Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhung Nhớ Mĩ Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1678 chữ

3tháng sau

Từ ngày y xuyên qua đây đã được 3 tháng .Trong 3 tháng y chỉ việc xuống biếp nấu ăn cho y và Hồng Lăng và nếu buồn thì ngồi đàn 1 khúc nhạc rồi thôi ngoài ra y không được làm gì cả vì Hồng Lăng không cho

-Bác ca để đó em làm cho !

-Bác ca người đừng làm Cha người biết sẽ đánh chết em đó !

.......

-Rồi rốt cuộc ta có còn là Nam Nhân không vậy ?Cái gì cũng không cho ta làm .

Tiêu Bảo Điện

-Vương gia nay vương phi chỉ xuống biếp và .....và Ngồi chơi thôi ngoài ra nô tỳ của người không cho đụng vô bất cứ thứ gì cả !

-Ta biết rồi ngươi lui đi ! Tiếp tục quan sát!

Thắng Vũ nhẩy ta của sổ mất tính lúc này nếu nhìn kĩ sẽ thấy hắn đang cười hắn nói :

-Quả là Vương Phi Của ta !Nghĩ cách bắt cún con về nuôi thôi !🙂

-3 tháng không gặp tên ta không nhắc tới 1 lần ngươi có phải vương phi của ta không vậy ? Chua chua

-Hồng Lăng chúng ta xuất phủ chơi đi !

Hồng Lăng nghe y nói liền thưa:

-Bác ca à chúng ta không được xuất phủ đâu Vương gia đâu có cho nếu tự ý rời phủ sẽ bị trém đầu đó! * Sợ*

Y nghe vậy liền nói:

-Không cần xin hắn đâu chúng ta trèo tường đi ! 🙂

-Không được đâu Bác .........ca......chờ em với

Hồng Lăng nghe thế liền lên tiếng ngăn cản Nhưng Y đã đi mất Hồng Lăng bất lực nên đành chạy theo

-Hồng Lăng nắm tay ta ta kéo em lên

Hồng Lăng chưa kịp trả lời thì từ xa 1 giọng nói trầm thấp vang lên

-Vương Phi đây là muốn đi đâu ? Lạnh

Khi Y quay lại thấy hắn thì bản thân không rét mà run nói lắp bắp:

-Ta....ta.....đi ..đi ra phủ chơi! Sợ

Hắn nghe y nói nhếch miệng cười và đáp:

-Của chính không Vương Phi lại thích trèo tường thế nhỉ ?

Chắc mọi người tự hỏi tại sao Vương gia lại biết đúng không .

15phút trước

-Vương Gia !Vương Phi muốn xuất phủ nhưng không đi xin người mà.....mà...

-Có gì thì nói đi! Mất kiên nhẫn

-Mà Vương phi rũ nô tỳ Hồng Lăng của mình đi trèo tường.

Tấu chương đặt lại trên bàn y nhếch môi cười và nói :

-Hoá ra Vương Phi thích trèo tường hơn đi cửa chính nhỉ Thắng Vũ ?

Thắng Vũ nghe hắn hỏi mình mà lạnh sóng lưng bỗng hắn nói:

-Đi Vương Uyển Viện !

Quay về hiện tại y nghe hắn hỏi thì cứng đờ vì không biết trả lời ra sao hắn thấy vậy liền lên tiếng:

-Đi theo ta xuất phủ ! Lạnh

Y tròn mắt kinh ngạc không tin hỏi lại:

-Ngươi....ngươi cho ta xuất phủ đi chơi hả ?

Hắn thấy y như vậy thầm nghỉ

-Thật đáng yêu

Nhưng bên ngoài vẫn duy trì 1 dáng vẽ lạnh lùng nói :

-Có đi hay không?

-Đi

Y vui quá nên quên mất mình đang ở trên tường nên khi muốn xuống thì không được y nói :

-Ta không xuống được!

-Xuống đây ta đỡ!

Hắn nghe y nói mà chỉ cười nhẹ rồi đáp lại .Y nghe hắn nói thì y phóng xuống .

~~Xuất Phủ~~

-Hồng Lăng em xem kìa .

Tay y chỉ về chỗ bán trâm cài nói với Hồng Lăng .Hồng Lăng nói :

-Bác ca người muốn mua hả ?

Y không trả lời mà chỉ gật đầu rồi kéo tay Hồng Lăng đi và Vị Vương Gia nào đó bị Vương Phi bỏ quên thì đã âm thầm ghi nhận sau này tính sở rồi cũng theo vào .

-Hồng Lăng em thấy nó đẹp không?

Tay y chỉ vào cây trâm ngọc bích màu xanh nhạt :

-Bác Ca người muốn mua hả ?

Thấy Y gật đầu Hồng Lăng nói nhỏ :

-Bác ca Chúng ta không có tiền!🙂

Y mém tí nữa thì quên mất rằng tuy là Vương Phi nhưnv mình đâu có tiền nên Y một mạch kéo theo Hồng Lăng chạy mất bỏ lại Vị Bát Vương Gia nhà mình .Hắn nhìn cây trâm ngọc bích màu xanh nhạt và nói :

-Cây này bao nhiêu tiền ?

Ông chủ nghe có người hỏi liền đáp:

-Dạ đây là cây trâm tốt nhất chỗ chúng tui chỉ có 1 cái duy nhất giá nó là 50 lượng

Hắn đưa cho ông chủ 100 lượng và nói :

-Khỏi thối

Ông chủ nhìn thấy hắn hào phóng như vậy liền tươi cười nói:

-Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến

Hắn đi một mạch về phủ và kèm theo đó là sắc mặt "Muốn Sống Chớ Lại Gần" vì bị Vương Phi nhà mình bỏ rơi .

*Vương Uyển Viện

Mà vị Vương Phi nào đó khi về tới phòng mới nhớ lại mình đã bỏ Vương Gia nhà mình mà đi về trước Y nói:

-Hồng Lăng hình như chúng ta bỏ Vương Gia rồi thì phải?

Hồng lăng tính lên tiếng thì từ xa có một giọng nói trầm thấp vang lên kèm theo đó là thân ảnh hắn bước vào

-Vương Phi còn nhớ đến bổn vương nữa sao?

Y xoay lại thấy hắn đang đi đến thì bất giác lùi lại hắn nói :

-Hồng Lăng ngươi ra ngoài đi ta có chuyện muốn nói với vương phi

Hồng Lăng nghe hắn nói thì biết sẽ có chuyện gì sảy ra nên cũng nhanh chóng dọn dẹp mà đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại rồi kêu mọi người bên ngoài đi ra .

-Vương Gia ta xin lỗi tại ta ham chơi ...nên...nên bỏ người lại!

Hắn nghe y nói thì chỉ lạnh lùng trả lời:

-Vương phi tội của ngươi có phải nên tính hết một lần không?🌝

Y không nhớ mình có tội gì nên liền hỏi hắn :

-Vương ...Vương Gia ta ..ta có tội gì ?

Hắn nghe y nói thì cười tiếng từng bước lại y và nói :

-Tội thứ nhất bỏ lại ta một mình

Hắn tiến tới 1 bước y lùi lại một bước cứ thế 1 người tiến một người lùi cho tới khi lưng y đụng vào vách tường hắn chống hai tay hai bên ngăn chặn đường thoát của y:

-Tội thứ hai thân là Vương Phi lại đi trèo tường.Tội thứ ba thân là Bát Vương Phi của ta mà lại để người khác gọi tên của mình.Vậy Vương Phi nói xem chúng ta tính sao?

Y cảm thấy không lạnh mà run vì những chuyện đó hoàn toàn có thật y dè dặt nói:

-Vậy.....vậy Vương gia ....muốn tính sao?

Hắn nghe y nói thì nói nhỏ vào tai y :

-Cẩm túc 3 tháng trong Vương uyển viện không được ra ngoài !

Y nghe như sét đánh ngang tai 1 tháng y đã chết vì buồn rồi giờ cấm túc ba tháng sao y chịu y trả lời:

-Đổi cách khác được không?

Hắn nghe câu nói đúng ý hắn thì liền cười và nói :

-Được thôi !

Y nghe liền mừng nhưng khi nhìn thấy nụ cười nham hiểm của hắn thì y biết mình sai rồi liền nói:

-Thôi ...ta không...ưm!

Y chưa nói xong thì môi hắn đã áp lên môi y không cho y nói khi hắn hôn y y mở to mắt ngạt nhiên một lúc sau thì cố đẩy hắn ra nhưng sức lực hắn quá lớn phản kháng vô hiệu nên y để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm hắn đưa lưỡi mình vào trong khoan miệng y ra sức càn quét mọi ngóc ngách trong đó cho đến khi y hết dưỡng khí đánh vào lưng hắn hắn mới luyến tuyết buôn ra kéo theo 1 sợi chỉ bạc hắn nói :

-Ngọt thật !

Y nghe hắn nói mà vừa mệt vừa tức liền nói :

-Hộc ... Ngươi muốn giết người à?

Hắn không nói gì mà bước đi đi đến Lưu uyển viện .Khi thấy hắn đi không hiểu sao trong lòng y lại có chút buồn bực và tủi thân y không hiểu đó là cảm giác gì nữa nên y lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

*Lưu uyển viện

-Trắc Phi Vương Gia đến!

Lưu Minh Ngọc nghe Vương gia đến liền tươi cười như được mùa lúc này Tiêu Chiến vừa đến ả liền hành lễ

-Tham Kiến Vương Gia!

-Đứng lên đi ! Lạnh

Hắn đi ngang qua ả và tới bàn trà ngồi .Ả khi thấy hắn lạnh nhạt với mình thì cả kinh .Bình thường nếu ả hành lễ hắn sẽ lại đỡ ả lên và kêu ả không cần đa lễ tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài ả vẫn tươi cười nói:

-Vương Gia thiếp mới viết một bài thơ để thiếp đi lấy cho người xem !

-Được Lạnh

Tuy ngại ngùng nhưng ả vẫn lấy cho hắn xem hắn đang xem thì bỗng lên tiếng hỏi:

-Trong phủ còn dư nha đinh hay nha hoàn gì không

Ả nghe hắn hỏi thì rất ngạc nhiên vì hắn rất ít khi quan tâm tới chuyện trong phủ nhưng ả vẫn trả lời:

-Còn thiếp cũng tính cho họ xuất phủ về với gia đình của họ

-Ừ nếu dư thì đưa qua Vương Uyển Viện hết đi

Ả nghe y nói mà cả kinh làm sao hắn biết ả lấy hết gia đinh a hoàn bên Vương Uyển Viện cơ chứ nhưng ngoài mặt ả vẫn nói:

-Vâng là do thiếp sơ suất

Hắn bước đi ra tới của quay lại nói:

-Đừng cắt sén bỗng lộc của Vương Uyển Viện nữa

Ả cả kinh sen lẫn sợ hãi nói:

-Vâng là do thiếp sơ suất !

Bạn đang đọc ZSWW Vương Phi ! Ngươi Là Của Ta sáng tác bởi NgocGiang_XYBZ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgocGiang_XYBZ
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.