Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 42

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Tầng trệt nhà máy điện Alcatraz bập bùng một thứ ánh sáng màu xám đùng đục.

Thận trọng di chuyển xuyên màn sương dày tưởng như bất tận, Nicholas và Perenelle trườn về phía ánh sáng ấy. Bàn tay phải của Nhà Giả Kim lần theo đường ray kim loại. Ở bên kia đường ray, họ có thể nghe tiếng sóng biển vỗ bờ nhưng không nhìn thấy.

Perenelle hít thở sâu. Vượt trên mùi muối và mùi thịt thối hôi hám của màn sương, bà thoáng bắt được một mùi khác nữa: mùi mốc đặc quánh của lông vũ bị ướt. Bà kê miệng sát vào tai Nicholas và thì thào. “Tôi nghĩ là có gì đó sắp đi tới đây.”

“Tôi cũng vậy,” ông nói, khiến bà ngạc nhiên. Sau đó ông suýt xoa đau đớn khi ngón chân vấp phải một mảnh vôi vữa bể. Phần này của đảo nằm trong tình trạng không được sửa chữa. Sự xói mòn do muối và thời tiết dần dần đã chinh phục Alcatraz, từ từ xóa hết mọi dấu vết của con người.

Họ chỉ phần nào nhận ra phần mái nghiêng dốc của nhà kho chức năng và nhà máy điện. Đằng sau họ là một đám ống khói cao. Và đậu dọc theo nhà máy điện là đường viền mờ mờ của một con thuyền chở du khách móp méo và gỉ sét, cùng kiểu với những chiếc thuyền đã đưa du khách đến đảo trước khi công ty của Dee mua lại và đóng hết mọi hoạt động. Phần lớn con tàu nằm khuất sau nhà máy điện và chìm trong màn sương biến chuyển không ngừng, nhưng họ thoáng bắt gặp một dãy đèn kéo dài từ phía sau tòa nhà đổ nát ra tới con thuyền.

“Nói tôi nghe xem,” Perenelle thì thầm.

“Hãy nghĩ đến lũ quỷ sứ mình đã nhìn thấy trong các xà lim.”

Ông cảm thấy tóc bà quét lướt qua mặt ông khi bà gật đầu.

“Và mình đã nói rằng vài xà lim nhốt nhiều hơn một loại sinh vật.”

Nữ Phù Thủy gật đầu lần nữa. “Một số nhốt đến hai hoặc ba loại.”

“Nhưng đây là những xà lim nhỏ mà, Perenelle. Một mét rưỡi nhân hai mét bảy.”

“Mấy con quỷ lớn hơn,” đột nhiên bà buột miệng. “Đương nhiên rồi! Không có sinh vật to lớn nào trong dãy xà lim.” Bà quay người nhìn vào những hình dáng mơ hồ của hai tòa nhà. “Đúng là tôi đã nhìn thấy một con minotaur, nhưng nó còn tương đối nhỏ, thú con thì phải. Nhân sư là con vật lớn nhất ở đó, mà nó đi lại tự do.”

“Đủ hiểu rằng Dee và các chủ nhân của hắn chắc hẳn không đóng khung trong những sinh vật kích cỡ bình thường. Nếu thật sự muốn tạo ảnh hưởng trên thành phố, bọn chúng sẽ phải cần đến vài con quỷ to lớn kia.”

“Vậy thì cái gì trong đó?”

“Con minotaur trọn cỡ,” Nicholas đoán. “Có lẽ một hai con yêu tinh. Mình biết Dee thích mấy con yêu tinh của hắn lắm mà.”

“Một con rồng chăng?” Perenelle tự hỏi. Rồi bà lắc đầu. “Không, nếu hắn có một con rồng thì chắc hẳn đã thả nó ra rồi. Nhưng thứ gì đó có vảy, một con wyrm hay wyvern gì đó, có lẽ. Một con smok cũng được. Mình nhớ hồi hắn vực dậy một con smok ở Ba Lan không?”

Họ trườn tới gần hơn, di chuyển ngang qua những đống gạch vụn và đá bể, va cẳng chân, quệt cánh tay vào chỗ bê tông và kim loại nhô ra. Lúc này họ đã tới khu nhà kho đủ gần để săm soi nhìn qua những ô cửa sổ cao hình chữ nhật. Những chiếc bóng kì cục nhảy múa khắp trên các bức tường, và họ thoáng nhìn thấy lông thú với vảy cứng. Đến gần tòa nhà, mùi hôi thật không chịu nổi: mùi hôi do lông thú bị ướt, mùi phân nồng nồng lẫn với mùi lông bẩn thỉu của quá nhiều loài rắn và loài có vú bị dồn sát vào nhau. Mùi nồng nặc của loài wyrm và smok bây giờ đã phân biệt rõ: mỗi lần há miệng, loài thở ra lửa này xì ra chướng khí nặng mùi lưu huỳnh đến buồn nôn.

Nhà Flamel nghe có tiếng la hét bên trong, một giọng cao éo nói bằng ngôn ngữ phát ra từ yết hầu. “Một con nữa.” Perenelle dịch ngôn ngữ bí ẩn ấy ra. “Chúng ta có thể bắt được một con nữa trong chuyến đi này. Mang cái gì lớn lớn ấy.”

Nicholas gật đầu ngưỡng mộ. “Tôi quên khuấy là mình đã nói thứ tiếng ấy.” Ông chợt siết tay bà. “Thậm chí sau tất cả những năm tháng thế này, vẫn có quá nhiều điều tôi chưa biết về mình.”

“Medea từng dạy cho tôi ngôn ngữ này của Danu Talis nay đã bị lãng quên,” bà nói. “Mà mình biết đủ về tôi đấy. Mình biết tôi rất mực yêu thương mình.”

Nhà Giả Kim sờ vào con bọ hung đeo quanh cổ. Nó phập phồng dưới bàn tay. “Tôi biết chứ,” ông nói.

Nicholas và Perenelle vòng đến cuối tòa nhà ngay khi cửa ra vào bật mở. “Anpu,” Nữ Phù Thủy nói thầm.

Hai chiến binh đầu chó rừng xuất hiện mỗi con kéo mạnh một sợi xích sắt dài. Cặp anpu thứ hai vội vã ra khỏi tòa nhà. Chúng đang cầm những cây đinh ba bốc khói mà chúng dùng để thọc mạnh vào con rắn dài thượt xanh lè có hai chân từ tòa nhà ấy trườn ra, cùng với sợi xích sắt. Ít nhất phải dài đến hơn sáu mét. Một cặp anpu nữa theo sau sinh vật đó. Chúng quấn thêm nhiều sọi xích quanh cái đuôi nhọn hoắt của nó.

“Lindworm,” Nicholas nói. “Chân trước có móng vuốt, nhưng không có chân sau. Mà đừng cho là nó chậm chạp nhé. Cú cắn của nó thật chí tử và cái đuôi là thứ vũ khí chết người đấy.”

Bầy anpu kéo lê và thúc con lindworm tiến về phía con thuyền.

“Chúng ta không thể để con thuyền này rời bến được,” Nicholas nói.

“Làm thế nào ngăn nó được?”

“Lũ sinh vật này hết thảy bọn chúng, quỷ sứ và anpu đều nằm dưới tầm kiểm soát của một kẻ duy nhất. Nếu chúng ta có thể đánh bại kẻ đó, bầy quái thú sẽ quay vào nhau. Bọn chúng sẽ xé toạc con thuyền đó thành từng mảnh giúp chúng ta. Vì thế vấn đề là, ai đang kiểm soát chúng?”

“Tôi nghĩ mình biết...” Môi Perenelle uốn vặn đầy thất vọng. “Tôi tưởng mụ ta đã thay đổi...”

“Ai thế?”

“Mụ ta đã giúp tôi trốn thoát. Tôi hi vọng có thể mụ sẽ giữ trung lập, nhưng có vẻ như tôi sai mất rồi. Lúc nãy tôi đã ngửi thấy mùi của mụ ta.”

“Perenelle...” Nicholas nói.

Nhưng bà chưa kịp đáp, màn sương đã vặn xoáy bốc lên thành hai cuộn đồng tâm và một hình dáng tối sầm rơi xuống đất ngay trước mặt Nicholas và Perenelle. Nhà Giả Kim và Nữ Phù Thủy cả hai đều chìa bàn tay ra, chút luồng điện đầu tiên của hai ông bà xuất hiện nơi đầu ngón tay.

Hình dáng ấy quấn từ đầu đến chân trong lớp da thuộc đen nhánh sáng mờ mờ, khí ẩm toát ra từ những chiếc đinh tán bạc sáng lấp lánh rải khắp chiếc áo chẽn da của mụ kết thành một thiết kế hình xoắn ốc. Khoác qua vai, cái mũ trùm kín đầu kéo quanh mặt, rũ dài xuống đất phía sau mụ là tấm áo choàng làm hoàn toàn bằng lông quạ. Hầu hết gương mặt giấu trong cái mũ trùm ấy, ngoài đôi môi đen thui cong tớn lên vì mấy cái răng sữa dài quá khổ.

“Chúng ta lại gặp nhau, Nữ Phù Thủy.”

“Nicholas,” Perenelle nói, “hãy để tôi giới thiệu mình với Morrigan.”

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.