Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta là gia đình?

Tiểu thuyết gốc · 1900 chữ

Điều ổn nhất cho đến lúc bị kẹt trong thế giới Yu-Gi-Oh! là cái thân xác trẻ này. Dc trẻ lại 8 tuổi thật là tốt, hơn nữa thân xác này cũng khá là ổn, khỏe mạnh nhanh nhẹn, chắc sau khi rời khỏi hòn đảo tôi phải giữ gìn vóc dáng tránh kịch bản cũ lặp lại.

"Chào buổi sáng anh Edwin!" Mokuba vui vẻ nói, trong khi đang nhai gói ngũ cốc.

" Chào buổi sáng, Mokuba! Nếu em muốn tắm thì chờ chút." Tôi nói, chỉ tay vào vòi hoa sen di động của Mai.

" Em nghĩ em ổn" thằng bé đáp

" Ôi tuổi trẻ" tôi cảm thán.

" Ý anh là sao?" Mokuba thắc mắc.

" Khi em lớn hơn chút nữa, em sẽ bắt đầu để ý đến con gái, rồi quan tâm tới ngoại hình, mùi của bản thân như thế nào" tôi nói, xong ngồi xuống bên cạnh thằng bé nhấc tay nó ra và đổ một ít ngũ cốc ra cái bát.

Mokuba. " Ko thể nào! Con gái cứ kiểu kiểu gì ý"

" Cứ chờ khi em lớn hơn chút nữa xem" Tôi trêu trọc.

" Nah, con gái ko làm em lo lắng kiểu vậy đâu." Cậu bé chững lại một chút, khuôn mặt bối rối. " Con trai?"

" Có vấn đề gì?" Tôi hỏi

Thằng lắc đầu. "Với em, con trai hay con gái chả khiến em cần phải gây ấn tượng với họ. Em muốn giống như anh hai."

Tôi định mở miệng nhưng lại thôi. " Huh... cũng có lý. Tôi thành thật nghĩ Kaiba là kiểu vô tính." Bỏ qua, tôi quay lại ăn sáng. "Em ko biết cuộc sống sẽ mang tới điều gì. Và trước khi em mở nó ra.. đôi lúc cũng nên cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ bể ngoài của em."

" Giống như chị Mai?" Mokuba gật đầu hỏi, xa xa khu trại là nơi Mai đang ngồi, tập trung vào bộ bài của cô ấy. Mokuba và tôi hứa để yên, cho cô ấy tập trung sắp xếp lại bộ bài, nên bỏ những quân nào hay thêm những lá nào vào. Ngoại trừ việc Mai dừng lại và nhìn thẳng vào mắt tôi. Phải mất một lúc để Mai nhận ra rằng tôi đã phát hiện ra, làm cô ấy quay đi tập trung vào bộ bài hoặc cố gắng giả bộ như vậy.

" Đệch" tôi lẩm bẩm, đột nhiên nhận ra bản thân đang cởi trần có lẽ là ý tưởng tệ nhất.

" Sao vậy ạ?" Mokuba tò mò.

" Ko có gì," tôi nói, ăn hết ngũ cốc trong bát rồi mở vali chọn một cái áo để mặc. " Áo, áo, bất kì cái áo nào." Một chiếc áo màu xám thép, tôi nhanh chóng mặc nó vào

" Người lớn thật kì lạ" Mokuba nhận xét.

" Yup" tôi thừa nhận, vớ lấy đôi ủng đi đường dài. " Đó là lời nguyền của nhân loại... chúng ta thường nghĩ tới việc những người lớn tuổi hơn thật phiền phức, lạc hậu và ko hiểu chuyện... và rồi để chúng ta cũng bị những đứa trẻ vị thành niên cư xử dúng như vậy. " Tôi đội một chiếc mũ lưỡi trai, kiểm tra điện thoại đã dc sạc đầy nhờ pin mặ trời chưa, trước khi bỏ nó vào trong túi quần. " Em đã nghĩ tới việc sử dụng bộ bài nào chưa?"

Bây giờ đến lượt Mokuba lúng túng, thằng bé dường như ko thể diễn tả bằng lời, mà thay vào nó bằng nét mặt, cử chỉ. " Một chút ạ!" Em biết em ko muốn sử dụng bộ bài nào."

" Đó là sự khởi đầu tuyệt vời", tôi động viên. " Loại bỏ từ từ... giúp em dễ chọn lựa hơn"

Thằng bé trở nên nhẹ nhõm. " Em nghĩ, em ko muốn sử dụng Spellcasters." Mokuba mở to mắt. " Em ko có ý gì đâu."

" Mokuba, ko sao hết", tôi trấn an " Ko phải ai cũng thích sử dụng Spellcasters. Như anh đấy, nếu ko có Endymion, anh cũng ko thèm dùng"

"Anh sẽ sử dụng một loại bộ bài khác?" Mokuba ngạc nhiên hỏi.

" Đúng"

" Một người chơi giỏi luôn nghĩ tới... các lựa chọn khác nhau, để thử nghiệm ngay cả khi họ đã tìm thấy một bộ bài phù hợp với bản thân."

" Anh ấy nói đúng" Mai chen ngang, bước tới tham gia cùng bọn tôi. Mai quăng chiếc áo khoác của mình lên chiếc hoddie của tôi và ngồi xuống. " Nhìn này, chị là người sử dụng bộ bài Harpie , nhưng chị đã nghĩ đến một số bộ bài chị muốn thử và một số bộ chị ko muốn động vào."

" Ví dụ như?" Mokuba gặng hỏi, thích thú

Mai cân nhắc một lúc rồi trả lời "Warriors", làm tôi cố gắng ko bật ra tiếng cười. Càng lúc càng khó khi cô ấy bổ sung, " Nhưng ko phải vì bộ bài này xấu xí mà do đám con trai muốn sử dụng chúng vì muốn làm màu. Một nhóm chiến binh tinh nhuệ, thiện chiến..." Cô cau mày. " Và ko có Ninja"

" Kí ức xấu?" tôi hỏi

" Đúng. Ko... gần như vậy"

" Bạn trai cũ?"

" Ừ"

Tôi gật đầu, hình như là có 1 tên điên cuồng theo dõi cô ấy ở Battle City. Mình sẽ ngăn chặn hắn.

" Ờ đúng rồi...cứ hành động như là hiệp sĩ bảo vệ cô ấy. Nó sẽ khiến cô ấy ngừng thích mày." Tôi tự nhắc bản thân.

"Còn anh, Edwin?" Mai hỏi.

" Nó khá đơn giản, tôi biết rõ những bộ bài tôi ko bao giờ động tới như Fiends, machine, beasts hay water tránh việc Marko coi tôi là mối đe dọa."

" Vậy anh sử bộ bài nào" Mokuba nhấn mạnh.

" Light hay Dark. Còn một vài bộ nữa anh muốn sử dụng vì nó vui" Trong đầu tôi lóe lên Kaiju. " Giờ tới lượt em, Mokuba"

" Em ko biết anh hai sẽ nghĩ sao nhưng em muốn thử sử dụng rồng. Khi anh đề cấp đến đưa em bộ bài Blue Eyes... Em biết đó là bộ bài của anh ấy nhưng em cũng muốn có cho riêng em."

Tôi ngăn cản bản thân nói. " Ai quan tâm tới việc Kaiba nghĩ gì? Đó là em trai cậu ta dù làm gì đi nữa thì 2 anh em cũng sẽ yêu thương nhau, Và tôi cũng sẽ ko xúc phạm hay chế nhạo tên Kaiba trước mặt em trai hắn mặc dù tôi rất khó chịu với tên khốn kiêu ngạo này." Vì vậy thay vào đó tôi nói. " Anh chắc rằng Kaiba sẽ ko ngại việc em sử dụng rồng. Trên thực tế, anh dám cá rằng cậu ta sẽ dễ dàng giúp em tạo nên một bộ bài xịn xò hơn. Kaiba là người biết dùng rồng nhất."

Mai gật đầu. " Nhóc muốn nghe lời khuyên của chị? Dùng rồng khác với Blue Eyes. Phong cách chiến đấu khác, chiến thuật khác. Như vậy anh ta sẽ ko cảm thấy bị đe dọa."

" Ý kiến hay" tôi hài lòng, mọi thứ đều đã dc đóng gói cẩn thận, chỉ còn lại lều. Tôi bước đến ngồi cạnh nghe Mokuba luyên thuyên đủ thứ khác nhau về cách thằng bê chiến thắng đối phương. Và tôi liếc nhìn Mai... tự hỏi thế quái nào chúng tôi như một gia đình, với tôi đóng vai bố cô ấy là mẹ đang dạy dỗ Mokuba.

Joey càu nhau khi cúi xuống dùng tay hắt nước lên mặt. " Kaiba khốn kiếp...". Joey ngừng, thấy mặt nước từ từ ngưng lại phản chiếu hình ảnh bản thân... và cậu lấy tay đập một cách bực bội. " Khốn..."

Đã quá trưa nhưng Joey mới chỉ tỉnh giấc khoảng 20 phút, cả nhóm vẫn đang ngủ. Tất cả ko ngủ cho đến khi gần sáng và đêm qua thì là một đêm khó quên. Đầu tiên Yugi đối phó với PaniK, sau đó Kaiba xuất hiện, đánh bại cậu khiến cậu mất đi cơ hội đem lại ánh sáng cho em gái và cuối cùng cả nhóm bị đuổi khỏi trại. Dẫn đến cả nhóm phải tìm một nơi khác, và khi tìm dc một cuộc tranh cãi nổ ra.

Cuối cùng Joey từ bỏ việc cố gắng ngủ để thức dậy. Lúc đầu, cậu ta chỉ nhìn nhóm bạn thay vì ngủ trong những chiếc lều êm ái thì phải ngủ dưới nền đất lạnh lẽo và phải sử dụng áo khoác làm gối, khiến cậu có cảm giác đau đớn trong ngực. Một cảm giác tương tự như lúc cậu ném mảnh ghép trò chơi ngàn năm xuống nước. Mặc dù cố gắng tự thuyết phục bản thân điều đó thật buồn cười và Yugi xứng đáng bị như vậy, nhưng cậu cảm thấy như có gì đó khó chịu trong người.

Cậu nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình. " Thừa nhận đi Joe,.. mọi người nói đúng. Mày làm hỏng hết mọi chuyện." Cậu bực bội đấm xuống đất. " Ed cố gắng giúp em gái mày và mày tự hủy đi cơ hội đó! Sau đó mày còn chế nhạo mẹ cậu ta... Hãy thừa nhận lỗi lầm... mày làm hỏng mọi thứ." Cậu ko gặp mẹ cậu thường xuyên kể từ khi ly hôn. Cậu ko muốn rời Domino, lo sợ rằng bản thân sẽ giống như Yugi nên cậu ở lại với bố. Ko biết đó có phải định mệnh ko vì nếu đi cậu sẽ ko bao giờ trở thành bạn với Yugi, Tea, Tristan và cả Bakura nữa nhưng ko có nghĩa cậu ko nhớ mẹ mình. Cậu ko thể tưởng tượng sẽ ntn nếu KO BAO GIỜ gặp lại mẹ nữa. Ít nhất, cậu có thể gọi điện thoạik hỏi thăm vào những dịp lễ... nhưng nếu mẹ cậu ko còn nữa?"

Joey đứng dậy chỉnh lại quần áo. " Yeah, mình làm hỏng mọi thứ... nhưng giống như Yugi mình có thể sửa chữa lại lỗi lầm! Mai sẽ ở đâu đó chiến đấu với Rex, nên chỉ cần thaady họ là thấy Ed" Cậu dừng lại, suy nghĩ. " Ngoại trừ việc Ed là một người thông minh... cách cậu ấy tìm hiểu và thoát khỏi rắc rối... Mình cá cậu ta sẽ ko đi cùng Mai.... AAAA nghĩa là mình phải tìm cậu ta. Mình ko có thời gian vì mình còn phải cố gắng lọt vào trong lâu đài... khoan." Joey búng tay. " Ed là một tay chơi bài giỏi! Mình cá cậu ta kiểu gì cũng lọt vào vòng chung kết! Nếu mình và Yug có đủ 10 ngôi sao, bọn mình sẽ gặp lại nhau và mình sẽ xin lỗi về tất cả mọi việc." Joey tung nắm đấm lên không trung. " Tất cả những gì cần làm bây giờ là tìm đối thủ."

" Chúng ta có chung ý kiến đấy" Ai đó nói sau lưng Joey. Cậu ta quay lại thì bị đánh vào đầu, mọi thứ trở nên tối tăm.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.