Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nữ lãnh diễm

Phiên bản Dịch · 2446 chữ

Phòng bếp rất sạch sẽ, trong tủ lạnh để các loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Từ Vân suy nghĩ một chút, lấy ra một con lươn, một cây rau cần và hai quả ớt xanh, gừng tỏi thì càng không thể thiếu.

Nguyễn Thanh Sương cũng hiếu kì đi theo Từ Vân vào phòng bếp, nàng nhìn xem Từ Vân thành thạo đem lươn rửa sạch rồi cắt lươn thành từng đoạn, sau đó cắt ớt xanh thành miếng, rau cần cắt đoạn, gừng cắt tỉa, tỏi cắt miếng, chảo dầu nóng tỏa hương gừng tỏi, đoạn lươn đảo qua xào, chờ đợi thịt cá đổi màu, lập tức bỏ ớt xanh vào, rau cần lật xào một phút, thêm xì dầu vào rồi đảo đều đặn.

Món ăn này vừa ra lò, Từ Vân liền nhanh chóng cầm một quả trứng gà đánh vào trong chén khuấy đều, dùng hơi nước nóng nhanh chóng thổi lên trứng hoa, sau đó thêm vào một muỗng mật ong, một ít đường, nhìn như đơn giản nhưng lại hết sức phức tạp .

- Quả Quả, chị Sương, đến đây nếm thử tài nấu nướng của em.

Từ Vân rất nhanh liền bưng một món ăn và một chén canh bày ra ở trước mặt Quả Quả, nói:

- Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi, nếu nguội thì sẽ không ngon.

Nguyễn Thanh Sương vẫn là lần đầu tiên nghe được có nam nhân xa lạ gọi nàng như thế, khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhất thời ửng đỏ một chút, cũng không có cảm giác chán ghét, dường như đồng ý Từ Vân có thể gọi nàng như thế.

Quả Quả gắp lên một đoạn cá lươn, ăn say sưa ngon lành , vừa ăn vừa gật đầu:

- Ừm. . . Cũng không tệ lắm, cố gắng nỗ lực lên, tiếp tục tiến lên.

Nguyễn Thanh Sương cũng cầm đũa gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, nếm xong sau đó lại uống một ngụm trà mật ong trứng gà. Nàng chỉ có thể cảm khái Từ Vân so với trong tưởng tượng của nàng còn lợi hại hơn nhiều, hương cần chao ớt dải lươn đoạn làm tươi non mà không dầu mỡ, trà mật ong trứng gà không hề có mùi tanh! Quả thực là tiêu chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp!

- Thế nào? Một ngàn đồng tiền lương có đáng giá hay không?

Từ Vân tràn đầy tự tin mà cười cười hỏi. Không phải khoe khoang, nhưng lấy trình độ làm thức ăn của hắn, khách sạn tám sao Dubai đều nguyện ý lấy mười vạn tiền lương để anh đi làm đầu bếp trưởng!

Quả Quả liên tục gật đầu, cuối cùng nói ra một câu:

- Nếu là tám trăm thì càng đáng giá.

Đậu xanh. . . đứa nhóc này thật đúng là khó hầu hạ.

Từ Vân, Nguyễn Thanh Sương và Quả Quả hiển nhiên đều rất hợp, ba người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, ba người ở một chỗ thật có chút vui vẻ. Quả Quả còn đòi Từ Vân dạy cô bé mấy chiêu thức vừa rồi để đối phó mấy tên bại hoại, Từ Vân tiện tay dạy con bé mấy chiêu Quân Thể Quyền, Quả Quả cũng đi theo học ra dáng, rất là đáng yêu.

Thanh Sương lại cùng Từ Vân trò chuyện vài câu liên quan tới bán hạ giá và làm việc tuyên truyền, đáng tiếc cô lại xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, cũng thực tế là không có tiền để quảng cáo. Nhưng Từ Vân rất rõ ràng, đầu năm nay nghĩ không tốn tiền mà muốn làm quảng cáo cơ hồ là chuyện không thể nào.

Nghe xong những này, Quả Quả liền mệt chỉ muốn ngủ, nói muốn lên lầu đi ngủ, Từ Vân thấy thế cũng liền đứng dậy tạm biệt:

- Đã không còn sớm, hai người nghỉ sớm một chút, em đi về trước.

- Bố, bố không ở lại ngủ cùng Quả Quả sao?

Đôi mắt Qủa Qủa như ngái ngủ, nói.

- Quả Quả, có mẹ cùng con ngủ còn không được sao?

Nguyễn Thanh Sương trừng mắt nhìn Quả Quả nói.

- Giường lớn như vậy, càng nhiều người ngủ thì càng an toàn, nhớ đâu con rơi xuống bị sưng lên thì làm sao đây.

- . . .

Nguyễn Thanh Sương và Từ Vân như muốn hóa đá.

Cũng may Quả Quả không có níu lấy cái đề tài này không tha, quay người lên tầng.

Nguyễn Thanh Sương lộ ra sắc mặt xấu hổ, muốn nói lại thôi:

- Anh. . . Chuyện này. . .

- À, ý tốt Qủa Qủa tôi nhận vậy, tôi vẫn là về nhà ngủ thôi.

Từ Vân cũng chỉ có thể cười khan một tiếng, Nguyễn Thanh Sương đỏ mặt tiễn Từ Vân ra cửa, sau đó đóng cửa lại.

Từ Vân rời đi cửa hàng thuốc, cũng không có đi thẳng về, mà là ngoặt một cái rồi đi vào thành phố Hà Đông khu đồ nướng nổi danh nhất, nơi này là cùng hợp thành khu địa phương ban đêm, người đông nghìn nghịt bừng bừng khí thế. Ban đêm, đám côn đồ đến nơi đây uống bia ăn lột xuyên, người sống lang thang đều có một đám lớn.

Tám, chín người ăn uống no đủ rồi vô lại phát ra những khúc hát rồi điệu hát dân gian, lắc lắc ung dung đứng dậy chuẩn bị tập thể cùng đi vào rừng cây đối diện bên đường để tưới cây.

- Cường Tử.

Từ Vân kêu một tiếng.

- Mẹ nó. . .

Một tên côn đồ bị dọa sợ đến một tay run run, nước tiểu thiếu chút nữa không nín trở lại, trên mặt lập tức tức giận, quay đầu hướng sau lưng nhìn sang.

Khi hắn trông thấy Từ Vân đang cười híp mắt đứng tại cách đó không xa nhìn xem mình, tên lưu manh này nhất thời giật mình một cái.

- Ặc, thì ra là anh Vân, dọa em một hồi.

Cường Tử cầm đầu một đám lưu manh từng gặp Từ Vân vào thời điểm hắn vừa tới thành phố Hà Đông, định đi tìm anh gây phiền phức, nhưng bị Từ Vân nhẹ nhõm thuần phục, bây giờ thấy Từ Vân liền giống như chuột gặp mèo vậy.

- Tao tìm chúng mày nhờ giúp một chút.

Từ Vân cũng không có ý định khách khí với hắn, trong mắt hắn Cường Tử mấy người bản chất cũng không xấu.

Cường Tử hơi ngẩn ra, nhanh chóng quan sát một chút cách ăn mặc Từ Vân, sau đó trên mặt có phần lúng túng nói:

- Anh Vân, hôm nay ở Hà Quảng đường phụ cận mấy cái Tứ Lang Bang người là ca làm phải không?

Cùng hợp thành khu dám động Tứ Lang Bang người sống lang thang người cũng không nhiều, cho nên hôm nay chuyện này truyền khắp, dép lê cùng quần lót đại hiệp danh chấn giới lưu manh! Cường Tử vừa nhìn thấy Từ Vân ăn mặc, trong nháy mắt liền hiểu được!

- Ồ, tin tức truyền vẫn rất nhanh.

Từ Vân cũng thừa nhận, nhưng đám người Cường Tử lại lộ ra vẻ mặt khó coi hơn nhiều.

Trên mặt Cường Tử ngay cả gượng cười đều không cười được, Từ Vân mới vừa nói tìm hắn hỗ trợ, bây giờ lại dính dáng đến Tứ Lang Bang, khiến trong lòng của hắn cũng không giám chắc. Cường Tử mặc dù từ thời trung học đã lẫn vào xã hội, nhưng cũng không dám cùng với Tứ Lang Bang đối nghịch:

- Anh Vân, người Tứ Lang Bang rất ác độc, em khuyên anh vẫn là chớ cùng bọn hắn đối nghịch. . . Có câu nói rất hay, song quyền nan địch tứ thủ, dù sao Tứ Lang Bang cũng có hơn một ngàn người!

- Tao không tìm bọn mày để đánh nhau, chỉ tìm bọn mày giúp chút chuyện nhỏ.

Từ Vân hiểu lo lắng trong lòng Cường Tử.

- Anh Vân, chỉ cần chuyện này không có quan hệ gì với Tứ Lang Bang, em lên núi đao xuống biển lửa cũng làm hết sức nhiệm vụ anh giao!

Cường Tử nói ra lời cam đoan.

Từ Vân ngăn lại hắn:

- Đi, tìm địa phương rồi nói.

Một nhóm người đi vào đường Hà Quảng, Từ Vân chỉ cửa hàng ở đường cái đối diện, nói:

- Giúp ta tìm người in mười ngàn tờ quảng cáo về cửa hàng này, sau đó phát cho chung quanh đây tiểu khu, văn phòng, trường học toàn bộ một chút.

- Vâng!

Cường Tử gật đầu, một lời đáp ứng, nhưng trong lòng cũng có chút đau lòng vì tiền của một vạn tờ quảng cáo.

Tần Vân lấy mấy ngàn đồng tiền trên người ra, đưa cho Cường Tử:

- Còn lại coi như phí đi lại, mời các anh em ăn chút gì đó, đừng chịu thiệt.

Cường Tử nào dám nhận tiền của Từ Vân, vội vàng khách khí đẩy về:

- Đừng đừng đừng, anh Vân, cầm tiền như vậy sẽ tổn thương tình cảm!

- Ta nói một là một.

Từ Vân vẫn đem tiền cưỡng ép đưa cho Cường Tử.

Cường Tử thấy thế cũng nguyện ý nghe Từ Vân, vỗ ngực cam đoan:

- Anh Vân, anh cứ yên tâm giao chuyện này cho em, mấy tòa nhà văn phòng và mấy cái tiểu khu trong vùng này, đệ tuyệt đối toàn bộ bao trùm! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

- Chuyện này làm xong anh sẽ mời chú một bữa!

Từ Vân vỗ vỗ bả vai Cường Tử cười nói.

Sau khi hóm người Cường Tử rời đi, Từ Vân cũng dự định rời đi, nhưng lúc xoay người, đột nhiên cảm giác trong ngõ hẻm phía đối diện hiện lên một bóng người, ngay sau đó, bóng người kia nhảy lên, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ tầng hai của cửa hàng, lặng yên không tiếng động đẩy ra cửa sổ, đứng ở ban công tầng hai lách mình đi vào.

- Ừm?

Từ Vân nhíu mày, vừa rồi bóng người này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa lúc xoay người lên tầng hoàn toàn là trực tiếp thả người mà lên, bước đi nhẹ nhàng vô cùng, tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.

- Cao thủ!

Từ Vân đánh giá thân thủ của bóng người kia, nhưng người như vậy chạy vào bên trong cửa hàng thuốc Nguyễn Thanh Sương làm gì? Chẳng lẽ là người Tứ Lang Bang?

Nghĩ tới đây, Từ Vân hai ba bước nhảy đến phía dưới của cửa hàng, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân như hùng ưng mạnh mẽ, dễ dàng nhảy lên ban công tầng hai, lúc rơi xuống đất không có phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Xuyên thấu qua cửa sổ, Từ Vân thấy rõ ràng tên trộm chẳng những là cao thủ mà còn là cô gái!

Nhờ ánh sáng đèn đường, Từ Vân liếc mắt liền thấy được bộ dáng cô gái kia, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

Cô gái dáng người cao gầy, nóng nảy xinh đẹp, tóc dài mượt mà được buộc bên hông, có phần hương vị mỹ nữ cổ xưa.

Nếu như so dáng người và khuôn mặt, cô gái kia tuyệt đối không thua Nguyễn Thanh Sương, chỉ là quanh người cô ta có Tiên Phật chi khí nhàn nhạt, hai đầu lông mày sát phạt chi khí, mắt phượng lăng lệ như đao, gương mặt lạnh lẽo giống như sương, bất luận điểm nào, đều để lòng người khác không thể khinh nhờn, không dễ thân gần cảm giác.

Có chút cùng loại họ mèo động vật, nhìn dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa, nhưng không biết lúc nào liền sẽ nổi lên lộ ra móng nhọn sắc bén. . .

- Cmn, nhân vật nguy hiểm như vậy chạy tới đây làm cái gì?

Trong lòng Từ Vân có phần buồn bực, nhưng hắn trốn ở đằng sau ban công, không phát ra tiếng, lẳng lặng mà nhìn xem cô gái kia nhất cử nhất động.

Cô gái kia thân như quỷ mị, bước đi tinh diệu, trong hành lang cất bước như bay, mỗi khi đi qua một căn phòng, nàng đều dùng ngón tay tinh tế mở ra cửa phòng, ánh mắt thoáng nhìn, sau đó tiếp tục lại đi kế tiếp gian phòng, tựa như đang tìm kiếm cái gì.

- Cô ta đang tìm người?

Ánh mắt Từ Vân có chút nheo lại, lông mày rậm nhíu chặt, ánh mắt lạnh thấu xương không biết sợ, cho người ta một loại nhìn đứng hình cảm giác.

Nếu có anh em của Từ Vân ở bên cạnh, không nghi ngờ biết đây là điểm báo Từ Vân tùy thời công kích.

Cô gái kia rất nhanh liền tìm được gian phòng Nguyễn Thanh Sương và Quả Quả đang ở, mở cửa nhìn thoáng qua, trên mặt lại lộ ra biểu lộ "Thở phào nhẹ nhõm".

- Hử .

Từ Vân có chút không hiểu rõ cô gái này rốt cuộc muốn làm gì.

Cô gái ở ngoài cửa nhìn mấy lần, sau đó chậm rãi nhẹ đóng cửa phòng, quay người liền hướng ban công nhảy xuống.

Từ Vân thấy thế, thân thể bỗng nhiên hướng về sau lóe lên, lập tức mũi chân dùng sức một điểm ban công mặt đất, một cái Bình Sa Lạc Nhạn, xoay người ở giữa nhảy xuống tầng hai ẩn tại dưới tường trong bóng tối.

Rất nhanh, cô gái kia cũng phi thân nhảy xuống.

Song khi cô rơi xuống đất trong nháy mắt, lại đột nhiên quay người nhìn sang nơi Từ Vân nấp mình, mắt phượng lăng lệ lộ ra từng tia sát khí.

- Ra!

Trong lúc cô gái nói chuyện, trong tay bỗng nhiên nhiều hơn một thanh nhuyễn kiếm, lưỡi đao như Thu Sương, hàn quang lập loè, bích như thu thuỷ thân kiếm có một loại khí tức giống như tiên giống như yêu!

" A, mình có công phu ẩn nấp cũng xem là không tệ, cô gái này làm sao phát hiện?"

Trong lòng Từ Vân thầm mắng một tiếng, thế nhưng cũng thoải mái đi ra, nói.

- Ha ha, cô là tìm đến Quả Quả sao?

- Anh là ai?

Cô gái đẹp lãnh diễm cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Vân, trong tay nhuyễn kiếm lóe doạ người hàn quang, dường như Từ Vân trả lời nếu như không thể làm nàng hài lòng, một giây sau nhuyễn kiếm liền sẽ đâm tới.

Bạn đang đọc Yêu Nghiệt Binh Vương (Dịch) của Bút Tiên Tại Mộng Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @thuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.