nói chuyện thực không có ý nghĩa”. Isen thở phì phì quay người đi ra khỏi quầy.

Thế nào là đem cuộc trò chuyện phá hỏng? Đó chính là trực tiếp bóc mẽ người đang khoác lác a.

“Giúp ta trông tiệm, ta muốn đi tìm diễm ngộ của ta”

Dù sao cũng không có việc gì làm nên Trần Chiếu dứt khoát ngồi vào trong quầy giúp Isen trông tiệm.

Los Angeles tháng mười, nhiệt độ khoảng ba mươi độ. Sảnh ngoài của khách sạn không có điều hòa, chỉ có một cái quạt nhỏ, ngay tại thời điểm Trần Chiếu buồn ngủ thì có một bàn tay đập vào mặt bàn.

“Dậy, dậy”

Trần Chiếu mở mắt ra, thấy một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau.

“Cho ta một cái phòng”

“Mười lăm dollar. Cảm ơn”

Tuy mọi khách sạn chính quy đều cần giấy chứng nhận (chứng minh nhân dân đó ^^), bất quá khách sạn của Isen hiển nhiên không cần cái này, chỉ cần có người trả tiền có thể trực tiếp vào ở.

Đôi nam nữ này cầm chìa khóa rồi ôm ấp nhau đi lên lầu.

Trần Chiếu nhìn đôi nam nữ đi lên có phần kỳ quái, nhưng cũng không rõ kỳ quái ở điểm nào.

Bất quá nam nữ phóng khoáng, tại quốc gia này cũng là điều bình thường chỗ nào cũng có.

Trần Chiếu cũng không có để việc này trong lòng, tiếp tục ngồi xuống cầm điện thoại chơi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Jess

“Uy, Jess, ta hôm nay rảnh…”

“Ta gọi điện cho ngươi không phải muốn hẹn hò với ngươi”

“Ngươi làm tổn thương ta”

“Ta có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ”

“Chuyện gì?”

“Ngươi có thể mang dụng cụ đến số 103 đường cái phía bắc không?”

“Ngươi biết ta là làm công việc gì a”. Trần Chiếu thử dò hỏi.

Tuy nói hắn và Jess đã rất quen thuộc nhau và thậm chí còn lên giường với nhau, bất quá Trần Chiếu vẫn cần xác nhận Jess không phải là muốn bắt hắn.

Đương nhiên, Jess cũng không chịu trách nhiệm về công việc của hắn.

“Ta biết, ta cam đoan ngươi sẽ không có việc gì”

“Vậy được rồi”. Trần Chiếu cúp điện thoại và gọi lại cho Jess để cho hắn trở về trông khách sạn.

Bất quá Isen nói không cần, trực tiếp rời đi là được.

Trần Chiếu cầm lấy rương dụng cụ và đi cùng với Raymond, Beelzebub.

“Jess, ta đã đến”

Không bao lâu, Jess liền xuất hiện và dẫn Trần Chiếu vào trong phòng. Trần Chiếu vừa vào phòng liền thấy được rất nhiều cảnh sát, trong lòng lập tức khẩn trương hẳn lên.

“Jess, đây là tình huống gì”

Thời điểm này, một cảnh sát da đen, cao ít nhất khoảng một mét chín đi tới: “Jess, hắn chính là bác sĩ mà ngươi nói”

“Vâng”

“Hắn làm được không?”

“Yên tâm, không có vấn đề gì”

Tên cảnh sát da đen vỗ vỗ vai Trần Chiếu: “Tiểu tử, giúp ta cứu người này, ta cam đoan về sau cảnh sát vùng này sẽ không tìm đến làm phiền ngươi”

“Có thể cho ta xem bệnh nhân trước không?”

Trần Chiếu được dẫn đến một cái phòng, trong phòng khắp nơi đều là máu, trên giường có một người bị thương đang nằm, đồng dạng cũng là cảnh sát, phần bụng bị trúng đạn.

“Vì sao không gọi xe cứu thương?”

“Việc này cũng ngươi không có quan hệ”

Nếu như bọn họ không muốn nói, Trần Chiếu cũng không muốn hỏi nhiều, lấy ra dụng cụ liền bắt đầu lấy viên đạn ra, sát trùng sau đó băng bó.

“Được rồi, trong bảy ngày, không được vận động mạnh, đồ ăn cũng phải lấy thanh đạm làm chủ”

“Đây là thù lao của ngươi”. Tên cảnh sát da đen đưa cho Trần Chiếu hai trăm dollar.

Trần Chiếu suy nghĩ một chút cũng nhận lấy thù lao khám bệnh.

“Ta tiễn ngươi”. Jess nói.

Ra khỏi phòng, Jess để cho Trần Chiếu ngồi lên xe cảnh sát. Trần Chiếu cũng không có chủ động hỏi, bất quá mới đầu Jess trầm mặc sau đó liền mở miệng nói ra tình hình thực tế.

“Ngươi có phải thắc mắc vì sao ta cùng đồng nghiệp không đưa hắn đến bệnh viện”

“Từ miệng vết thương khi lấy viên đạn ra thấy hẳn là đạn 9 li, loại đạn này đại bộ phận là sử dụng cho súng của cảnh sát, nói thí dụ như súng ngắn P226, nói cách khác người bị thương rất có thể bị súng của chính mình đả thương, có khả năng là bị mất súng a, nếu như đưa đến bệnh viện, sẽ lưu lại thông tin, tất sẽ phải điều tra đường đạn, mà sẽ rất dễ dàng điều tra ra đó là vết thương đến từ súng của nội bộ ngành”

Tuy nói Trần Chiếu không xác định được chính xác tình huống bất quá tình hình đại khái vẫn phân biệt được.

Bạn đang đọc Ác Ma Ngay Bên Người (Bản Dịch) của Hán bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanShy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.