Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 997 chữ

Trong 1 toà lâu đài đầy huy nga lọng lẫy đang trôi lơ lững giữa vũ trụ bao la.

Đi sâu vào toà lâu đài,là 1 ngai vàng đang trôi lơ lững giữa không trung.Nhưng điều mà mn chú ý đến chính là cô gái đang say ngủ trên ngai vàng với tư thế nằm nghiêng và 1 tay chống ngay huyện thái dương.

HìnhYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 1

Cô gái với mái tóc trắng xoá xoã dài tới eo,ngũ quan tinh xảo cùng đôi môi không cần tô son vẫn đỏ mọng như đc điêu khắc bởi thợ điêu khắc tài ba,mà thợ có thể điêu khắc ra đc kiệt tác tuyệt vời này tin chắc đây ko phải là thợ bình thường,có thể nói đó là đôi tay của vị thần mới có thể điêu khắc ra đc.Thân hình mảnh khảnh,yếu đuối làm ng ta khi nhìn vào chỉ muốn ôm vào lòng mà bảo vệ sủng nịnh đến tận trời,làm da trắng mịn hơn da em bé khi nhìn vào làm da đó mn có thể tưởng tượng chỉ 1 cái bóp nhẹ cũng đủ khiến làm da của cô gái trở nên ửng đỏ rồi.Khí chất lười biếng cộng với thần sắc lạnh lùng vô cảm nhưng lại toả ra khí chất của bật đế Vương đầy cao ngạo không xem ai ra gì.Trên người của cô gái chỉ khoác duy nhất 1 chiếc áo choàng tắm màu đen che tới đầu gối.

Nhìn vào người con gái ấy thì chỉ có thể hốt lên từ yêu nghiệt ngoài ra không còn từ nào có thể diễn tả vì cô quá mức xinh đẹp.

HìnhYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 1

Bỗng trc mặt cô xuất hiện 1 luồn sáng nhưng rất nhanh biến mất.Khi luồn sáng biến mất xuất hiện là 1 cô gái với mái tóc màu vàng như ánh mặt trời xoã dài ngang eo phần đuôi hơi xoắn vào,đôi mắt màu xanh ôn nhu như biển cả,ngũ quan tinh sảo cùng đôi môi luôn treo nụ cười đỏ mọng và căng mịn nhìn vào là muốn cắn làn da trắng mịn hồng hào.Thân hình đầy đặn ko giống cô là mảnh khảnh làm người ta phải có cảm giác bảo vệ và sủng nịnh,đằng này cô gái làm người ta có cảm giác thân thiện dễ gần nhìn vào chỉ muốn bắt chuyện và làm quen.Khí chất như là mẹ Maria,tràn ngập sự ôn nhu

Nếu người con gái tóc trắng là yêu nghiệt ma mị thì người con gái tóc vàng này là trong sáng đáng yêu.2 khí chất dường như khác biệt rất lớn nhưng khi 2 người gần nhau lại hoà hợp đến kỳ lạ.

Khoác trên người là bộ gothic cổ điển và đôi giày gothic đen ống cao gần đầu gối.

Bộ đồYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 1

GiàyYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 1

Khẽ mở miệng.

-Tiểu Nguyệt,mau thức dậy a_(???)

người con gái tóc trắng khẽ mở mắt ra,hé mở đôi đồng tử màu tím huyền bí nhưng không kém phần ma mị để người khác nhìn vào như bị thôi miên mà chìm đấm vào đôi mắt ấy.

Nhưng sẽ thật bình thường nếu quay sang nhìn vào con mắt bên phải của cô gái,tròng mắt của cô gái vẫn là màu tím nhưng đều đáng nói đây là bên trong con mắt ấy chính là hình của 1 chiếc đồng hồ mang dãi số La Mã và kim đồng hồ đang quay vòng quanh những dãi số.

HìnhYêu Sao?...Lười Lắm! - Chương 1

Có lẽ mọi người đã đoán đc là ai rồi nhỉ?!để mk nói lại,đây chính là nữ chính của chúng ta.

Lãnh Thiên Nguyệt-Vị đấng tối cao cai quản 12 vũ trụ lớn nhỏ và còn là tội đồ đứng đầu trong 7 đại tội,đại tội của sự Lười Biếng.

Còn người con gái tóc vàng chính là cô bạn thân của cô Lăng Tịch Nghiên-Vị thần tình yêu kiêm bạn thân của cô.

Cô khẽ nhìn nàng,vẫn tư thế nằm nghiêng đó thấy nàng cứ nhìn mình thì nhắm mắt lại,khẽ nói.

Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ cất lên.

-Chuyện?_(Lãnh Thiên Nguyệt)

-Thật quá đáng a~,tiểu Nguyệt..._(Lăng Tịch Nghiên)

Nàng chậm rãi từng bước từng bước đi lại chỗ cô,rất tự nhiên mà ngồi xuống kế bên cô,nhìn cô cười đầy ôn nhu,ánh mắt cũng cong lên thành mặt trăng khuyết,chẫm rãi nói.

-Tớ chỉ muốn tới đây rũ cậu đến 1 nơi thôi a~_(Lăng Tịch Nghiên)

Giờ này cô mới khẽ mở mắt liếc nhìn nàng,thấy nàng vẫn là bộ dáng ôn nhu mỉm cười nhìn mk thì thu hồi ánh mắt lại tiếp tục nhắm mắt lạnh lùng nói.

-Thế sao?_(Lãnh Thiên Nguyệt)

-Thật buồn a~ tiểu Nguyệt..._(Lăng Tịch Nghiên)

Nàng bày ra gương mặt uỷ khuất nước mắt rưng rưng nhìn cô.Thấy cô nhắm mắt làm ngơ cũng ko xấu hổ mà thu lại gương mặt tươi cười nhìn cô nói.

-Mà không sao,tiểu Nguyệt...chẳng phải cậu đang chán sao?tớ đảm bảo sẽ rất vui a!_(Lăng Tịch Nghiên)

Cô khẽ mở mắt liếc nhìn con người đang bày ra gương mặt đầy mong chờ kia,khẽ thở dài ra.

-Hảo!_(Lãnh Thiên Nguyệt)

-Kya~ yêu cậu nhất!_(Lăng Tịch Nghiên)

Nghe đc đáp án mong muốn nàng ngay lập tức ôm cô,còn ở trên mặt cô dán xuống 1 nụ hôn...ngay lập tức mặt cô xuất hiện 1 dấu hickey nổi bật.Nàng nhìn kiệt tác của mình vừa mới làm xong híp mắt thoả mãn.

Cô cũng chẳng quan tâm tới chỉ lười biếng mà nhắn mắt lại,đối với cử chỉ thân mật này cô cũng đã quen rồi chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

-Vậy 2 ta đi thôi_(Lăng Tịch Nghiên)

-Ừm_(Lãnh Thiên Nguyệt)

Vừa nói xong thì bỗng xuất hiện 1 luồn sáng kéo 2 người vào

Trong toà lâu đài bây giờ không có lấy 1 bóng người.Như chưa từng xuất hiện người nào.

Bạn đang đọc Yêu Sao?…Lười Lắm! của B61208
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thannie_Tara
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.