Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Thiên Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1027 chữ

“Dương Mặc, tạm biệt.” Hạ Phi Tuyết bước nhanh qua vết nứt, cùng Dương Ly trở về phủ thừa tướng.

Dương Mặc vẫn đứng đó ngẩn ra, hắn có cảm giác trống rỗng. Sau này không còn cô bên cạnh hắn nữa.

Hắn chỉ xem cô là em gái thôi mà, vì sao khi nghĩ đến việc không còn gặp cô nữa, nơi ngực trái lại hơi đau. Cảm giác này dù là khi Dương Ly mất hắn cũng không có, vì sao một cô gái xa lạ hắn mới gặp được bốn năm lại có thể mang đến chứ?

Hắn cứ thất thần nhìn vào thân ảnh đã không còn nữa trong thế giới bên kia, rồi lại nhìn cánh cửa dẫn đến thế giới của cô cứ dần thu nhỏ lại. Hắn… nên làm gì đây?

Hắn muốn bên cô, muốn cô bên cạnh hắn.

“Phi Tuyết, đợi anh.”

Nhân lúc vết nứt không gian còn chưa đóng hẳn, hắn lao nhanh qua thế giới bên kia, thế giới mà nơi đó có cô. Hắn nhận ra có lẽ trái tim hắn đã theo cô mất rồi. Hạ Phi Tuyết, không có em anh không còn là anh nữa.

Khi vết nứt không gian khép lại cũng là lúc Dương Mặc vừa đến Ninh Thiên Quốc.

Hắn nhìn xung quanh, đây là một cánh rừng, hắn phải đi đâu để tìm cô?

Đúng rồi, chẳng phải cô nói cô là công chúa gì đó sao, vậy cứ đi tìm công chúa là được rồi. Nhưng mà làm sao để hắn ra khỏi nơi này đây?

Hắn cứ đi mãi băng ngang qua khu rừng, cuối cùng cũng thấy một trấn nhỏ. Hắn rất đói!

“Này, ngươi là ai? Sao nhìn y phục ngươi lạ như thế chứ?” Một gã thiếu niên nhìn thấy hắn liền hỏi.

“Tôi là Dương Mặc. Cậu có biết Hạ Phi Tuyết công chúa ở đâu không?”

“Hạ Phi Tuyết công chúa? Người ngươi nói là Ninh Tuyết công chúa sao?”

“À đúng đúng. Cậu biết cô ấy ở đâu không?”

“Công chúa tất nhiên là ở hoàng cung rồi. Hơn nữa ngươi nhìn đáng nghi thế này… muốn tìm công chúa của nước bọn ta để làm gì hả?”

“Tôi muốn gặp cô ấy.”

Gã thanh niên kia nhìn Dương Mặc, nghi hoặc một hồi thấy hắn có lẽ cũng không có ý đồ gì, miễn cưỡng cho hắn ở tạm nhà kho và chút đồ ăn.

“Cậu thanh niên à, cậu nhìn không giống người ở đây. Cậu từ nước khác đến sao?” Một cụ bà đến hỏi cậu, có lẽ là bà của người thiếu niên kia.

“Cháu quả thật không phải người ở nơi này.” Nói chính xác hơn thì hắn không phải người của thế giới này.

“Cậu bị lạc đường sao?”

“Là cháu tự muốn đến đây. Cháu muốn tìm Hạ… công chúa.”

“Nơi này cách kinh thành khá xa, cậu cứ ở đây vài hôm trước rồi hãy lên đường.”

“Cháu cảm ơn.”

Bà cụ cười: “Cậu trai trẻ, không cần khách khí. Người dân chúng tôi ở đây cũng khá lương thiện, tôi không giúp cậu thì người khác cũng giúp cậu thôi. Nhưng mà những nơi khác không phải cũng như nơi này. Nhất là ở kinh thành kia, có nhiều kẻ hay dựa thế mà ức hiếp người khác, vì thế mong cậu cũng cẩn thận.”

“Vâng, cảm ơn bà đã nhắc nhở. Cháu sẽ thận trọng.”

“Bà, y phục đây bà.” Cậu thiếu niên kia đem theo một bộ đồ bước vào, bộ đồ không tính là mới nhưng nhìn qua cũng khá tốt.

“Cậu trai trẻ, y phục cậu hơi khác biệt, sẽ gây sự chú ý. Nếu cậu không chê có thể dùng tạm y phục của A Thanh.”

“Thật là cảm ơn hai người nhiều lắm.”

Ngày hôm sau, Dương Mặc chào hai bà cháu A Thanh rồi lên đường. Hắn muốn nhanh chóng tìm thấy cô.

Dương Mặc theo lời chỉ dẫn của hai bà cháu A Thanh đi về hướng kinh thành.

Chờ đến khi vào được cổng thành, Dương Mặc mới nhận ra một điều: hoàng cung không phải nơi hắn có thể vào!

A! Như vậy làm sao hắn tìm được cô đây?

Anh trai à, anh quên mất cô em gái ruột rồi à?

Lúc này hắn mới nhớ đến Dương Ly, cô em gái hắn cũng như là tiểu thư thừa tướng phủ. Dương Mặc bắt đầu đổi mục tiêu tìm kiếm.

Thật không may, khi hắn đến trước phủ thừa tướng, hắn nhận được tin Mễ Lục tiểu thư đã vào cung với Ninh Tuyết công chúa rồi.

Dương Mặc lại ngủ ngoài đường.

Đường đường tổng tài tập đoàn M.L vậy mà bây giờ phải lâm vào cảnh lưu lạc thế này, mất mặt quá!

Lúc đó hắn bị úng não hay sao mà lại đến đây chứ! Hắn muốn có thuốc hối hận!!!

Tội cho tổng tài phải ngủ ngoài đường.

Sáng sớm hôm sau, Dương Mặc đã tỉnh giấc. Hắn vẫn luôn thức dậy rất sớm kể từ khi đến thế giới này.

Không hay rồi, lương khô bà cháu A Thanh chuẩn bị cho hắn đã hết từ hôm qua rồi. Hắn lại phải ôm bụng đói chờ Dương Ly.

Cũng may cho Dương Mặc, chờ đến gần trưa, khi hắn đói rã ruột thì Dương Ly cũng vừa lúc về tới.

“Anh h… Mặc ca? Sao huynh lại ở đây?” Còn trong bộ dáng này nữa.

A, không được, Mặc ca ca của cô lại đến tranh giành Tuyết tỷ với cô à? Không muốn! Sao anh ấy không ở đó làm tổng tài bá đạo của anh ấy đi, còn đến đây làm gì cơ chứ.

Tất nhiên đó chỉ là tiếng lòng của Dương Ly.

Tội anh trai nào đó, đến em gái cũng ruồng bỏ.

Nể tình anh em… à không có tình anh em gì ở đây hết, nể mặt Tuyết tỷ, Dương Ly đành phải xin Mễ Lạc Thành cho Dương Mặc vào nhà làm khách.

Bạn đang đọc 3000 Thế Giới. sáng tác bởi FYA_NguyetNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FYA_NguyetNgan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.