Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên đoán lương duyên.

Tiểu thuyết gốc · 2618 chữ

Mối tình đầu “tan vỡ”  khiến Lê Lan Di mất hết niềm tin vào thứ gọi là tình yêu. Sống thờ ơ và lạnh nhạt với mọi mối quan hệ là cách để cô lẫn tránh tổn thương.

Lan Di khoanh tay trước ngực, nhướng mài tỏ ý khó chịu nhìn ông thầy tướng số ngồi trước mặt. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của cô, tranh thủ leo núi để tinh thần thư thái. Đi đến giữa đường thì bị tiếng nói của một ông lão mái tóc đã gần bạc trắng, tay phẩy phẩy chiếc quạt lông đen phán cho vài điều.

“ Lương duyên sắp đến, nếu không nắm lấy. Cô không tránh khỏi hoạ vào người đâu!”

Thật tình vì nể rằng ông ta là người lớn tuổi nên cô không muốn động tay động chân. Gì mà lương duyên đến không nắm bắt sẽ bị hoạ vào người chứ? Ba mẹ luôn thúc ép cô lập gia đình nhưng do tổn thương trong lòng quá lớn, bản thân đã sống khép kín quá lâu nên chuyện tình cảm dường như rất mẫn cảm. Thế mà sáng sớm nay lại được phán cho vài điều như thế, tâm trạng bỗng dưng không tốt.

“ Tôi đi đây! Nếu muốn kiếm tiền thì tốt hơn ông nên đi đến các công viên hoặc nơi nào đó đông người, may ra còn có người đến hỏi thăm đấy!”

Lan Di nói xong quay đi, ông lão lắc đầu rồi nói thêm.

“ Cô à! Lương duyên cô sắp đến thật đấy! Hoạ sẽ đến nếu cô từ chối cuộc hôn nhân này!”

Cô mặt kệ, một mạch tăng tốc chạy thẳng về phía trước. Nhưng đi được một đoạn, quay đầu lại thì ông lão đã biến mất. Lan Di kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chống gạt bỏ mọi thứ, tiếp tục chuyến đi hôm nay, xóc lại balô, cô hít một hơi thật sâu hướng về phía đỉnh núi mà chạy.

Trán Lan Di thấm đẫm mồ hôi, cô uống ừng ực chai nước suối trên tay, ngồi xuống một đám cỏ dưới bóng cây lớn nghỉ mệt. Xung quanh chỉ lát đát vài bóng người, cô chọn một góc xa yên tĩnh, nhấm nghiền đôi mắt lại, hít thở không khí trong lành ở nơi cao ngút này rồi mĩm cười hạnh phúc. Từ đây có thể ngắm nhìn những cây xanh to lớn, bao quát gần hết không gian thành phố, nhà cửa, cao ốc, đường xá đều có thể nhìn rất rõ.

Lan Di cởi ba lô đặt xuống, lấy ra chiếc hộp nhôm được bọc cẩn thận bằng một cái khăn. Chiếc nấp được mở ra, bên trong đầy ấp những trái bắp nướng còn nóng hổi, khói nghi ngút bay tràn ngập hương thơm. Cô mĩm cười cầm một trái lên, há miệng thật to cắn  một miếng lớn. Cả gương mặt ngập tràn sự hạnh phúc, đây là điều cô thường thích làm mỗi khi có thời gian, ăn bắp nướng nóng hổi trên đỉnh núi thật thích biết bao.

Sau khi ngốn gần bốn trái bắp to tướng, Lan Di xoa xoa bụng rồi nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt, ngắm nhìn bầu trời trong vắt phía trên. Công việc căng thẳng khiến cô cảm thấy áp lực, được tự do tự tại nằm ở đây cảm thấy thật tốt. Nhấm đôi mi lại, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên, sự yên bình và nhẹ nhàng nơi đây.

“ Lan Di?”

Cô giật mình, xoay mặt sang nhìn người vừa phá vỡ giấc mơ xinh đẹp của mình khó chịu.

“ Cô nhớ tối chứ? ”

Cô trợn mắt kinh ngạc. Làm sao Lan Di có thể quên người này, anh ta là chàng trai có gương mặt đẹp tựa như thiên sứ, vừa chụp hình ở studio của cô hôm qua. Trên người anh ta toả ra thứ ánh sáng thật lung linh, khiến cho cô dù có ngắm đến trăm lần cũng không biết nhàm chán. Cô cũng không hiểu, một người mẫu tài giỏi như anh ta sao lại chọn studio nhỏ xíu của mình, còn nói với quản lí, không phải LD studio thì sẽ không chụp.

“ Nhớ!… là Trần Đức Nam phải không?”

Đức Nam mĩm cười gật đầu, nụ cười còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời khiến Lan Di có chút thẫn thờ. Anh ta rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô trò chuyện, Lan Di rụt mình, lúng túng nhìn anh. Nhưng khi ánh mắt Đức Nam chạm phải ánh nhìn của cô, thì cô lập tức quay đi.

“ Hiếm thấy cô gái nào thích leo núi như cô vậy. “

Tại sao chỉ những lúc cầm máy ảnh trên tay, cô mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẫm đó. Còn đường đường chính chính đối mặt, Lan Di chỉ có thể cuối đầu hay xoay đi.

“ Không! Chỉ khi có thời gian thôi!”

Anh ta để ý thấy bốn lỗi bắp được cắn sạch sẽ để trên cỏ rồi tỏ ra thích thú, cầm lấy một trái còn lại đưa trước mặt cô cười.

“ Trong ngon quá, tôi có thể ăn chứ? Tôi cũng thích bắp nướng lắm. “

Kỳ lạ thật, anh ta rất tự nhiên, dù tính cả lần này, Lan Di và Đức Nam chỉ nói chuyện với nhau ba lần. Cô gật đầu rồi đáp.

“ Ờ! Anh là người mẫu, chế độ ăn chắc khác lắm nhỉ?”

Anh ta gật gật đầu ra vẻ đồng tình rồi ăn ngon lành củ khoai trên tay. Cô lén lút nhìn người bên cạnh, tại sao đến dáng ăn cũng có nét gì đó cuốn hút đến vậy. Lan Di sững sốt, hơn bốn năm nay chưa một lần rung động, chưa từng nói chuyện thân mật với bất kể người đàn ông nào, thế mà với một người chỉ gặp có hai lần lại có những cảm giác đáng ghét này. Cái này có thể gọi là tiếng sét ái tình không? Hay do thiếu thốn tình cảm nên chỉ cần ai quan tâm thì cũng dễ xao động. Có phải vì anh ta quá đẹp trai? Hay vì giọng nói anh ta quá ngọt ngào?

Đang mãi mê suy nghĩ thì cơn gió bất chợt thổi đến, khiến cho đám lá vàng úa trên cây đỗ ào xuống tạo nên những âm thanh xào xạc ngay cạnh cô. Bất giác Lan Di ngây người rồi mĩm cười đưa tay ra đón lấy chúng một cách tự nhiên.

Đức Nam đưa cánh tay gỡ chiếc lá đang vương trên vai cô. Cả cơ thể Lan Di trở nên bất động, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng như thế cũng khiến cô mất kiểm soát.

“ RENG RENG RENG “ Tiếng chuông điện thoại trong túi quần Lan Di reo lên làm cô giật mình. Cô nhanh chóng xoay mặt đi, lấy điện thoại rồi nghe máy. Cuộc gọi từ Studio của cô, có lẻ là chuyện gắp.

Lan Di tắt máy lo lắng nắm chặt ba lô. Cô thu dọn mọi thứ rồi cuối đầu chào khách hàng của mình một cách vội vã.

“ Xin lỗi! Studio có vài việc cần giải quyết, tôi phải về trước! Chào anh!”

Đức Nam chưa kịp nói lời chào thì cô đã phóng nhanh đi, trước sự kinh ngạc của anh.

“Chết tiệt! Sao lại hết pin giờ này chứ?… Á~!”

Anh ta hoảng hốt đứng dậy chạy về phía phát ra tiếng la. Đến nơi thì đã thấy Lan Di nằm dưới mặt đất, quần áo lấm lem bùn đất, tay đang giữ chặt bàn chân một cách khó nhọc. Anh ta không nói không rằng chạy một mạch đến chỗ cô, lo lắng nhìn vết thương ở chân, cẩn thận kiểm tra.

“ Có lẻ chật khớp rồi! Đừng cử động ”

Cô nhìn anh ngạc nhiên, Đức Nam lo lắng cho cô? Từ đây xuống núi cũng hơn mười lăm phút, giờ lại bị thương thế này không biết có đến kịp studio hay không nữa. Đang tự trách bản thân vô dụng thì bàn chân tràn đến cảm giác tê buốt.

Đức Nam lấy bình nước giữ nhiệt, đỗ toàn bộ nước lạnh trong đó vào cổ chân đang bị trật của cô. Gỡ chiếc khăn trên cổ xuống mà xé thành nhiều mảnh dài. Bẻ những cành cây khô nhặt gần đó cho vừa với chân rồi dùng khăn quấn chặt lại. Cảm giác anh rất quan tâm mình.

“ Phải cố định trước, xuống núi cần nhanh chóng đến bệnh viện để kiểm tra! ”

“ Nhưng tôi phải giải quyết công việc ở studio nữa!”

Đức Nam chần chừ rồi nắm cánh tay cô quàng qua cổ, cẩn thân đỡ lấy người rồi cỗng dậy dứt khoát. Cô bị bất ngờ chỉ ú ớ không nói được gì, mặc cho anh vát cái bao tải như cô lên lưng.

Trên đường đi, anh chỉ im lặng mĩm cười, cô ngại đến mức một lời cũng không thốt được. Bờ vai Đức Nam vững trãi, đủ rộng để cô có thể dựa vào. Lan Di chỉ nắm hờ tay phía trước, vẫn giữ khoảng cách nhất định ở một giới hạn. Mùi hương toả ra từ người anh khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi, đang lạ lẫm với những cảm xúc hiện giờ thì chợt bên hông đường, ông lão lúc nãy lại xuất hiện.

Lan Di nhướng mài, mở to đôi mắt nhìn người đã tiên đoán cho cô vài điều không biết đúng hay sai, đang nhìn chầm chầm về hướng mình. Cô không hiều, ý ông ta là gì đây? Cô nhìn người đàn ông đang cỗng mình, lương duyên ông ta nói chính là Đức Nam?

Vừa quay sang thì ông lão lại biến mất, cảm giác giật nẫy mình. Lan Di rùng mình quay mặt đi hướng khác. Chẵng mấy chốc, cả hai đã xuống được chân núi. Đức Nam cả người nhễ nhại mồ hôi khiến lòng cô vô cùng ấy nấy. Cả quãng đường dài cũng không biết ăn nói thế nào với anh cả, chỉ để mặc anh.

“ Cô ngồi đây đợi, tôi đi lấy xe!”

Lan Di giơ  tay áo mình thấm những giọt nước vươn đầy trên gương mặt điển trai của Đức Nam. Rồi ngại ngùng cảm ơn.

“Cám ơn! Vất vã cho anh quá.”

Đức Nam cười rạng rỡ rồi xoa xoa đầu cô như đứa trẻ đáp.

“ Không sao! Cô đợi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Cô nhìn theo bóng dáng anh  đến khi khuất hẳn thì mới thôi. Cảm giác vừa rồi rất thân quen. Dù gì thì điều quan trọng nhất hiện giờ là đến studio xem chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe ô tô màu đen Chevrolet Volt sang trọng dần tiến đến trước mặt cô. Lan Di cũng biết trước rằng người mẫu nổi tiếng như Đức Nam ắt hẳn phải rất giàu có, đi xe đắt tiền cũng là điều đương nhiên. Anh ta nhanh chóng bước xuống xe, mở sẵn cửa phía sau, xin phép cô rồi đến gần cạnh nhất bỗng Lan Di, đặt vào bên trong. Một lần nữa, trái tim cô đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung ra.

Chiếc xe lái nhanh đưa cô và anh ta ra khỏi khu leo núi, tiến thẳng về trung tâm thành phố. Bên trong xe anh ta rất đặt biệt, một mùi oải hương nhẹ nhàng, chiếc gối tựa hình chú cún màu nâu. Lại còn rất nhiều tạp chí có hình Đức Nam được đặt phía ghế sau.

Cô nhìn xung quanh một lượt, phát hiện thấy thứ gì đó lấp lánh ở dưới chân mình, cô nhìn anh rồi cuối người nhặt chiếc khuy áo bạc có đính viên đá đen tuyền ở giữa. Nhìn kiểu dáng dường như đó là của áo vest. Có phải của Đức Nam làm rơi, cô toan gọi anh nhưng rồi thôi. Lặng lẽ, giữ lại nó.

Cuối cùng cũng đến LD studio, nơi trên biển có treo hình chiếc lá phông màu vàng cam. Đức Nam cẩn thận bế cô bước vào cửa tiệm. Những sự quan tâm của Đức Nam hôm nay làm Lan Di liên tục phải suy nghĩ, nhưng điều đáng trách là những cử chỉ này lại không khiến cô khó chịu, ngược lại còn cảm động. Vừa vào đến cửa thì một cậu thanh niêm trẻ hốt hoảng chạy đến, lo lắng cho bà chủ của mình.

“ Chị Lan Di chị bị sao thế? Để em lấy nước cho chị nha!”

“Khoan đã Minh! Bọn họ có làm gì em không?”

Đức Nam đưa mắt nhìn cô, rồi quay sang nhìn cậu thanh niên đang lo sợ.

“ Bọn họ, bọn họ không làm gì em hết! Nhưng mà…”

Cậu bé ngập ngừng khiến cô càng lo lắng. Lay lay người nó cô muốn nghe rõ hơn.

“ Bọn họ bảo sau này nếu chị còn chụp hình cho anh… Trần Đức Nam thì sẽ không để yên cho chúng ta! ”

Cả hai người họ đều ngỡ ngàng. Trong ánh mắt Đức Nam như phát hiện ra điều gì, trở nên kích động. Lan Di nắm chặt tay thành quyền rồi nhìn Đức Nam nói với giọng chắt nịch.

“ Anh đừng bận tâm, nếu anh muốn tôi vẫn sẽ chụp cho anh!”


Đức Nam đưa Lan Di đến bệnh viện. Bác sĩ đã cố định chân cho cô, giờ đang nằm nghỉ trong phòng bệnh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đâm chiu suy nghĩ về chuyện đã xãy ra.

Chưa từng gây thù oán với ai, sao hôm nay lại có người đột nhiên đến gây sự. Có phải là một tiệm studio nào đó trước kia được anh ta chụp ảnh, giờ bị bỏ rơi nên quay sang cảnh cáo mình?

“ CẠCH “ cánh cửa phòng được đầy vào, làm cô giật mình. Đức Nam cầm hộp cháo trên tay mĩm cười bước vào.

“ Cô ăn chút gì đi! “

Lan Di cầm lấy rồi thở dài. Vẻ mặt ái ngại nhìn Đức Nam. Hôm nay, anh đã đối xử rất tốt với cô.

“ Phiền anh thật! Đã bắt anh cổng tôi xuống núi, còn đưa đến studio giờ lại còn chăm sóc tôi ở bệnh viện! Thật tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa!”

“ Sau này, nếu cần sự giúp đỡ của cô thì cô giúp đỡ là được!”

Lan Di vui vẻ cười gật đầu.

“ Chắc chắn rồi! “

Đức Nam lần nữa lại xoa đầu cô, cảm giác tim đập nhanh hơn, nếu nói không thích thì thật là dối lòng. Hai má cô đỏ ửng, quay mặt đi chỗ khác, lấp bấp đáp.

“ Anh là người mẫu nổi tiếng. Chở tôi đến bệnh viện đã phiền phức rồi, anh nên về sớm đi, không nhà báo lại kiếm chuyện nữa đấy! Tí nữa Minh sẽ đến đón tôi!”

“ Vậy cũng được!… Cô ăn xong rồi nghỉ ngơi đi! Khi nào khoẻ rồi xuất viện.”

Đức Nam chào cô rồi rời đi, trên người chỉ mặc đồ thể thao nhưng vẫn rất thu hút. Khiến mắt Lan Di nhìn mãi theo. Chỉ một buổi sáng mà biết bao nhiêu việc xãy ra, cô ăn nhanh cháo rồi nằm xuống ngủ một cách say xưa.

Bạn đang đọc Yêu Thương Anh Không Giữ sáng tác bởi thanhly050494
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhly050494
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.