Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý giải

Tiểu thuyết gốc · 3101 chữ

Trong căn phòng tăm tối, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ với ánh sánh đèn đường từ bên ngoài căn phòng nhỏ của Yugi. Nó làm cho cái bóng trở nên tối hơn, mập mờ trên bức tường khi cậu đang loay hoay vặn, xoay các mảnh ghép cho chúng ăn khớp với nhau. Cậu dần thấy nó có hình kim tự tháp nhưng cũng ko làm mọi chuyển trở nên dễ dàng hơn được. Nó... nó gần giống trò xếp hình nhưng có gì đó ngăn cản người chơi hoàn thiện nó. Vẫn như mớ hỗn độn như lần cậu thấy nó đầu tiên.

Lưng cậu bị đau nhức vì giữ ở một tư thế quá lâu nhưng Yugi ko bỏ cuộc. Cậu loay hoay lắp từng mảnh ghép lại với nhau. Mọi thứ trùng khớp đến lạ thường. Cậu dành cả tháng trời nghiên cứu bộ đồ chơi này, thậm chí còn ko thể lắp nổi 2 mảnh vào với nhau, nhưng tối nay mọi chuyện đã khác. Bộ xếp hình bắt đầu thành hình khiến cậu có động lực mạnh hơn nhằm hoàn thiện nó, tái tạo lại bảo vật xưa cũ.

Cánh cửa phòng Yugi mở ra nhưng cậu ko hề quan tâm chỉ dành hết sự tập trung vào việc lắp ghép này, cho dù người bước vào là ông nội của cậu. Rất có thể là để kiểm tra cậu vì Yugi chợt nhận ra mình đã bỏ bữa tối.

" Yugi, ra khỏi phòng nhanh lên! Con cần phải-" Ông của cậu dừng lại, nhìn chằm chằm vào các mảnh ghép trên bàn, thứ mà cậu bé ko giấu trước khi bị ông nội mình phát hiện ra chúng. " Thằng nhãi... ăn trộm đáng chết"

" Để cháu yên, cháu sắp hoàn thiện nó rồi!" Yugi kêu lên, mặc kệ cơn tức giận của ông nội và một lần nữa tập trung vào lắp ghép.

" Sắp xong... Mày lấy trộm đồ từ TAO! ÔNG MÀY!" Solomon lao tới nắm cổ tay Yugi bóp rồi lắc mạnh. " Con mẹ mày bỏ mày trước cửa nhà tao. Mày đã quên sao? Ai nuôi mày, chu cấp cho mày... và giờ mày đi ăn trộm đồ của tao!" Nước bọt bắn ra từ lời nói như tiếng roi quất. " Mày đã chết ở xó xỉnh nào đó mà ko có tao! Và giờ mày lấy trộm đồ của TAO!"

" Tại sao ông lại phải quan tâm?" Yugi gầm gừ, giật mạnh tay mình ra khỏi tay ông nội. Cậu lườm ông mình khi ông ta đang có ý định vòng tay vơ hết những mảnh ghép. " Nó nằm bám bụi trong phòng ông thì tôi mới lấy nó."

" Tao đang lắp nó"

" Và thất bại thảm hại," Yugi đáp trả. " Ông có nó trong bao nhiêu năm mà còn ko ghép nổi 2 mảnh vào với nhau. Ông thậm chí còn ko biết nó biến mất! Tôi lấy nó mấy tháng rồi mà ông biết đâu. Ông tức giận chỉ vì tôi làm dc thứ mà ông mãi mãi ko làm được. " Tôi sẽ lắp được nó"

"Mày... cái gì?" Điều đó khiến ông già dừng lại, để xem rốt cuộc Yugi đang làm gì. "Mày... mày làm được?"

" Đúng!" Yugi hào hứng nói. " Ko ai khác trên thế giới này làm dc... kể cả ông... nhưng tôi làm được." Yugi lắp thêm một mảnh khác vào và hít một hơi, đưa mảnh cuối cùng vào nhằm hoàn thiện trò chơi ngàn năm. " Tôi đã làm được. Và giờ tất cả sẽ biết. Tôi sẽ tiết lộ mình là người giải xong câu đố ngàn năm, từ đó tất cả sẽ chú ý đến tôi!" Nụ cười của cậu liền tắt khi nghĩ đến những gì đã từng trải qua, bị bạn bè thầy cô bắt nạt, xa lánh, cả cuộc đời cậu như một hạt cát chả có ai thèm quan tâm. " Giờ ko ai có thể phớt lờ tôi nữa... mọi người sẽ biết tôi là nhất!" Cậu nở nụ cười tự mãn với ông nội. " Tôi thậm chí còn giỏi hơn ông. Ông bó tay... tôi làm được. Nhờ đó tiền và quyền sẽ-"

Cơn đau bùng nổ khắp đầu cậu.

Mặt cậu đập xuống bàn, mũi thì vỡ vụ vì va vào góc, cậu ngã bệt xuống đất, chân tay mềm nhũn. Một cú đá mạnh vào bụng khiến cậu quằn quại, nhưng chưa kịp dịu xuống thì một cú đá khác vào lưng làm cậu la hét vì đau đớn. Cậu thấy mình ko thể nói được nữa. Dồn hết sức lực để bò đi thì chân bị bẻ gẫy . Cậu gào lên khóc nức nở cho tới khi có bàn tay nắm lấy đầu cậu nhấc lên.

" Ô-ông nội" cậu thì thào, nôn ra máu.

" Cái này là của tao, nhãi con" Solomon rít lên. " Tao tìm thấy nó trong ngôi mộ cổ. TAO. Tao liều mạng vượt qua những cái bẫy treo chết người. Tao chiến đấu thoát ra khỏi Ai Cập. Tao đã làm tất cả... và mày nghĩ rằng mày có thể cướp lấy tất cả những vinh quang này của tao thì đó là sai lầm ngu xuẩn của mày." Ông ta đập đầu Yugi xuống bàn lần nữa trước khi lấy trò chơi ngàn năm, cầm lên nhìn nó với ánh mắt mà bất kì sinh vật sống nào cũng phải sợ hão. " Mày luôn là một đứa cháu vô dụng Yugi. Cả đời luôn mơ ước trở thành người nào đó vĩ đại hơn nhưng trên thực tế mày chẳng làm cái mẹ gì để đạt được giấc mơ đó! 'Cháu muốn hẹn hò với cô gái này, ông ơi' 'Sao cháu ko cao lơn như những người khác vậy ông?' Thảm hại! Khi bằng tuổi mày, tao đã đi khám phá thế giới, kiếm tiền, chạm trán với những kẻ giàu có quyền lực, ăn trộm bảo vật từ các nền văn minh cổ đại, ngủ với những cô gái sexy nhất. Còn mày chưa bao giờ nghĩ tới những điều đó đúng ko? Mày chỉ mong cuộc đời cho mày tất cả mà ko cần phải làm gì. Thứ duy nhất miễn phí trên đời này chỉ có nước mưa với cứt chim mà thôi."

Ông ta chậm rãi lắp mảnh ghép cuối cùng vào

" Cuộc sống ko cho mày bất cứ gì... mày phải tự cố gắng-"

Bên ngoài Kame Gameshop, nhữung ô cửa sổ sáng lên ánh sáng vàng, lóe lên trong chốc lát trước khi bóng tối quay trở lại. Và rồi mọi thứ trở nên tĩnh lặng... cho tới lúc nghe thấy một giọng nói cười khúc khích trong màn đêm đen như mực và tiếng một cậu bé hét lên khi trở thành vật hiến tế đầu tiên.

~ Hiện tại~

" Thả bọn họ ra!" Tristan kêu gào, cố gắng chống lại những người mà Aiden ra lệnh kéo 3 người bọn họ vào phòng thí nghiệm của hắn. " Bắt mình tôi thôi... thả bọn họ ra đi."

Giáo sư cười trước câu nói ngô nghê này, giọng nói của hắn bị bóp méo bởi cái mặt nạ. " Ngươi hẳn đang bị ảo tưởng rằng ngươi có gì đó để lập điều kiện với ta. Ngươi chả là cái gì hết, Tristan ạ." Hắn nhại lại câu nói. " Bắt mình tôi thôi... ta đã có ngươi rồi. Ta thường ko chấp nhận phải thanh toán cho những gì ta đã sở hữu." Hắn chỉ vào dãy bàn và 3 người, Tea, Yuri và Tristan bị kéo tới đó. Họ buộc phải nằm trên mặt thép cứng, lạnh giá. Các vòng thép cuốn quanh cổ tay, cổ chân, khóa chặt mọi cơ hội trốn thoát, trong khi Aiden dạo quanh phòng thí nghiệm, kiểm tra xem có gì mới hay thú vị trong lúc đi vắng. " Ta khá khen cho việc mấy người ko có bán đứng lẫn nhau. Điều đó xảy ra ở đây nhiều cực. Những tiếng than vãn, cãi cọ khi các thành viên trong cùng gia đình quay lưng lại với nhau trong nổ lực cứu lấy bản thân. Hiển nhiên, nó ko bao giờ thành công... nếu có người dc đưa đến đây đồng nghĩa bản thân chúng là phế phẩm ko đc sử dụng trong kế hoạch trọng đại. Nhưng cũng thật buồn cười khi nhìn thấy cha mẹ bán đứng con cái mình để đổi lấy cơ hội sống.

" Ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện này" Tea gắt lên.

Giáo sư ném cho Tea cái nhìn dù phần lớn khuôn mặt hắn đang nằm trong chiếc mặt nạ. " Nghiêm túc luôn, cô vẫn xài câu nói cũ rích đó? Tại sao ko nói cô rơi vào bẫy của ta rồi ko biết làm gì khác." Hắn tiến tới vỗ nhẹ vào má Tea, người đang chừng chừng lườm hắn. " Cô em... vẫn còn non và xanh lắm."

" Tại sao ngươi lại làm như này?" Yuri cuối cùng lên tiếng trong lúc Aiden ra lệnh cho lũ tay sai ra ngoài để cho hắn yên. " Ngươi đang muốn làm gì?"

" Những câu hỏi này." Giáo sư chỉ tay về phía Yuri. " Đây mới xứng đáng là câu hỏi chứ." Hắn bắt đầu đi qua lại giữa mấy người, kiểm tra máy móc... ko, chúng ko giống máy móc cho lắm. Hoặc ít nhất so với máy móc thời hiện đại. Có những phần như màn hình hay công tắc hay những thứ tương tự. Nhưng cũng có đồ của thế kỉ trước với ống đồng và dây cáp tín hiệu được bọc bằng cao su. Các ống chứa đầy chất lỏng lên xuống có nhiều màu sắc neon khác nhau và các quả bóng cho dòng điện chạy qua. Và còn cả những thứ xa xưa.... cổ xưa. Một mảnh đá được cắt ra từ bức tường nào đó cách đây cả nghìn năm, bị nhét chung vào mớ hỗn độn của mớ máy móc cứ như là nghệ thuật trừu tượng về sự trỗi dậy của loài người.

" Chúng ta hãy tới với câu hỏi thứ 2 trước, được chứ?" Hắn trả lời, ko hề quay về phía 3 người. " Bài ma thuật là trò chơi phức tạp với nguồn gốc cũng phức tạp ko kém. Lâu đời hơn những gì mấy người nghĩ. Pegasus, hắn ko sáng tạo ra trò chơi, hắn chỉ khám pha lại ra nó... ko, cũng ko đúng, thứ này từ đầu ko phải là trò chơi. Pegasus phát hiện ra nghi thức cổ xưa. đen tối và mạnh mẽ, rồi như thường lệ những gì từng bị cấm trở nên thân thiện và phổ biến. Nó bị khuất phục, thay đổi, bóp méo. Mấy người thấy điều đó mọi nơi, mọi lúc đúng chứ? Những câu chuyện cổ tích đen tối, bạo lực trở thành câu chuyện ngọt ngào để dỗ cho trẻ em ngủ. Nó được xào nấu, thêm bớt rồi sản phẩm cuối cùng là câu chuyện quen thuộc." Hắn dừng lại. " Ừm, quen thuộc với ta."

"Thì sao?" Yuri nói, xoay đầu vế hướng Aiden. " "Pegasus đã tìm thấy một số phép thuật đen tối xong sử dụng nó nhằm mục đích kiếm tiền?"

" Rất tốt, cô bắt kịp rồi đấy!" Giáo sư hài lòng nói. " Đây từng là nghi thức cổ đại mà các pharoh của Ai cập duy trì nhằm mục đích kiểm soát các vùng đất họ cai quản. Giống như hiện này, người ta nắm giữ quyền lực thông quan một thứ duy nhất... nhiều quyền lực hơn."

" Thuận tiện làm sao" Yuri trả lời.

" Một cuộc đua vũ trang. Nhưng thay vì vũ khí hạt nhân hay thứ gì tương tự, bọn chúng chuyển sang thứ gì đó man rợ... thần bí hơn." Aiden giang rộng vòng tay. " Trò chơi bóng tối. Một cái tên dễ thương cho thứ dùng để giết chóc theo cách bạo lực nhất. Người Ai cập học được rằng sự sống được chia làm 2 phần. Thứ gọi là Ba... linh hồn. Hiển nhiên, thứ giúp chúng ta sống sót. Nhưng có... Ka. Biểu hiện con người thật sự của chúng ta... Ác quỷ.. quái thú... thiên thần... Tất cả những thứ này là tổng thể làm nên chúng ta. Không chỉ những gì chúng ta đã làm mà cả những gì chúng ta đã cảm thấy, những gì chúng ta khao khát, mơ ước, khao khát. Yêu thương. Ghét!"

Giáo sư nắm chặt vào bàn Tea đang nằm, cơ thể hắn căng thẳng và gần như run rẩy khi đang nói, làm cả 3 nuốt nước bọt im lặng. sợ hãi những gì hắn có thể làm . Có... gì đó lạ về hắn. Một cảm xúc mãnh liệt chỉ có ở người... sùng đạo.

" Sau đó, một Pharaoh vĩ đại đã tìm ra cách tạo ra Ba. Con quái vật bên trong. Rút chúng ra khỏi linh hồn... để lại mỗi xác rỗng. Và thế là-"

Tristan bất ngờ lao về phía trước và thật ngạc nhiên khi cậu không bị gãy xương sống trong lúc cố gắng thoát ra khỏi cái bàn.

" Này" Giáo sư trách mách." Này! Bình tĩnh lại đi."

" Chúng ta ko cho phép ngươi biến chúng ta thành như vậy. " Tristan gầm lên.

" Họ ko biến con người thành quái vật, đừng có suy nghĩ ngớ ngẩn như thế." Giáo sư trách mắng. " Họ xé toạc một phần linh hồn được hiện diện dưới dạng vật chất quái vật, đó là sự khác biệt." Giáo sư vươn tay ra vỗ nhẹ vào má Tristan. " Và ta ko có hứng thú làm như vậy."

“Vậy… tại sao ngươi lại."

" Ta đang giải thích," hắn nói chậm rãi, giọng nói hắn mang đầy sự giả tạo ngọt ngào, giúp nhắc nhở cả 3 người này rằng, bất chấp tên hắn hay những biệt hiệu hắn tự đặt cho mình... hắn là phiên bản khác của Edwin. Sự tự mãn, tự tin, cách hắn giữ mình và nói với tri thức mà hắn ko nên có.

Làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

"Các Pharoh làm như vậy vì họ nghĩ họ cần sức mạnh và cách tạo ra đội quân quái vật là cách tốt nhất. Một đội quân quái vật dc tạo ra từ những tên tù nhân khét tiếng nhất vương quốc. Ý tưởng rất hay... nhưng có thiếu sót. Những con quái vật trở nên yếu ớt hơn sau khoảng thời gian, cần có vật chứa mạnh mẽ hơn... những nhà vô địch, nếu muốn sử dụng chúng lâu dài. Bởi có sự thống nhất giữa Ba với Ka. Ka trao quyền cho Ba còn Ba đi bảo vệ Ka, nhưng mấu chốt là tại sao?" Hắn thở dài, nhìn 3 người khi họ từ chối trả lời. " Ka... linh hồn... nó là nguồn năng lượng. Thứ năng lượng lớn nhất từng tồn tại. Pharaoh biết nhưng lại quá tập trung tạo nên đội quân quái vật." Aiden nhún vai. " Đức vua... khôn ngoan hơn."

Giáo sư gia hiệu về phía đống máy móc. "Ka cần được thu thập để sử dụng đúng cách. Nhưng nó như dầu thô cần phải tinh luyện trước đã. Và cách tốt nhất là thông qua các trận đấu bài tay đôi. Pegasus hẳn chưa xem xét đến vấn đề này nên đã bị đức vua chiếm lấy linh hồn bằng chính trò chơi của hắn." Giáo sư cười thầm. " Bệ hạ... có thể tự đánh bài nhưng buồn thay ko ai đủ trình độ vươn tới tầm của bệ hạ. Do đó, bọn ta cần đào tạo ra những nhà vô địch. Vấn đề ở chỗ... ko có nhiều người biết chơi nữa. Ít nhất ở cấp độ mà bệ hạ cần. Thật lãnh phí tài nguyên khi đào tạo một nhóm người, gửi chúng ra ngoài... rồi chúng để thua mấy đứa lảm nhảm về tình bạn, công lý. Và tệ hơn nữa, nếu trong số chúng dc trao tặng món bảo vật hiện đại."

" Đó là thứ... ở trong đầu Serenity?" Yuri hỏi. Cảnh sát luôn luôn đặt câu hỏi, luôn luôn.

" Chính xác. Vài đứa tiềm năng sẽ được trao bản sao của bảo vật ngàn năm. Bản gốc đều do bệ hạ đích thân bảo quản. Nhưng dù sao, mất đi 1 đứa như Serenity cũng thật đáng tiếc. Thế nên... ta ở đây." Hắn bắt đầu vuốt ve một trong những chiếc máy. " Thiết bị này sẽ nhồi vào đầu mấy người toàn bộ kiến thức về bài ma thuật trong vài phút. Mọi kĩ năng cần thiết dành cho bài thủ chuyên nghiệp. Tuyệt vời đúng ko?"

"Rồi sao? Chúng ta phải giúp mấy người vì lòng biết ơn?" Tea gào lên . "Đừng hòng."

" Ta biết rõ." Giáo sư thong thả nói. " Thế nên bước tiếp theo là biến các người thành tay sai trung thành cho bệ hạ."

“Tẩy não,” Yuri nói với vẻ ghê tởm pha chút sợ hãi.

" Ko, ko ta chỉ giúp mọi người nhìn theo quan điểm của bệ hạ mà thôi. Bộ não rất tuyệt, giúp chúng ta biện minh cho mọi thứ mình làm."

"Giống như ngươi bây giờ?" Yuri đáp trả. "Làm điều này với những người vô tội."

" Ko ai vô tội," Aiden trả lời. " Cô cần phải hiểu nó rõ trong đầu. Thế giới của cô dù có vẻ bớt đen tối hơn ở đây nhưng bóng tối vẫn ẩn giấu sâu trong nhiều người." Hắn dừng lại, nhìn qua 3 người. " Ngay bây giờ mấy người hẳn đang nghĩ rằng anh bạn Edwin yêu quý của mấy người ko bao giờ làm ntn phải ko?" Hắn cười thích thú. " Có thể... nhưng hãy trả lời ta câu hỏi này. Nếu có cơ hội... Edwin sẽ làm gì ta?"

" Giết ngươi" Yuri đáp trả mà ko cần suy nghĩ. " Cậu ta sẽ giết ngươi để bảo vệ bọn ta"

Điều đó ... dường như làm giáo sư ngạc nhiên. "Hừm."

Có một tia sáng vàng lóe lên... và Tea, Tristan, Yuri bắt đầu gào thét.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.