Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Gặp Nhau

1348 chữ

Ở lối vào hoang nguyên,cả đám huyết sát dong binh đoàn của tên đội trưởng gồm 5 người chờ Du Phàm để lấy chiếc hộp có dã huyết thạch đã được hai ngày,1 tên trong đó hỏi: -Lão đại,đã 2 ngày rồi mà hắn còn chưa tới,có khi nào đã chết hoặc đi đường khác rồi không. Tên này là Lê Phùng,dáng người thấp bé,cấp độ linh đồ 10 tầng,hắn cùng với 4 người kia chờ ở chỗ này đã được 2 ngày,nhìn đoàn người qua lại nhưng không có bóng dáng của Du Phàm. Đôi trưởng Phó Viêm quay sang nhìn Cao Kỳ chậm rãi hỏi: -Cao Kỳ,ngươi xác nhận là hắn chưa đi qua đây chứ. Cao Kỳ cũng lắc lắc đầu vội vàng trả lời: -Chưa thấy,tên nhóc kia có mái tóc màu bạc rất bắt mắt,tôi không thể nào nhận lầm được. Phó Viêm suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: -Thời hạn của nhiệm vụ là 2 tuần,từ lúc phát nhiệm vụ tới giờ đã 4 ngày rồi,đi hết hoang nguyên cũng phải mất 5 ngày,bây giờ chúng ta hãy chạy nhanh tới lối ra chờ hắn tới thôi. Hoang Nguyên Gia Áo cũng khá rộng lớn,nó là phần rìa của thảo nguyên Lục Mạch,chạy dài đến bờ biển.Hoang nguyên có nhiều lối vào nhưng để đến Lam Hải Thành chỉ có một thông đạo duy nhất. -‘Phun Lửa’.Nghe thấy tiếng nói vang lên,hoa lửa bắn tung tóe rồi một luồng lửa bắn tới phía đối diện,đối thủ không chống đỡ nổi chậm rãi ngã xuống. Du Phàm đi đến nhặt viên linh hạch cao giai cấp học đồ lên,tiểu Hồng ở bên kia thì hưng phấn gầm lên chạy đến chỗ Du Phàm,hắn vỗ vỗ đầu nó rồi cả 2 tiếp tục đi tiếp. Du Phàm nhìn nhảy lên ngọn cây nhìn ra xa,vẫn là trời xanh mây trắng cùng với cánh rừng bạt ngàn,đã 2 ngày nửa trôi qua hắn vẫn chưa ra khỏi khu rừng. -Đi hướng kia sẽ ra khỏi rừng đến được hoang nguyên. Chỉ một hướng nói với tiểu Hồng,cả 2 tiếp tục lên đường,tiểu Hồng gầm lên hưng phấn đi theo cạnh hắn,nó chỉ biết đi theo chủ nhân,chủ nhân nói gì cũng đúng,bảo nó thế nào nó cũng đều nghe. Du Phàm hài lòng vỗ vỗ đầu tiểu Hồng, nó híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân. “Sột soạt”,tiếng động vang lên,Du Phàm cùng tiểu Hồng cảnh giác nhìn về phía lùm cây thì thấy Tiêu Thúy Nhi cùng Mân Côi Yêu của cô ta chui từ đó ra,hắn mở miệng chào hỏi trước: -Chào,chúng ta lại gặp nhau rồi. Tiêu Thúy Nhi thấy Du Phàm thì khẽ ngẩn người,sau đó hỏi: -Ngươi không phải là đi đến hoang nguyên à,sao lại quay lại đây rồi. Du Phàm đỏ mặt đáp: -Ta đang cùng với tiểu Hồng luyện tập kỹ năng,chưa cần đi đến hoang nguyên. tiểu Hồng bên cạnh cũng gầm theo chủ nhân phụ họa,mấy ngày nay nó cùng chủ nhân liệp sát rất nhiều yêu linh hoang dã trong rừng,vừa thu thập tài nguyên vừa rèn luyện. Tiêu Thúy Nhi thấy kì lạ,giọng điệu nghi ngờ với Du Phàm: -Nơi này đã ngược với hướng tới hoang nguyên gần 5 giờ đi đường rồi,ngươi không phải bị lạc đấy chứ. Du Phàm nhanh miệng đáp:-không phải,ta chưa cần đi hoang nguyên vội nên mới vòng lại luyện tập cho tiểu Hồng,bây giờ đang định đi hoang nguyên đây,chào ngươi. Nói xong không đợi Tiêu Thúy Nhi phản ứng đã nhắm một hướng đi tới,tiểu Hồng bên cạnh cũng lẽo đẽo theo sau. Tiêu Thúy Nhi thấy hắn đi vội như thế nói với theo: -Hoang nguyên đi hướng bên này,hướng ngươi đi là đến thành Gia Áo. Du Phàm cứng ngắt người,quay đầu lại không nói không rằng cùng tiểu Hồng đi theo hướng Tiêu Thúy Nhi chỉ,Tiêu Thúy Nhi cám thấy buồn cười,nói ra câu lạc đường thì mất mặt lắm à. Đi cả buổi chiều không gặp con yêu linh nào, buổi tối hắn leo lên cây nằm ngủ,ngắm bầu trời sao khẽ thở dài,cái khu rừng quái quỷ này hắn đã đi suốt gần 5 ngày rồi,nhiệm vụ giao đồ đến thành Lam Hải chỉ còn 8 ngày nửa,hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây đến hoang nguyên. Trưa hôm sau,hắn cùng chú hổ tiểu Hồng đang tìm đường rời khỏi rừng,đi vòng qua một tảng đá cao hơn 20m thì lại nhìn thấy Tiêu Thúy Nhi đang ngồi đào gốc thảo dược.Nghe tiếng động,Tiêu Thúy Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy Du Phàm thì sửng sốt,sau đó phá lên cười rồi nằm dựa vào tảng đá phía sau ôm bụng cười nắc nẻ. Du Phàm nghe tiếng cười của Tiêu Thúy Nhi thì hóa giận: -Cô cười cái gì,tôi có gì mà cô cười,tôi chỉ là đang dẫn tiểu Hồng luyện tập mà thôi,phải,là luyện tập. tiểu Hồng bên cạnh cũng gầm lên “grư gru..” với Tiêu Thúy Nhi,mặc dù từ hôm qua tới giờ không gặp một con yêu linh hoang dã nào,nhưng chủ nhân nói vậy thì nó cũng cho rằng như vậy là đúng. Tiêu Thúy Nhi cười một hồi rồi vịn tảng đá đứng lên nói: -Lạy ngươi,2 hôm nay ta gặp rất ít yêu linh hoang dã,1 người 1 hổ các ngươi đã cày nát cái khu rừng này rồi,làm cho yêu linh không dám ra khỏi ổ nữa,,khu rừng này không tới 50 dặm,nơi này gần thành Gia Áo yêu linh hoang dã không nhiều,toàn là yêu linh cấp học đồ thôi,ngươi đã lượn trong này 5 ngày rồi,nói 1 câu lạc đường thì khó lắm à. Du Phàm thẹn quá hóa giận: -không phải ta lạc đường mà do khu rừng này quá quỷ dị,chính là như vậy. Tự cho mình một cái lí do khó mà chính hắn cũng không tin tưởng được,hắn lếc nhìn tiểu Hồng,tiểu Hồng thấy ánh mắt chủ nhân cũng gầm lên phụ họa,chủ nhân nó khu rừng này quỷ dị chính là quỷ dị. Tiêu Thúy Nhi buồn cười nhìn 1 người 1 hổ trước mặt,phủi phủi tay nói: -Được rồi,ta cũng xong việc rồi,giờ sẽ trở về thành Lam Hải,cũng phải đi qua hoang nguyên,ta sẽ dẫn ngươi đi. Du Phàm mừng thầm trong bụng nhưng mặt vẫn khó chịu nói: -Được rồi,nể giao tình giữa hai chúng ta,ta sẽ bảo vệ ngươi về đến thành Lam Hải. Tiêu Thúy Nhi cười lắc đầu,đi trước dẫn đường rồi quay đầu lại nói với Du Phàm:-đi thôi. Du Phàm cùng tiểu Hồng đi theo phía sau Tiêu Thúy Nhi,cả 2 vừa đi vừa nói chuyện,thì ra Tiêu Thúy Nhi là dược sư của công hội dược sư ở Lam Hải Thành,cô đi đến khu rừng ở gần thành Gia Áo này để thu thập cỏ tử tâm,cỏ tử tâm ở đây chất lượng tốt hơn ở các khu rừng ngoài thành Lam Hải,Tiêu Thúy Nhi lớn hơn Du Phàm 2 tuổi,bây giờ đã đến 10 tầng linh đồ,là 1 linh dược sư cấp 1.dp cũng nói sơ lược về mình,nhưng hắn chỉ nói mình là du hành giả mới rời khỏi nhà đi du ngoạn,không có nói chuyện mình là thiếu chủ của Nhân Linh Điện. Linh Dược sư là một chức nghiệp cao quý của yêu linh sư,linh dược sư chế tạo dược phẩm dùng cho linh sủng là chủ yếu,đây cũng là nghề hái ra tiền,vừa có tiền lại được người tôn kính.Vì mỗi ngày đều có linh sủng chiến đấu bị thương,hồi phục sức lực… đều phải mua thuốc trị thương cùng thuốc hồi phục,…đấy chỉ là linh dược sư cấp thấp,khi lên cấp cao,linh dược sư còn có thể chế tạo tài nguyên cường hóa linh sủng,các yêu linh sư cao cấp đều cầu loại linh dược đó cường hóa cho linh sủng của mình,vì vậy mà các linh dược sư đều được mọi người tôn kính,mỗi linh dược sư đều có mạng lưới giao du rất rộng.

Bạn đang đọc Yêu Linh Sư của yamisama
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.