Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợi dây chuyền con dâu

Tiểu thuyết gốc · 1076 chữ

Hôm nay là ngày trọng đại. Lan Di sẽ ra mắt ba mẹ Tô Huân. Cô mơ màng tỉnh dậy, những tia nắng đầu tiên đang chiếu rọi vào gương mặt vẫn còn đang thèm ngủ của cô. Nhưng người nằm trên giường, đã đi đâu rồi.

Lan Di nhìn xung quanh, cũng không thấy ai. Hay là bất tĩnh trong lúc đi tolet nhỉ?

“ TÔ HUÂN!!!”

Cô hoảng hốt đột nhập vào phòng tắm của hắn ngay lập tức.

“ Này!! Đừng nói anh bất tĩnh trong này nha T”

Hai cặp mắt chạm nhau, chỉ nghe thấy mỗi tiếng hét của Lan Di.

chữi thề

Lan Di lại tự bịt miệng mình. Chỉ là nhìn thấy hắn đang đánh răng thôi sao lại không giữ mình mà thốt những lời như thế. Tô Huân lấy khăn lau miệng đồng thời đi đến chỗ cô, ghé sát vào tai Lan Di nói.

“ Cô mong chờ nhìn thấy nhiều hơn cảnh này à? Thất vọng rồi nhỉ?”

Hôm nay Tô Huân không đi làm, bình thường sáng sớm đã ra khỏi nhà. Giờ đã hơn tám giờ vẫn ung dung ngồi thoa kem dưỡng da mặt. Càng nhìn càng thấy đáng ghét làm sao.

“ Hôm qua cô nấu cũng tạm được!”

Lan Di kinh ngạc. Vậy hắn đã ăn những thứ cô nấu à? Lại còn khen nữa chứ? Hay sốt đến giờ vẫn chưa khỏi. Cô chần chừ rồi mới đáp.

“Cám ơn! Hôm nay về gia đình anh… Tôi có lên lưu ý điều gì không?”

“Có!”

Phải rồi, gia đình mẹ truyền thống, con ngạo mạn, đương nhiên phải lưu ý rồi. Theo những gì mà cô đọc từ thứ hắn đưa, ngoài sở thích, yêu ghét và hoàn cảnh gặp gỡ thì chưa có gì về gia đình cả. Sao không nói luôn trong đó một lượt nhỉ, cô chăm chú hóng tai lên nghe rõ những gì hắn sắp nói.

“ Là không cần lưu ý điều gì cả!”

“ Cái gì?”

“Vì cô càng cẩn trọng mẹ tôi càng nghi ngờ”

Lan Di đã gọi điện đến studio dặn dò Minh tự quản lí hôm nay, nếu không ổn có thể đóng cửa nghỉ một ngày. Hôm nay có lẻ cô phải đi cùng Tô Huân cả ngày. Hắn từ trong phòng đi ra với chiếc hộp màu trắng mà lúc trước dùng để lừa cô đặt lên bàn rồi nói với Lan Di.

“ Mặc nó vào lẹ lên!”

Định lừa cô nữa chứ gì, cứ nhìn thấy cái hộp này là thấy tức giận. Cô vẫn ngồi im đó, dù sao bộ đồ cô cũng là của Gosto hơn năm triệu kia mà.

“ Hay cô muốn tôi mặc nó cho cô?”

Lan Di kinh hoảng, lập tức ôm cái hộp màu trắng đi nhanh vào phòng mình. Tên này nói thì sẽ nhất định làm. Cô mở chiếc hộp một cách hung hăng, nghĩ bụng chắc lại là trò lừa của hắn. Nhưng bên trong đúng thật là có chiếc váy màu nâu nhạt rất đẹp. Đẹp đến mức cô không nghĩ bản thân lại thích đến thế. Chất liệu vải dạ cát mềm mịn kết hợp họa tiết ren nổi ở cổ, vừa kín đáo nhưng cũng rất trang nhã. Lan Di nhanh chóng thay đổi trang phục, chiếc váy này dường như vừa khít. Nhìn trong gương, cô như là con người khác.

Vừa ra ngoài thì bắt gặp Tô Huân đang đứng chỉnh trang phục trước gương. Hơn bất cứ trang phục nào, vest mang đến cho hắn vẻ đẹp lịch lãm và sang trọng, hút ánh nhìn của bất cứ cô nàng nào.

“ Lại đây!”

Tiếng nói của Tô Huân đẩy cô ra khỏi sự mơ mộng. Hắn không khen, cũng không chê, biểu hiện thích thú hay khinh thường cũng không có. Chỉ bảo cô đến gần rồi lấy từ túi quần mình ra một sợi dây chuyền.

Cô có chút kinh ngạc, bật lùi lại thì hắn vội giữ chặt lại. Gương mặt lạnh lùng có thương hiệu nhìn cô cảnh cáo.

“ Đứng yên đó!”

Tô Huân xoay cô về hướng chiếc gương, từ phía sau vòng tay qua trước mặt Lan Di rồi cẩn thận gài sợi dây chuyền Austrian hình cầu, đính hàng trăm viên kim cương nhỏ lấp lánh xung quanh. Hắn đột nhiên vịnh lấy vai cô rồi nhìn vào gương,  tim cô lần nữa đập mạnh.

“Anh tặng tôi sao?”

“ Đây là kim cương có độ trong, màu sắc đạt chuẩn 4C và được cắt theo nguyên tắc Tolowsky tỷ lệ 53% – 59.3%. Gốc giữa mặt dưới và phương ngang là 40,75° và 34,5°. Cộng từ trên xuống dưới cả người cô cũng chưa chắc bằng. Cô nghĩ tôi sẽ tặng cô sao? Xong việc thì đem trả tôi”

Mọi cảm xúc toàn bộ tiêu tan. “Bảo giữ cẩn thận là được cần gì mang cô ra phỉ bán như thế!!!”. Nhưng đúng là nó rất đẹp.

Hắn cứ nhìn chầm chầm vào sợi dây chuyền một cách khó hiểu. Rồi đột nhiên ánh mắt trở nên kinh động. Chẳng nói gì lại giơ tay tháo chiếc nơ búi tóc trên đầu cô xuống.

“Thế này đẹp hơn!”

Hắn tùy tiện chỉnh lại mái tóc dài lượn sóng của cô rồi đi ra chỗ khác. Cô không nghĩ, xõa tóc trong mình sẽ khác đến thế. Giờ đã là chín giờ, cả hai cùng đi đến nhà ba mẹ Tô Huân. Trên đường đi, hắn ghé qua tiệm bánh, mua một ít bánh đậu đỏ đưa cho Lan Di. Hắn chỉ cười lạnh một tiếng rồi từng lời từng chữ nói rất rõ ràng với cô.

“ Giữ cho cẩn thận. Đây là thứ mẹ tôi rất thích ăn!”

Lan Di đỡ lấy hộp bánh, rồi nhìn hắn ngơ ngác. Hắn vẫn không nói gì, tiếp tục lái xe về nhà. Căn nhà nhìn như biệt thự dần dần hiện ra trước mắt, có cả cánh cổng lớn để xe đi vào. Hai bên là vườn uyển với những cây cảnh đủ loại. Tô Huân dừng xe ở trước cửa chính của căn nhà. Cánh cửa được làm bằng gỗ với hai người mặc đồng phục giống nhau canh phía trước. Họ nhanh chóng chạy đến mở cửa cho cô.

“ Cậu Huân, hoan nghênh cậu về nhà!”

Bạn đang đọc Yêu Thương Anh Không Giữ sáng tác bởi thanhly050494
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhly050494
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.