Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Thiên Quốc (2)

Tiểu thuyết gốc · 1130 chữ

“Tiểu Lục, đừng nói với ca đây là ý trung nhân của muội nhé.” Mễ Thiên nhìn Dương Mặc đánh giá một lượt. Hắn không thể để em gái yêu dấu của hắn đi theo kẻ này được!!!

“Đại ca, huynh suy nghĩ cái gì thế, muội không muốn gả đi đâu.” Dương Ly nhìn Mễ Thiên với ánh mắt khinh thường. Muội có gả cũng phải gả cho Tuyết tỷ mới được.

“Không được, muội chẳng lẽ muốn ở nhà hoài sao, người khác sẽ nói muội ra sao chứ?”

“Kệ họ. Ca ca với phụ thân không để ý là được rồi.”

“Muội thật không để ý sao? Được, vậy sau này ai dám nói muội không gả đi được ca ca liền đi đánh kẻ đó!”

Dương Mặc vẫn đang ngồi ở một góc: “...” Đó là em gái ruột của hắn cơ mà, sao bây giờ hắn lại thành người ngoài rồi. À mà này, quan tâm hắn một tí được không vậy? Tình anh em ruột thịt đâu rồi?

Tình anh em ruột thịt là gì vậy tiểu ca ca?

Bỗng cửa phòng lại bị ai đó đạp ra, một nam nhân ăn mặc như con tắc kè hoa bước vào.

Cửa phòng nhỏ bé: “...” Bé vô tội mà, đừng hành hạ bé.

“Nghe nói tiểu muội của chúng ta có ý trung nhân?”

Mọi ánh mắt đều dồn lên “con tắc kè hoa” mới bước vào kia. Đặc biệt là Dương Ly, nhìn hắn mà hắc tuyến đầy đầu. Dương Mặc là anh trai cô đấy chứ ý trung nhân đâu ra, nhưng mà chuyện này làm sao giải thích đây.

“Nhị ca, huynh hiểu lầm cái gì thế. Đây là bằng hữu của muội!”

Nhị ca tắc kè hoa Mễ Hòa ồ một tiếng: “Vậy à?”

“Muội sẽ không bao giờ gả đi đâu. Muội muốn ăn bám phụ thân với hai ca ca đẹp trai của muội thôi.”

Dương Mặc: “...” Đây không phải em gái hắn, nhất định không phải!!!

Cùng là anh trai cả mà sao hắn chưa bao giờ nghe cô khen hắn vậy. Hắn đau lòng lắm đó biết không hả.

Tất nhiên là… không biết rồi.

Trong lúc đó, tại hoàng cung, Ninh Tuyết công chúa nổi danh giang hồ đang nằm lăn lóc, làm nũng với cửu ngũ chí tôn.

“Phụ hoàng, phụ hoàng thả Tuyết nhi về phủ đi mà, Tuyết nhi không có trốn đi chơi nữa đâu mà.”

“Tiểu Tuyết, con nói với trẫm lời này bao nhiêu lần rồi hả? Trẫm chỉ có một đứa con gái là con thôi, sao không làm trẫm bớt lo được hả?”

Hạ Phi Tuyết bĩu môi: “Vậy phụ hoàng bảo mẫu hậu hay mẫu phi sinh cho con thêm một tiểu muội muội nữa, vậy người không chỉ có mỗi một đứa con gái là con rồi.”

Ninh Hiền Đế: “...” Bây giờ trẫm nhét nó lại vào bụng Trương quý phi rồi nhờ nàng sinh lại được chứ?

“Phụ hoàng, người đang suy nghĩ đề nghị của Tuyết nhi à, sao người không trả lời?”

Ninh Hiền Đế: “...” Trẫm đang suy nghĩ làm sao để nhét ngươi trở lại đây. “Khụ, trẫm cũng đã cao tuổi rồi…” Không còn sức nữa đâu.

“Thế này là do phụ hoàng không muốn có thêm nữ nhi, Tuyết nhi không có liên quan gì hết, người mau cho Tuyết nhi về phủ đi mà!”

Sớm biết thế này bổn cung ở thế giới kia chơi với tên Dương Mặc còn hơn!

Mà nhắc đến mới nhớ, không biết hắn dạo này thế nào. Tự nhiên thấy nhớ hắn quá.

A! Dương Mặc, tên chết tiệt nhà ngươi, mau đến đưa bổn cung đi mau!!! Bổn cung muốn chơi game!

À, thì ra ra cô nhớ game chứ không phải nhớ Dương Mặc. Thật lo lắng cho couple này quá đi.

Làm nũng thất bại, là một người thông minh, Ninh Tuyết công chúa bắt đầu chuyển sang kế hoạch B: trèo tường.

Tác giả: “...”

Hoàng cung hôm nay lại rơi vào cảnh gà bay chó sủa. Ninh Tuyết công chúa mất tích một tháng trước, nay vừa về đã ngựa quen đường cũ trốn khỏi hoàng cung.

Lính gác: “...” Bọn họ bất lực. Bọn họ không quản nổi vị này.

Ninh Hiền Đế: “...” Làm nũng không thành nên trốn à? Trẫm quên mất cô con gái này là chuyên gia trèo tường.

Bây giờ trẫm muốn trả hàng được chứ? Nếu có thể làm lại từ đầu, trẫm sẽ không chiều hư đứa con gái này nữa.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.

Đến nước này rồi, Ninh Hiền Đế cũng chỉ có thể để Hạ Phi Tuyết tùy ý mà chơi thôi. Chơi chán rồi cô sẽ về mà.

Trong Viên Nguyệt Lầu, một nữ nhân “đoan trang”, “cao quý” đang ngồi gác chân lên bàn rất là… ưu nhã.

Đó chính là vị Ninh Tuyết công chúa độc nhất vô nhị của Ninh triều.

Hình tượng! Hình tượng!! Hình tượng!!! Bỏ đi, cô ấy không có thứ đó.

“Công… công chúa điện hạ...” Tiểu nhị giọng hơi run gọi vị Ninh Tuyết công chúa đang ngồi rất là… ưu nhã kia. A, tam quan của hắn sụp đổ rồi!!!

“Hửm?” Hạ Phi Tuyết nghiêng đầu nhìn tiểu nhị.

“Công chúa… người... ” Muốn dùng món gì? A! Lão bản à, tôi muốn về nhà. Vị này đáng sợ quá đi!

“Ta làm sao?” Hạ Phi Tuyết lại nhìn chằm chằm tiểu nhị.

“Công chúa… người muốn dùng món gì?” Tiểu nhị cố gắng bình tĩnh lại, nói ra trọn một câu.

“Mỗi món đều dọn một phần đi.”

“Vâng.” Này là dọn cho heo ăn à? Không được, một tiểu nhị nhỏ nhoi như ta mà dám nói vậy không chừng còn bị tru di cửu tộc.

Hạ Phi Heo: “...” Cái ánh mắt đó của ngươi là sao?

Ninh Tuyết công chúa Hạ Phi Heo, à không, là Hạ Phi Tuyết lại mất hình tượng, phá vỡ tam quan của quần chúng một lần nữa.

Vốn cứ nghĩ Hạ Phi He… Tuyết không ăn hết được số thức ăn đó nhưng không, cô ăn không còn thừa chút nào.

Bội phục.

Lật bàn! Một người nhỏ nhắn, thân hình gọn gàng như cô sao lại có khả năng ăn nhiều thế chứ? Không công bằng, vì sao cô ăn thế mà dáng người vẫn đẹp trong khi nhiều người ăn uống kiêng dè lại vẫn không bằng cô chứ.

Hạ Phi - Heo - Tuyết trở thành đối tượng ngưỡng mộ của biết bao cô nương trong thành, nhưng đó là chuyện sau này.

Bạn đang đọc 3000 Thế Giới. sáng tác bởi FYA_NguyetNgan

Truyện 3000 Thế Giới. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FYA_NguyetNgan
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.