Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài học về danh dự?

Tiểu thuyết gốc · 2143 chữ

"Tôi bỏ cuộc"

Tôi có thể cảm nhận dc sự tức giận của Renard đang phả sau gáy của tôi, nhưng thực sự nó chả quan trọng. Thay vì liếc nhìn anh ta, tôi bước lại chỗ thiếu niên mà tôi vừa đấu trong con hẻm vắng...ko. Tôi ko kiêu ngạo đến mức gọi đấy là trận đấu. Tôi chỉ kịp đặt 1 lá bài úp xuống sân khi đối thủ của tôi, cậu nhóc 17 tuổi sử dụng bộ bài chuột chũi gì gì đó, đặt tay lên bộ bài đầu hàng.

Giống như những gì 2 bên thỏa thuận

" 2 thẻ định vị của tôi, còn hơn là mất lá bài hiếm." Chàng trai bước tới cạnh tôi, chỉnh lại chiếc kính bảo hộ nặng trĩu đang đeo trên trán. Cậu ta mặc một bộ đồ da nặng nề, từ chiếc áo khoác dài lấm tấm bùn cũ cho đến chiếc quần lao động. Cậu ta thậm chí còn trông hơi giống một con chuột chũi, với khuôn mặt tròn trịa và bộ ria mép bắt đầu lưa thưa.

" Cảm ơn," tôi nói rồi lấy 2 tấm thẻ, sau đó thản nhiên lấy cuốn séc. " Nhân tiện tôi thích đôi găng tay của cậu. Hi vọng cậu muốn bán chúng."

" 10000 đô"

" OK!" Tôi cười nói, nhanh chóng kí vào tấm séc. " Cảm ơn anh Lutum."

" Ko," bài thủ chuột nói, mũi của cậu ta thực sự giật giật khi cậu ta tháo găng tay ... khiến tôi, tôi vô cùng lúng túng, đánh rơi đôi găng tay. " Cảm ơn anh Chaos!"

" Renard đi thôi, anh có hàng giờ cằn nhằn," tôi nói cùng cái vẫy tay, cố gắng giữ cho giọng điệu trở nên xấc xược và tự hỏi bản thân đã sa đọa đến mức nào. Tôi không bao giờ thích bị nói rằng mình đã sai vì tôi thích nhận ra những sai sót và lỗi lầm của chính mình và sửa chúng trước khi chúng trở thành vấn đề. Hơn nữa, tôi ghét mọi người nói tôi đã phạm sai lầm trong khi thực tế là tôi đúng. Tôi rất thích một cuộc tranh luận hay cãi cọ nhưng nếu ai đó rõ ràng chỉ ra bất đồng với tôi trên thực tế thay vì lý thuyết, tin rằng họ đúng còn tôi sai, cái này làm tôi thực sự lo lắng.

" Ko vẻ vang chút nào, đội trưởng." Renard chỉ nhận xét vậy khi tôi bỏ toàn bộ thẻ định vị vào duel disc, báo hiệu cho hệ thống rằng tôi thu thập đủ 6 thẻ ( thật ra là 7 lận) do đó đủ điều kiện vào vòng chung kết. " Trước khi cậu định nói bất cứ điều gì, nhiệm vụ thứ 2 của tôi là nhắc nhở những sai lầm khi cậu mắc phải để sau này có thể tránh lặp lại."

"Anh hoàn toàn đúng trong trường hợp tôi mắc lỗi," tôi trả lời lạnh lùng.

" Cậu vẫn nghĩ mình đúng sao?"

" Tôi ko phá vỡ quy tắc nào," tôi chỉ ra. " Tôi giành chiến thắng trong 1 trận đấu, giành dc thẻ định vị"

"Đó không phải là một trận đấu mà là một trò hề."

" Đúng, nó là một trò hề trong trận đấu nhưng nó vẫn dc tính là trận đấu." Vệ sĩ của tôi lườm. " Tôi giành chiến thắng trong 1 trận đấu, đó mới quan trọng."

" Cậu mua chuộc đối thủ để vào vòng chung kết."

" Tôi mua đôi găng tay," tôi nói, vỗ nhẹ vào túi. " Mà hình như nó rơi mất rồi. Bất cẩn quá."

Renard cáu gắt. " Đừng có sỉ nhục trí thông minh của tôi"

" Tôi chỉ mua găng tay." Tôi trả lời. " Bởi vì nếu tôi mua thẻ định vị, tôi sẽ bị loại ngay lập tức. Luật ko cấm cấm các loại giao dịch khác, ok"

" Như vậy ko vẻ vang, mang lại danh dự chút nào, đội trưởng." Renard nhắc lại.

"Anh có biết danh dự là gì không, Renard?" tôi hỏi. "Anh có biết nó thực sự là gì không?"

"Một quy tắc sống để sống một cuộc sống tốt và công bằng."

Tôi gật đầu khi chúng tôi dạo bước trên con phố. " Đó là định nghĩa cơ bản nhất, phiên bản đen trắng. Nhưng giống như thiện,ác... luôn có gì đó ở giữa nó. Một cái gì đó tinh tế, chi tiết hơn nhiều. Đối với những người mới bắt đầu, có hai các loại vinh dự."

"Tôi nói về danh dự của bài thủ mà tất cả-"

"Tôi sẽ không đề cập đến những kẻ ăn thịt người và việc chúng ăn thịt người chết là vinh dự như thế nào. Tranh luận như vậy quá dễ dàng. Tôi đang nói về..." Tôi dừng lại. "Renard, đó là một đứa bé dễ thương."

Anh ấy nhìn theo ánh mắt của tôi về phía một người mẹ đang bận xem trận đấu bài, còn đứa bé đang cố vươn tay từ chiếc xe đẩy để chơi cùng con thú nhồi bông nhỏ lủng lẳng treo trên đầu bé.

" Tôi hiểu rồi," Renard đút tay vào túi. " Cậu muốn nói về đứa bé ko hiểu gì về danh dự và chúng ta dạy nó thế nào là đúng sai?"

" Nope," tôi nhún vai. " Tôi chỉ bảo thằng bé dễ thương mà thôi."

" Vậy..."

"... bắt cóc nó."

" Hả?"

" Bắt cóc đứa bé!"

Renard lườm tôi.

" Anh thề sẽ giúp đỡ tôi, Renard. Anh THỀ. Bây giờ hãy tuân lệnh đội trưởng của anh và bắt cóc đứa bé đó."

Vệ sĩ của tôi dần hiểu ra. " Cậu đang lấy ví dụ."

" Một ví dụ cụ thể." Tôi ra dấu giữa 2 chúng tôi. "Có hai loại danh dự. Bên ngoài và bên trong. Danh dự bên ngoài là của xã hội,, được trao và tuân theo. Sau đó, nó có thể được chia thành danh dự ngang và danh dự dọc. Danh dự theo chiều ngang là sự tôn trọng giữa các đồng nghiệp. Anh đấu với tôi 1 trận tại Duelist Kingdom, do đó tôi thể hiện sự tôn trọng với anh. Tôi tôn trọng anh như 1 đối thủ đáng trân trọng. Mặt khác, PaniK là một kẻ gian lận và hắn ta phải chịu trừng phạt vì những gì hắn gây ra. Danh dự theo chiều dọc là nâng cao những người dưới bạn hoặc tôn vinh những người ở trên bạn với sự tôn trọng. Hiệp sĩ cúi đầu trước nhà vua của mình hoặc lãnh chúa ban vùng đất cho bề tôi trung thành."

" Cảm giác khó chịu anh vừa trải qua? Đó là danh dự bên ngoài với bên trong xung đột. Danh dự bên trong của anh ko bao giờ cho phép anh bắt cóc một đứa bé. Danh dự bên ngoài yêu cầu anh tuân thủ lời nói của tôi vì anh thề trung thành với tôi. Thế là chúng xung đột... rồi chúng tạo ra sự ngắt kết nối giữa thực tế cho đến khi anh tìm ra cách làm cho chúng hoạt động cùng nhau. Ngay cả khi chúng chẳng có ý nghĩa gì. Giống như cách một người đàn ông đọc Kinh thánh và tin vào Mười Điều Răn và những lời dạy của Chúa Giê-su có thể vui vẻ đâm lưỡi lê vào một người đàn ông không có khả năng tự vệ."

Renard gật đầu, trông khá hài lòng vì tôi ko bắt anh ta bắt cóc đứa bé thật. Còn tôi thì thấy khó chịu với bà mẹ mê game mà ko chú ý tới con mình.

" Yugi cùng nhóm bạn cậu ta... cả anh tin vào danh dự bên ngoài khi đấu tay đôi. Rằng nếu tôn trọng đối thủ thì đối thủ sẽ tôn trọng lại họ, ko có gì bên ngoài cuộc đấu bài ảnh hướng tới hết. Danh dự bên trong là về việc làm những gì anh biết là đúng trong thâm tâm, ngay cả khi phần còn lại của thế giới sẽ xem nó bằng sự ghê tởm." Tôi dừng lại. " Trận đấu giữa Kaiba và Yugi. Khi Kaiba đứng bên rìa thành, ép buộc Yugi phải chọn thua cuộc hay chiến thắng để ép Kaiba nhảy... đó là ví dụ hoàn hảo về danh dự bên ngoài lẫn bên trong của cả hai bên."

"Ý cậu là gì, đội trưởng?"

" Về phía Kaiba, hắn biết hắn sai rành rành. Rằng hắn chiến thắng ko nhờ khả năng của bản thân mà dùng trò bẩn thỉu. Đó là lý do hắn chưa bao giờ tuyên bố bản thân chiến thắng Yugi để chấm dứt mối thù này. Danh dự bên trong hét vào đầu hắn rằng hắn phải làm tất cả để thắng mới cứu dc công ty, em trai. Và thế là danh dự bên trong thắng. Trường hợp của Yugi cũng vậy. Danh dự bên ngoài nói rõ ràng Kaiba gian lận đáng bị trừng phạt... không khác gì PaniK. Còn danh dự bên trong..."

Renard hiểu ra. " Danh dự bên trong cậu ta nói rằng làm vậy là giết người là sai trái. Đặc biệt khi cậu ta hiểu dc Kaiba làm vậy là do quá tuyệt vọng chứ ko phải vì tính cách độc ác."

" Chính xác," tôi nói. " Khi Yugi gần như kêu gọi tấn công... danh dự thẳng đứng bên ngoài đã phát huy tác dụng. Tea kêu cậu ấy dừng lại. Yugi nhận ra nếu tấn công, Tea sẽ ko bao giờ tha thứ cho cậu ấy, những gì cậu ấy làm là sai. Tất cả danh dự đó..."

" Khiến cậu ta đánh mất bản thân và đó là lý đo Yugi gặp quá nhiều vấn đề với Mai." Renard nói, sau khi từng xem băng ghi hình trận chung kết tại nhà tôi.

“Chính xác,” tôi nói. "Tuy nhiên, vấn đề là, Renard... Tôi ghét danh dự bên ngoài. Bởi vì nó là một thứ kinh khủng thường được dùng để áp bức."

" Haizz, thôi dc rồi thế là cậu thoát khỏi bị gọi là gian lận."

" Tôi làm những gì quy tắc giải đấu cho phép để giành lợi thế. Ko khác gì Kaiba tham gia giải đấu do chính hắn tổ chức, do chính hắn viết luật xung quanh lá bài thần khó có thể đánh bại. Mà anh biết lý do chính mà tôi làm vậy ko, Renard?" Tôi liếc xéo anh ta. " Tôi làm ko phải vì tiền thưởng hay bài hiếm, mấy thứ đấy tôi có thừa." Renard lắc đầu, chịu thua. " Tôi làm vậy vì lũ Rare Hunter. Chúng sẽ để ta thở dù chỉ vài giây. Mọi chuyện trên thực tế ngày càng trở nên tệ hại. Tôi bán hành cho Marik trong thế giới tâm trí, sút hắn ra khỏi đó. Mấy phút sau hắn điều khiển con rối người khác tấn công Yugi và Pharaoh bằng con quái vật có chứa một phần sức mạnh của các vị thần."

" Đây ko còn là giải đấu bài nữa, Renard. Đây là chiến trường, chúng ta đang chiến đấu với Marik, dù thằng khốn đó chưa thắng trận nào nhưng hắn cũng chưa thua. Hắn ra tay, chúng ta phản ứng lại. Tôi phát chán rồi. Đặc biệt sau khi thất bại liên tiếp hắn càng trở nên điên loạn hơn. Khao khát chiến thắng, báo thù lại tăng lên. Hắn sẽ truy sát, hãm hại người vô tội... thế nên tôi cần phải hành động ngăn chặn hắn. Và tôi ko thể làm vậy nếu đang bận tìm người đánh bài!" Tôi chỉ vào duel disc có 6 tấm thẻ bên trong. " Bây giờ tôi đảm bảo vị trí vào vòng chung kết. Chúng ta có 5 tiếng tìm những người khác, đảm bảo họ an toàn, ko bị bắt cóc, xóa trí nhớ hay gì khác. Điều đó xứng đáng hơn mọi kiểu danh dự bên ngoài vô nghĩa tồn tại trong thế giới chết tiệt này."

Tôi thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi sau khi thốt ra câu nói đó.

" Hiểu chưa, Renard?"

" Nhiều hơn những gì cậu nghĩ," Anh ta nói, gật đầu về phía sau... về phía người đàn ông trông gầy gò giờ đang ấn một con dao găm vào lưng anh ta.

" Sếp tôi muốn gặp mấy người," anh ta nói, giọng pha chút giọng Tây Ban Nha

" Vừa nói dứt mồm," tôi lẩm bẩm rồi giơ 2 tay lên để thể hiện hợp tác.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.