Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhặt được một công chúa khó nuôi (5)

Tiểu thuyết gốc · 2084 chữ

Hôm qua khi Hạ Phi Tuyết đang đi dạo trên đường thì cô thấy có một đám đông đang ở phía trước.

“Này này cô bé, sao lại ăn mặc thế này ra đường?”

“Em gái à, em đang đóng phim sao?”

“Đóng phim cái gì mà đóng phim! Cút hết cho ông, còn ở đây chen vào việc của ông đừng trách sao ông đánh mấy người.”

“Em gái à, sao em hung dữ vậy, như vậy sẽ không có ai yêu đâu.”

“Cút, ông đây cần mi yêu chắc. Ông đây có cả hàng người theo đuổi nhá.”

… Cả một đám đông cứ ồn ào.

Hạ Phi Tuyết là một công chúa “đúng mực” thế nên chuyện này nhất định phải hóng nha.

Ngạc nhiên thay khi Hạ Phi Tuyết đến, cô lại gặp người quen. Cô ấy là con gái thừa tướng, tỷ muội tốt của Ninh Tuyết công chúa.

“Tiểu Lục?” Cô chen vào đám đông, nhìn cô gái được xem là kì lạ kia.

“Công… à không, A Tuyết tỷ? Là tỷ sao a?” Cô gái tên Tiểu Lục đó sau khi thấy Hạ Phi Tuyết liền trở nên vui mừng chạy về phía cô.

“Ừm. Là ta. Các ngươi còn không cút đi, muốn để bản cung kêu người đến trảm à?” Câu sau là cô nói với đám người kia.

“Chà chà, lại có thêm một em gái nữa kìa.” Một tên trong số đó nhìn Hạ Phi Tuyết đánh giá.

“Còn không cút lẹ? Muốn chết? Cảm thấy mình sống quá lâu rồi?” Lúc này người đứng gần Hạ Phi Tuyết đều cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm giác như nếu bọn họ còn dám ở đây nhất định là kẻ chán sống rồi.

Thật ra Hạ Phi Tuyết không phải là một công chúa giả như mọi người nghĩ đâu. Mọi người có thể thấy cô rất hòa đồng và dễ thương nhưng ngàn vạn lần cũng đừng chọc tức cô.

Có thể người khác không biết chứ Tiểu Lục lại biết rất rõ. Còn vì sao lại biết, sao này mọi người sẽ biết thôi.

“Phi Tuyết, anh đến công ty đây.”

“Ừ, đi đi, đi mau đi.” Cô vẫn nhìn vào điện thoại chơi game, xua tay về phía Dương Mặc.

Dương Mặc: “...” Có thể giả đò quan tâm anh tí được không vậy?

Tội cho chàng trai ấy.

“Ở nhà buồn thì dẫn bạn em về chơi, hoặc đến chơi với bạn em cũng được, đừng chơi game mãi.” Dương Mặc bất lực nhìn cô gái trước mặt.

“Em chơi xong đã.”

Hắn thật không biết vì sao một người cổ đại như cô có thể chơi game suốt ngày vậy chứ? Cô có còn biết mình sống ở đâu không vậy?

Thôi, hắn không quan tâm nữa, dù sao bây giờ cô cũng đang sống ở đây.

Tới đầu giờ chiều, Hạ Phi Tuyết đến nhà tỷ muội tốt của mình chơi.

“Công chúa, người ở nhà khác à?”

“Đúng a!”

“Thần... đến chơi được không?” Cô muốn biết Hạ Phi Tuyết sống như thế nào. Chính xác là Hạ Phi Tuyết có cuộc sống thế nào mới mua nổi cả căn nhà này với đống nội thất và đồ dùng cho cô chứ.

“Không!!!” Ta đang sống với nam nhân, không cho ngươi biết đâu. Có là tỷ muội tốt cũng không cho biết đâu!

Buổi tối, khi Dương Mặc về đến nhà vẫn không thấy Hạ Phi Tuyết đâu cả.

Chắc là ra ngoài tìm bạn rồi. Đợi cô về vậy. Đến giờ cơm tối thế nào cũng thấy cô về thôi.

Quả thật đúng như Dương Mặc nghĩ, đến giờ cơm tối Hạ Phi Tuyết đã quay về. Nuôi heo con này, Dương Mặc ít nhất phải hiểu rõ thói quen của heo con này mới được. Cô cực thích những món hắn làm nên hầu như cô luôn ăn cơm tối ở nhà. Hắn nấu ăn cực ngon nha!

“Dương Mặc, ăn tối chưa vậy?”

“Chờ em về ăn đây. Mau, rửa tay rồi ăn nào.”

“Nay ăn món gì thế? A! Sườn chua ngọt!” Hạ Phi Tuyết reo lên khi thấy món sườn chua ngọt yêu thích trên bàn.

Cô công chúa ham ăn này ở đâu ra vậy? Trả lại công chúa hàng thật cho ta!

Dương Mặc: “...” Hắn thật sự đang nuôi người hay sủng vật vậy?

Dễ thương quá!

Cái thứ muội khống u mê!!!

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Dương Mặc cũng sắp xếp ổn thoả việc trong công ty rồi nên hắn quyết định đi xem cái người gọi là “tỷ muội tốt” của cô ra sao.

“Dương Mặc, gặp muội ấy cũng được nhưng anh không được nói lung tung.”

“Như thế nào là nói lung tung?” Hắn nói lung tung làm gì cơ chứ.

“Không được nói chúng ta ở chung nhà. Không được nói xấu em. Anh hãy nhớ đối với cô ấy, em là Ninh Tuyết công chúa, không phải người bình thường. Anh mà dám làm muội ấy hiểu lầm gì hay tỏ ra khinh thường em, em bỏ nhà đi luôn.”

Dương Mặc: “...” Thế hắn phải nói cái gì?

“Tiểu Lục, ta đến rồi đây. Mau ra mở cửa nào.”

“Công... chúa.” Tiểu Lục có hơi mất tự nhiên khi thấy người phía sau Hạ Phi Tuyết.

“A... Ly?” Dương Mặc cũng ngạc nhiên khi thấy cô nàng.

“Hả? A Ly? Ly gì? Ngươi nói gì đó?” Hạ Phi Tuyết khó hiểu nhìn Dương Mặc, rồi lại nhìn Tiểu Lục. Họ biết nhau à?

“Mặc ca, là anh sao? Là anh thật rồi!” Tiểu Lục nhào đến ôm Dương Mặc dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Phi Tuyết.

Hạ Phi Tuyết: “...” Chuyện gì vậy?

Tiểu Lục thật ra tên Mễ Lục, con gái phủ thừa tướng. Đó là những người ở Ninh triều biết.

Mễ Lục hiện tại chính là Dương Ly, em gái đã mất của Dương Mặc. Có lẽ do Dương Ly và Mễ Lục có gương mặt và ngoại hình giống nhau nên khi đến Ninh triều, Dương Ly đã sử dụng thân thể của Mễ Lục.

Hôm nay khi Hạ Phi Tuyết đang đi dạo trên đường thì cô thấy có một đám đông đang ở phía trước.

“Này này cô bé, sao lại ăn mặc thế này ra đường?”

“Em gái à, em đang đóng phim sao?”

“Đóng phim cái gì mà đóng phim! Cút hết cho ông, còn ở đây chen vào việc của ông đừng trách sao ông đánh mấy người.”

“Em gái à, sao em hung dữ vậy, như vậy sẽ không có ai yêu đâu.”

“Cút, ông đây cần mi yêu chắc. Ông đây có cả hàng người theo đuổi nhá.”

… Cả một đám đông cứ ồn ào.

Hạ Phi Tuyết là một công chúa “đúng mực” thế nên chuyện này nhất định phải hóng nha.

Ngạc nhiên thay khi Hạ Phi Tuyết đến, cô lại gặp người quen. Cô ấy là con gái thừa tướng, tỷ muội tốt của Ninh Tuyết công chúa.

“Tiểu Lục?” Cô chen vào đám đông, nhìn cô gái được xem là kì lạ kia.

“Công… à không, A Tuyết tỷ? Là tỷ sao a?” Cô gái tên Tiểu Lục đó sau khi thấy Hạ Phi Tuyết liền trở nên vui mừng chạy về phía cô.

“Ừm. Là ta. Các ngươi còn không cút đi, muốn để bản cung kêu người đến trảm à?” Câu sau là cô nói với đám người kia.

“Chà chà, lại có thêm một em gái nữa kìa.” Một tên trong số đó nhìn Hạ Phi Tuyết đánh giá.

“Còn không cút lẹ? Muốn chết? Cảm thấy mình sống quá lâu rồi?” Lúc này người đứng gần Hạ Phi Tuyết đều cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm giác như nếu bọn họ còn dám ở đây nhất định là kẻ chán sống rồi.

Thật ra Hạ Phi Tuyết không phải là một công chúa giả như mọi người nghĩ đâu. Mọi người có thể thấy cô rất hòa đồng và dễ thương nhưng ngàn vạn lần cũng đừng chọc tức cô.

Có thể người khác không biết chứ Tiểu Lục lại biết rất rõ. Còn vì sao lại biết, sao này mọi người sẽ biết thôi.

“Phi Tuyết, anh đến công ty đây.”

“Ừ, đi đi, đi mau đi.” Cô vẫn nhìn vào điện thoại chơi game, xua tay về phía Dương Mặc.

Dương Mặc: “...” Có thể giả đò quan tâm anh tí được không vậy?

Tội cho chàng trai ấy.

“Ở nhà buồn thì dẫn bạn em về chơi, hoặc đến chơi với bạn em cũng được, đừng chơi game mãi.” Dương Mặc bất lực nhìn cô gái trước mặt.

“Em chơi xong đã.”

Hắn thật không biết vì sao một người cổ đại như cô có thể chơi game suốt ngày vậy chứ? Cô có còn biết mình sống ở đâu không vậy?

Thôi, hắn không quan tâm nữa, dù sao bây giờ cô cũng đang sống ở đây.

Tới đầu giờ chiều, Hạ Phi Tuyết đến nhà tỷ muội tốt của mình chơi.

“Công chúa, người ở nhà khác à?”

“Đúng a!”

“Thần... đến chơi được không?” Cô muốn biết Hạ Phi Tuyết sống như thế nào. Chính xác là Hạ Phi Tuyết có cuộc sống thế nào mới mua nổi cả căn nhà này với đống nội thất và đồ dùng cho cô chứ.

“Không!!!” Ta đang sống với nam nhân, không cho ngươi biết đâu. Có là tỷ muội tốt cũng không cho biết đâu!

Buổi tối, khi Dương Mặc về đến nhà vẫn không thấy Hạ Phi Tuyết đâu cả.

Chắc là ra ngoài tìm bạn rồi. Đợi cô về vậy. Đến giờ cơm tối thế nào cũng thấy cô về thôi.

Quả thật đúng như Dương Mặc nghĩ, đến giờ cơm tối Hạ Phi Tuyết đã quay về. Nuôi heo con này, Dương Mặc ít nhất phải hiểu rõ thói quen của heo con này mới được. Cô cực thích những món hắn làm nên hầu như cô luôn ăn cơm tối ở nhà. Hắn nấu ăn cực ngon nha!

“Dương Mặc, ăn tối chưa vậy?”

“Chờ em về ăn đây. Mau, rửa tay rồi ăn nào.”

“Nay ăn món gì thế? A! Sườn chua ngọt!” Hạ Phi Tuyết reo lên khi thấy món sườn chua ngọt yêu thích trên bàn.

Cô công chúa ham ăn này ở đâu ra vậy? Trả lại công chúa hàng thật cho ta!

Dương Mặc: “...” Hắn thật sự đang nuôi người hay sủng vật vậy?

Dễ thương quá!

Cái thứ muội khống u mê!!!

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Dương Mặc cũng sắp xếp ổn thoả việc trong công ty rồi nên hắn quyết định đi xem cái người gọi là “tỷ muội tốt” của cô ra sao.

“Dương Mặc, gặp muội ấy cũng được nhưng anh không được nói lung tung.”

“Như thế nào là nói lung tung?” Hắn nói lung tung làm gì cơ chứ.

“Không được nói chúng ta ở chung nhà. Không được nói xấu em. Anh hãy nhớ đối với cô ấy, em là Ninh Tuyết công chúa, không phải người bình thường. Anh mà dám làm muội ấy hiểu lầm gì hay tỏ ra khinh thường em, em bỏ nhà đi luôn.”

Dương Mặc: “...” Thế hắn phải nói cái gì?

“Tiểu Lục, ta đến rồi đây. Mau ra mở cửa nào.”

“Công... chúa.” Tiểu Lục có hơi mất tự nhiên khi thấy người phía sau Hạ Phi Tuyết.

“A... Ly?” Dương Mặc cũng ngạc nhiên khi thấy cô nàng.

“Hả? A Ly? Ly gì? Ngươi nói gì đó?” Hạ Phi Tuyết khó hiểu nhìn Dương Mặc, rồi lại nhìn Tiểu Lục. Họ biết nhau à?

“Mặc ca, là anh sao? Là anh thật rồi!” Tiểu Lục nhào đến ôm Dương Mặc dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Phi Tuyết.

Hạ Phi Tuyết: “...” Chuyện gì vậy?

Tiểu Lục thật ra tên Mễ Lục, con gái phủ thừa tướng. Đó là những người ở Ninh triều biết.

Mễ Lục hiện tại chính là Dương Ly, em gái đã mất của Dương Mặc. Có lẽ do Dương Ly và Mễ Lục có gương mặt và ngoại hình giống nhau nên khi đến Ninh triều, Dương Ly đã sử dụng thân thể của Mễ Lục.

Bạn đang đọc 3000 Thế Giới. sáng tác bởi FYA_NguyetNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FYA_NguyetNgan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.